KÝ TÚC XÁ

3.

Cuối cùng áo đồng phục vẫn nằm trong tay Trần Thuật. Hai người về muộn, sắc trời cũng tối, rải rác có mấy người đang bung dù vội vàng chạy trong mưa, căn bản không ai chú ý tới bọn họ.

Khi đến ký túc xá, Trần Thuật vỗ vỗ đầu Lục Nham, bảo rằng mình về trước nói với bạn cùng phòng một tiếng xong rồi sẽ qua tìm cậu.

“Rửa mặt sạch sẽ ngồi trên giường chờ anh.” Trước khi đi còn không quên tiện hề hề đùa giỡn Lục Nham một chút.

Quan hệ giữa Trần Thuật và quản lý ký túc xá không tồi, hắn chào bạn cùng phòng trước rồi lại đi báo với quản lý ký túc xá một câu. Thầy quản lý cũng liền một mắt nhắm một mắt mở đồng ý.

Bởi vì được nghỉ sớm nên thời gian tắt đèn cũng sớm hơn một giờ.

Lục Nham tắm xong, thay đồ ngủ. Trần Thuật vẫn chưa tới, ngược lại đèn đã tắt rồi.

Mưa vẫn còn đang rơi nhưng đã nhỏ hơn trước một chút. Lục Nham ngồi trên giường lẳng lặng nghe, thẳng đến khi có tiếng gõ cửa vang lên.

“Cửa không khóa.” Lục Nham nói nhưng vẫn đi qua.

Trong phút chốc cửa bị đẩy ra, Lục Nham còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm vào lòng. Người tới vô cùng sốt ruột hôn loạn trên mặt cậu một hồi, đầu tiên là trán rồi mí mắt, gò má,…… Cuối cùng là đến miệng.

Trần Thuật cũng không vội vàng đẩy đầu lưỡi vào, hắn trước tiên hôn hôn môi Lục Nham rồi sau đó vươn đầu lưỡi ra mô tả hình dáng khuôn miệng cậu.

Hô hấp hai người đều trở nên nặng nề, màn ký túc xá còn chưa mắc, ngoài trời đã tối om, chỉ còn ánh trăng nhàn nhạt rọi vào.

Trong lòng Lục Nham thật ra là có chút hoảng sợ. Dù sao hiện tại cũng chỉ mới tắt đèn, ký túc xá nam từ trước đến giờ đều nháo đến tận nửa đêm mới ngủ, lỡ như bị người nào không có mắt đẩy cửa vào thì làm sao đây……

"Nghĩ cái gì đấy?” Trần Thuật bất mãn nhìn Lục Nham thất thần, dùng hạ thân đỉnh đỉnh cậu: “Từ giờ trở đi chỉ cho phép nghĩ về anh.”

Lục Nham vừa định mở miệng nói chuyện, Trần Thuật liền nhân cơ hội ghé sát vào hôn cậu. Đầu lưỡi hắn linh hoạt khuấy động trong khoang miệng Lục Nham, hắn bất ngờ hôn mãnh liệt, đem nước bọt trong miệng Lục Nham đều nuốt vào miệng mình. Lục Nham bị Trần Thuật hôn muốn ngạt thở, nức nở "ô ô".

Thanh âm này lọt vào tai Trần Thuật không khác gì tiếng rên rỉ, hắn lại động động hông mình khiến chỗ ấy đánh mạnh vào người Lục Nham, làm cậu cảm nhận được chính mình hiện tại khát vọng cậu nhiều như thế nào. Trần Thuật tiếp tục đùa dai dùng đầu lưỡi chạm vào lưỡi Lục Nham, Lục Nham hốt hoảng, theo bản năng trốn tránh.

Trần Thuật sớm đã có chuẩn bị, tay hắn vòng qua lưng Lục Nham, ép cậu dán sát vào người mình. Lục Nham bị Trần Thuật ôm chặt vào lòng, nước bọt trong miệng chảy ra, dưới ánh trăng lại thêm phần lấp lánh, thoạt nhìn dâm mỹ lạ thường.

Trần Thuật tiến lại gần hôn môi Lục Nham, hắn liếm sạch nước bọt tràn ra từ khóe miệng Lục Nham, cạy môi cậu ra bôi nước bọt vào miệng.

“Thoải mái không, hửm? Nói cho ông xã nghe, em thoải mái không?” Trần Thuật thở hổn hển hỏi.

Lục Nham bị hắn khi dễ khóe mắt phiếm hồng, hạ thân cũng cứng rối tinh rối mù. Cậu không biết hóa ra bản thân mình lại dâm đãng như vậy, chỉ hôn môi thôi cũng suýt chút nữa bắn ra rồi.

“Cửa… chưa khóa.”

Tay Trần Thuật lại bắt đầu không thành thật, lưu luyến trên người Lục Nham, hết sờ lên trên rồi lại mò xuống dưới. Bàn tay hắn tiến vào quần ngủ của Lục Nham, cách quần lót đưa ngón tay theo kẽ mông nhập vào.

“Vậy em đi đóng đi.” Hắn vừa nói vừa di chuyển ngón tay vào sâu hơn, cách quần lót ấn miệng huyệt, đẩy vải vóc vào một chút, khiến cho Lục Nham thét lên một tiếng đầy kinh hãi.

“A…” Lục Nham ý thức được thanh âm hơi lớn, nuốt vào nửa âm tiết còn lại, nghe càng giống câu dẫn hơn.

Trần Thuật mút cổ cậu, hơi thở nặng nề phả vào mặt, cần cổ mẫn cảm của Lục Nham cũng dần dần phiếm hồng. Hắn lưu luyến buông Lục Nham, ánh mắt thâm thúy lại hàm chứa sủng nịch: “Em không ngoan.”

Lục Nham chưa từng gặp qua người nào vô lại như thế, mềm như bông trừng mắt liếc Trần Thuật một cái rồi nhũn chân đi khóa cửa, tiện thể còn lấy chăn gối của giường trên, tính toán che lại cửa sổ, phòng khi quản lý ký túc xá đi kiểm tra. Cậu vừa định nhón chân lên kẹp gối vào khe cửa, Trần Thuật liền từ phía sau ôm lấy cậu.

Lục Nham hoảng sợ, bởi vì cậu có thể cảm nhận được cái gì kia của Trần Thuật đang gắng gượng để ở mông mình.

Gia hỏa này cởi quần từ khi nào?!

Lục Nham vẫn là quá xem nhẹ trình độ không biết xấu hổ của Trần Thuật rồi.

Trần Thuật dính sát vào người Lục Nham, bắt đầu chậm rãi kích thích hông mình, vật dưới thân kia của hắn thẳng tắp cọ xát Lục Nham qua lớp quần ngủ.

Lục Nham bị Trần Thuật đỉnh trực tiếp ghé vào trên cửa, mông cũng bị Trần Thuật nâng hơi hơi nhếch lên, thân thể cong thành một đường cong sắc tình.

Hô hấp hai người nặng nề, Trần Thuật ôm chặt Lục Nham, há mồm khẽ cắn vành tai cậu.

Tai Lục Nham vô cùng mẫn cảm, bị Trần Thuật ngậm lấy mút vào, lại dùng đầu lưỡi liếm láp đùa bỡn như vậy, đỉnh dương v*t đã sớm ướt không chịu nổi.

“Đừng… Ưm……”

Trần Thuật ở bên tai cậu trầm thấp cười thành tiếng, thanh âm từ tính như điện giật chảy vào lỗ tai Lục Nham, một trận cảm giác tê dại liền truyền từ đầu cậu thẳng xuống hạ thân.

“A……!”

Trần Thuật sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng lại Lục Nham đây là bắn.

Tim hắn đập càng nhanh, cảm thấy bảo bối nhà mình thật sự quá đáng yêu. Rõ ràng hai người đã làm nhiều lần như vậy rồi, nhưng cậu vẫn không chịu nổi khiêu khích, lần nào cũng phản ứng như thể đây là lần đầu.

Lục Nham bên này thì đang cảm thấy xấu hổ phát khóc.

Cậu thế mà…… thế mà chỉ nghe Trần Thuật cười liền bắn!

Lục Nham mới bắn xong, khoái cảm cực mạnh khiến cậu chảy nước mắt sinh lý, một giọt nước mắt trong suốt đọng trên má, môi cũng bị Trần Thuật hôn đến đỏ thắm, trên cổ còn có dấu hôn Trần Thuật để lại.

Toàn thân cậu hiện giờ đều là hương vị của Trần Thuật.

Suy nghĩ đó thế nhưng lại khiến cậu cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

4.

“Bảo bảo.”

Trần Thuật nặng nề thở tiếp tục dùng hạ thân đỉnh đỉnh mông Lục Nham.

“Em bắn".

Tai Lục Nham đỏ bừng, trên mặt dính đầy nước bọt của Trần Thuật, nhìn qua đặc biệt mê người. Cậu nghe thấy Trần Thuật gọi cậu là “Bảo bảo”, eo đều mềm xuống. Trần Thuật rốt cuộc có lương tâm không khi dễ cậu nữa, hắn ôm Lục Nham nhũn chân vào lòng, duỗi tay kẹp gối vào khe cửa, khóa cửa lại.

“Em sợ gì chứ? Anh đã nhìn rồi, hai phòng ký túc trước và sau đều không có người. Bằng không ông xã làm sao dám khi dễ em như vậy?” Vừa nói, hắn vừa hôn má Lục Nham, không hàm chứa sắc tình, chỉ là một nụ hôn mang theo cực hạn dịu dàng và trìu mến.

May mà hắn còn biết bản thân là đang khi dễ Lục Nham.

Lục Nham vừa mới bắn xong, căn bản không có sức lực so đo cùng Trần Thuật. Mệt mỏi chợt đến làm cậu ước gì bây giờ có thể chui đầu vào chăn, ngủ đến hôn thiên hắc địa.

Nhưng Lục Nham cũng biết rõ, Trần Thuật vẫn đang cứng như thép thế kia thì mình cũng đừng hòng nghỉ ngơi được.

“Em giúp anh.” - Lục Nham nói, thò tay duỗi xuống hạ thể Trần Thuật.

Mưa đã tạnh. Ánh trăng mờ ảo rọi vào căn phòng tối, bầu không khí mông lung ái muội cùng không khí hơi lạnh đều làm cho hai người bọn họ có loại cảm giác hư hư thực thực yêu đương vụng trộm đầy kích thích.

Hạ thân Trần Thuật đứng thẳng đầy ngạo nghễ, đỉnh không ngừng chảy ra dâm dịch. Tay Lục Nham cầm vật kia, độ ấm cực nóng bỏng liền khiến toàn thân cậu dần đỏ lên.

Cậu vuốt vuốt một chút, vật kia lớn như vậy căn bản là cầm không được, trên tay hơi hơi mướt mồ hôi, nhưng cậu vẫn cố gắng thử di chuyển. Chất lỏng từ đỉnh dương v*t Trần Thuật chảy xuống, có tác dụng làm chất bôi trơn, bàn tay Lục Nham đùa nghịch lên xuống cũng dần dần linh hoạt hơn.

“Bảo bảo giỏi quá.” Trần Thuật cúi đầu chạm trán vào trán Lục Nham, nhắm mắt hưởng thụ sự “Phục vụ” của cậu.

Nhưng, như vậy còn chưa đủ.

Đôi tay ấm áp của Trần Thuật theo eo Lục Nham mò xuống dưới, duỗi vào trong quần ngủ. Lần này hắn không hề thỏa mãn với việc chỉ cách quần lót vỗ về chơi đùa, hắn đưa tay cởi quần lót Lục Nham, lộ ra nửa cái mông trắng nõn trơn bóng.

“Đừng……” Lục Nham muốn nói hắn đừng gọi cậu là bảo bảo nữa, mỗi lần như vậy cậu đều cảm thấy toàn thân nóng lên lạ thường. Nhưng lời này đến bên miệng, cậu lại có chút luyến tiếc, không nỡ nói ra.

Trần Thuật cho rằng ý Lục Nham là không cho hắn cởi quần cậu. Tay hắn bao bọc lấy hai cánh mông tròn mềm mại trắng nõn kia, thấp giọng ở Lục Nham bên tai nói: “Bảo bảo, anh muốn.”

Tốc độ trên tay Lục Nham không khỏi chậm lại, Trần Thuật vừa xoa nắn mông cậu mà thôi, thế mà hạ thân cậu lại ẩn ẩn có tư thế ngẩng đầu rồi.

Thật sự là quá biến thái. Lục Nham cảm thấy bản thân bị Trần Thuật dạy dỗ đến không còn là chính mình, hoặc là nói —— đã bị Trần Thuật khai phá hoàn toàn.

Thực dâm đãng. Đôi mắt cậu dần trở nên mông lung, ngón trỏ nhẹ nhàng cọ qua đỉnh Trần Thuật, dịch nhầy kia dính vào ngón tay cậu. Lục Nham há mồm ngậm ngón tay vào miệng.

Lúc Trần Thuật mở mắt ra thì ngay lập tức nhìn thấy hình ảnh Lục Nham đang liếm ngón tay trong miệng, cả người hắn đều như phát điên lên. Hắn đẩy cậu lên giường, dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần áo ngủ của Lục Nham, bắt đầu cọ xát mãnh liệt dương v*t cứng đến sắp nổ tung trên bụng nhỏ bằng phẳng trơn bóng của cậu.

Giường ký túc xá từ trước đến giờ đều nổi tiếng là không bền, không chắc chắn, hai nam nhân trưởng thành nằm trên giường đã là quá sức lắm rồi, nói gì đến chuyện phải làm một ít “vận động”.

Giường đệm không chịu nổi gánh nặng phát ra âm thanh “Kẽo kẹt kẽo kẹt", Lục Nham bị thanh âm kia kích thích hơn nữa, cậu giơ tay ôm lấy cổ Trần Thuật, há mồm muốn bảo hắn dừng lại.

Bụng Lục Nham bị dương v*t Trần Thuật cọ đầy chất lỏng trong suốt, chất lỏng kia dinh dính vào người cậu, mỗi một động tác nhỏ đều làm cậu cảm thấy ngứa.

“Không…… Đừng ở trên giường.”

Trần Thuật thật sự nghẹn không chịu nổi, cọ lộng bụng Lục Nham, kéo tay cậu qua giúp mình vuốt vài cái liền bắn ra. Màu trắng sền sệt kia bắn vào trên ngực và trên mặt Lục Nham tạo ra một hình ảnh dâm mỹ vô cùng.

Trần thuật giả vờ đè trên người Lục Nham, giường lại “Kẽo kẹt” vang lên.

Lục Nham căn bản không còn sức lực, khẽ đẩy Trần Thuật vài cái liền từ bỏ.

“Đi xuống.” Cậu cảm thấy trên người dính dính, thật sự không dễ chịu, muốn đi tẩy rửa sạch sẽ đống hỗn độn này.

Trần thuật giật giật đầu, gặm cắn bả vai Lục Nham. Hắn nhìn trên mặt Lục Nham vẫn còn lưu lại tinh dịch của mình, hạ thân lại dần dần cứng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi