Biên tập: Thiên Duyên
(Chưa Beta)
_____
Phong thư viết tên Vệ Lăng Dương này chẳng khác nào củ khoai lang bỏng tay, ngay khi Từ Gia nói xong, Vệ Lăng Dương theo phản xạ ném thư đi.
“Cậu ném nó làm gì?” Từ Gia khom người lượm thư lại, nhét vào tay Vệ Lăng Dương, “Hôm nay để tớ làm Lôi Phong một lần, tự tay đưa nó vào tay cậu vậy.”
“…” Vệ Lăng Dương cầm thư, đúng kiểu nâng đá đập chân mình, nhìn ý cười gian xảo trong mắt Từ Gia, hắn phát hờn mà đặt người lên thân cây, “Không phải chỉ là một bức thư tình thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người? Lúc trước tớ còn giúp cậu ném một bức nữa kìa.”
“Giúp tớ ném một bức? Lúc nào đó?” Từ Gia không hề biết chuyện này.
Vệ Lăng Dương nói xong mới nhận ra mình nhỡ mồm, cơ mà hiện giờ hắn và Từ Gia đã là quan hệ người yêu, không cần gì phải giấu giếm, thẳng thắn nói:
“Ngay khi chúng ta vừa lên cấp 3 đó, cái thằng mập bên ký túc xá bọn Chu Tử Dao gửi cho cậu.”
Khi học lớp 10, hai người họ thường tới ký túc xá của Chu Tử Dao, Từ Gia cũng có ấn tượng với cậu bạn mập đó: “Tề Gia Bảo?”
“Đúng, chính nó.”
“Sao tớ lại không biết?” Từ Gia khó hiểu hỏi.
“Cậu sao mà biết được, ban đầu tớ nhìn thấy trong sách cậu, thành thử cầm nó đi luôn.” Vệ Lăng Dương tạm ngừng, “Tớ xử lý nó một trận rồi, bảo nó xin lỗi cậu, còn mua sữa chua cho cậu nữa.”
“…” Rốt cục Từ Gia đã hiểu bữa sáng lần trước cùng tờ giấy xin lỗi kia là do ai viết, thảo nào sau đó Tề Gia Bảo không còn chơi cùng họ nữa, thì ra do Vệ Lăng Dương lén giở trò quỷ, tưởng tượng tình cảnh cậu bạn mập mạp hàm hậu thành thật kia bị Vệ Lăng Dương bắt nạt, Từ Gia không nhịn được tấp hắn một phát, “Cậu lấy đi thì thôi, bắt nạt người ta làm gì?”
“Sao lại bảo là tớ bắt nạt nó? Tớ còn chưa viết thư tình cho cậu, còn nó thì giỏi lắm, lù khù vác cái lu mà chạy!” Vệ Lăng Dương hừ một tiếng, may mà hắn phát hiện sớm, kịp thời loại trừ tai họa ngầm này.
Từ Gia thấy hắn ra vẻ tức giận bất bình, nghiêng đầu khẽ cười, lười biếng dựa trên thân cây, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn:
“Vậy cậu muốn viết thư tình cho tớ ư?”
Khi nói câu này, khóe mắt cậu hơi nhướn lên trên, hai người đứng dưới gốc cây, ánh mặt trời tảng sáng xuyên qua từng kẽ lá rọi xuống rải rác, tạo ra quang ảnh màu vàng trên gương mặt cậu, giờ phút này, nét cười dịu dàng trong mắt tựa như ánh sao lấp lánh.
Vệ Lăng Dương đối diện đôi mắt cậu, như thể bị những vì sao trong đó dao động tinh thần, kìm lòng chẳng đặng mà cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ nhạt của cậu, thay những tia sáng vàng nắng kia hôn môi cậu.
Xúc cảm ấm áp trên môi khiến Từ Gia sững sờ, nhận ra nơi mà hai người đang đứng, theo bản năng toan đẩy hắn ra, Vệ Lăng Dương lại nắm chặt tay cậu, dán vào môi cậu, bảo:
“Chỗ này không có ai.”
Bấy giờ vẫn là tiết tự đọc buổi sáng, ngoại trừ tiết thể dục hoặc sau giờ tự học tối, hầu như không có ai tới rừng cây này.
Hơi thở Vệ Lăng Dương phả lên chóp mũi, đôi môi mềm mại ấm áp vuốt nhè nhẹ lên môi mình, tay Từ Gia từ ban đầu muốn đẩy ra chuyển thành cùng hắn mười ngón đan xen.
Tuy ở đây chẳng còn ai khác, song dù gì vẫn đang ở trường học, hai người vẫn biết kiêng dè, lướt qua liền thôi, sau đó buông nhau ra.
Hôn đã hôn, thư cũng xem, vệ sinh vẫn phải tiếp tục làm. Vệ Lăng Dương nhanh chóng quét dọn sạch sẽ khu vực chung quanh, cầm đồ hốt rác chuẩn bị gọi Từ Gia đi, vừa quay đầu đã thấy cậu cầm xem lá thư ban nãy, bèn nhanh chân tới trước mặt cậu:
“Có gì hay mà xem, về rồi tớ viết cho cậu một bức, cậu từ từ mà đọc.”
“Được.” Từ Gia cười đồng ý, xếp thư lại, “Tớ chờ cậu.”
“…” Vệ Lăng Dương chỉ thuận miệng nói thế thôi, nào ngờ Từ Gia trả lời nhanh quá, hắn hoàn toàn không có cơ hội đổi ý, hên là hắn lanh trí, lập tức chêm một câu, “Để cho công bằng, cậu cũng phải viết một bức cho tớ, coi như quà giáng sinh năm nay.”
“Không thành vấn đề.” Từ Gia chẳng hề thấy áp lực, quơ quơ thư tình trong tay, “Tớ vừa học tập đôi chút, chắc không khó lắm.”
Vệ Lăng Dương đưa tay bụm mặt: “… Tổ tông, cậu mau cất đi mà.”
Từ Gia cười cong tít cả mắt.
Sau khi quét dọn vệ sinh xong, hai người đi đổ rác rồi về phòng học.
Cả một buổi sáng sau đó, Vệ Lăng Dương mải nghĩ xem nên viết thư tình thế nào, mặc dầu hắn biết nói lời ân ái, cơ mà thư tình thì hắn chưa viết bao giờ, dù sao cũng đâu thể viết mấy lời hay treo bên miệng đúng không? Chẳng có gì sáng tạo.
Nghĩ tới ngẫm lui thật lâu mà vẫn chẳng biết nên viết ra sao, hắn hơi hối hận vì hồi nãy không nhìn thử trong lá thư kia viết những gì. Bên này hắn rầu muốn chết, trái lại Từ Gia bên kia vẫn bình thản không nghĩ nhiều mà nghe giáo viên giảng bài, không khỏi cảm thán học tra và học bá quả nhiên không thể so, may mà hắn có dự liệu trước, dời thời gian tới lễ giáng sinh.
Sắp tới Noel, ban đầu Vệ Lăng Dương còn định cùng Từ Gia tới khu du lịch của thành phố bên cạnh, vẫn còn đang lên kế hoạch tuyến đường du lịch, Từ Gia lại nhận được điện thoại của Từ Chính Lâm, bảo kỳ nghỉ cậu sang Z thị chơi.
Từ lần trước cùng nhau trải qua năm mới, mỗi khi rảnh rỗi, Từ Chính Lâm sẽ gọi điện cho Từ Gia, quan tâm chuyện học hành cùng tình hình sinh hoạt của cậu, hai người trò chuyện không nhiều, thế nhưng Từ Gia có thể nhận ra ba đang cố gắng cải thiện quan hệ với mình, nỗ lực thực hiện trách nhiệm mà người cha nên có.
Từ Chính Lâm làm việc tại Z thị nhiều năm, Từ Gia chưa từng sang đó, nghe ba nói thế thì hơi động lòng, rất muốn tới xem nơi ba mình làm việc và sinh hoạt nhiều năm, sau khi hỏi ý Vệ Lăng Dương, hai người đổi lịch trình, trả vé xe tới thành phố bên cạnh, đổi thành tới Z thị.
Vì để Từ Gia sang đây chơi một chuyến, từ đầu năm Từ Chính Lâm đã bắt đầu tích góp ngày nghỉ, tới giáng sinh còn đặc biệt xin sở nghiên cứu cho nghỉ một tuần, sau khi được phê chuẩn, hắn lập tức gọi điện cho Từ Gia, sớm cùng ngày Từ Gia và Vệ Lăng Dương sang đây, hắn đã ra sân bay chờ bọn cậu.
Khi máy bay đến nơi đã là buổi chiều, Từ Chính Lâm dẫn hai đứa đi ăn bữa tối đặc sản của địa phương, rồi dẫn họ về nghỉ, hôm sau mới bắt đầu đưa họ dạo chơi những nơi nổi tiếng ở Z thị.
Z thị xa xôi, không phồn hoa náo nhiệt như H thị, thế nhưng có thể nhìn ngắm thảo nguyên cùng núi sông chung quanh cũng là điểm đặc sắc. Mặc dù Từ Chính Lâm ở bên này nhiều năm, nhưng hắn mải mê đắm chìm nghiên cứu, không quen thuộc nhiều với cảnh khu nơi đây, vì muốn Từ Gia chơi thật vui, mấy tháng trước hắn đã soạn sẵn kế hoạch du lịch.
Ở Z thị năm ngày, tuy thời gian sít sao, nhưng ba người đi được không ít nơi.
Vệ Lăng Dương còn đặc biệt mang máy cơ theo, chụp lại những nơi hai người đặt chân suốt một đường, dự định về làm album lưu trữ, chờ sau này hai người già đi, có thể ngồi trong sân lật ra xem.
Đêm cuối trước khi đi, Từ Chính Lâm nhân lúc Từ Gia tắm rửa bèn gọi Vệ Lăng Dương vào thư phòng, rót ly trà cho hắn, cười hỏi:
“Mấy ngày nay Dương Dương chơi vui không?”
“Dạ vui ạ.” Vệ Lăng Dương gật đầu, hắn chưa từng tới cao nguyên, bất kể là phong cảnh tự nhiên hay đặc sản dân tộc hắn đều thấy rất đỗi mới mẻ, mấy ngày qua quả thực chơi rất tận hứng, “Cảm ơn chú đã tiếp đãi, hổm rày làm phiền chú nhiều rồi.”
“Đừng khách sáo, mọi khi toàn nhờ con chăm sóc Từ Gia, chú nên cảm ơn con mới phải.” Từ Chính Lâm nói.
“Đừng cảm ơn con, đều là người một nhà cả.” Vệ Lăng Dương phẫy tay, nâng trà lên uống.
Từ Chính Lâm chờ hắn uống hết một ly trà, lại rót thêm cho hắn một ly, bấy giờ mới vào đề tài chính:
“Là thế này, chuyện chú sắp hỏi có thể hơi đường đột, nhưng chú vẫn muốn xác nhận lại.”
“Chú cứ nói.” Vệ Lăng Dương thấy Từ Chính Lâm nghiêm túc như thế, đặt ly trà trong tay xuống, ngồi ngay ngắn.
“Thứ cho chú nói thẳng.” Từ Chính Lâm tạm ngừng rồi nói, “Con và Gia Gia có quan hệ gì? Chú muốn nói ngoại trừ quan hệ bạn bè ra.”
Vệ Lăng Dương không ngờ Từ Chính Lâm đột nhiên hỏi việc này, nhất thời ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào, châm chước mấy giây, mới nói:
“Chú, con không hiểu chú hỏi vậy là có ý gì?”
“Con đừng căng thẳng.” Từ Chính Lâm trấn an hắn, “Hôm qua ở hồ Tiên Nga, chú thấy con cùng Gia Gia …”
Từ Chính Lâm nói tới đây liền ngừng, mắt nhìn thẳng Vệ Lăng Dương, bên trong bao hàm rất nhiều cảm xúc, Vệ Lăng Dương không thể nhìn thấu tất cả, chỉ biết hắn phá vỡ quan hệ của mình và Từ Gia.
Hôm qua ở hồ Tiên Nga, Vệ Lăng Dương kéo Từ Gia chụp ảnh chung, khi ấn màn trập, hắn xoay mặt nhanh chóng hôn Từ Gia một cái, vốn chỉ muốn lưu lại một bức hình hai người thân mật tại cảnh hồ xinh đẹp này, không ngờ lại bị Từ Chính Lâm mua đồ uống về tình cờ bắt gặp.
Thực ra Vệ Lăng Dương không ngại công khai quan hệ của mình và Từ Gia, nhưng đối phương là ba của Từ Gia, hắn không dám đảm bảo đối phương sẽ có phản ứng ra sao, liệu có tổn thương Từ Gia hay không, điều này khiến hắn do dự.
Từ Chính Lâm thấy hắn không nói lời nào, lại nói tiếp:
“Trên đường về, chú cẩn thận quan sát ngôn hành cử chỉ của các con, với cả bản năng khi ở cùng đối phương, chú đành cho ra một kết luận hoang đường, các con đang yêu nhau đúng không?”
Các con đang yêu nhau đúng không?
Hai chữ hoang đường chạm trúng vảy ngược của Vệ Lăng Dương, đã nói tới nước này, hắn không tiếp tục giữ im lặng nữa, nhìn thẳng Từ Chính Lâm, dùng giọng điệu nghiêm túc trả lời:
“Đúng vậy, bọn con đang yêu nhau, nhưng chúng con không hề hoang đường.”
Hắn đột nhiên nghiêm túc như thế làm Từ Chính Lâm hơi bất ngờ, nhìn thiếu niên cứng người mím môi, Từ Chính Lâm mỉm cười, ra hiệu hắn bình tĩnh lại:
“Đừng căng thẳng, không phải chú chất vấn ý con, chú chỉ muốn hiểu tình huống chút thôi.”
Hả?
Quở trách trong dự đoán không xảy ra, Vệ Lăng Dương ngây ngẩn cả người:
“Chú …”
“Các con quen nhau bao lâu rồi?” Từ Chính Lâm hỏi.
“Tám tháng.” Vệ Lăng Dương thành thật trả lời, lại chêm thêm một câu, “Là con chủ động, chú đừng mắng Gia Gia.”
Từ Chính Lâm thấy hắn nói ra thời gian không chút do dự, hiển nhiên nhớ rất kỹ những chuyện này, đồng thời chủ động gánh trách nhiệm, bảo mình không nên trách Từ Gia, lại thêm trước đó hắn bị thương vì Từ Gia, Từ Chính Lâm biết trong lòng Vệ Lăng Dương thật sự có cậu, để tâm cậu còn hơn người làm cha như hắn, không khỏi thở dài:
“Chú làm gì có tư cách mắng Gia Gia, chú chẳng qua cũng chỉ là người cha không hợp cách mà thôi.”
Vệ Lăng Dương nghe hắn nói thế, trong lòng thì bảo “Đúng là không hợp cách thật”, ngặt nỗi đối phương là cha vợ của mình, ngoài miệng đành nói:
“Không có chuyện đó đâu, chú cũng vì công việc bận rộn mà.”
Từ Chính Lâm mỉm cười, mang theo ý tự giễu:
“Phải, công việc bận rộn, ngay cả con mình cũng không để vào lòng.”
Vệ Lăng Dương không biết nên nói gì, sợ mình nhịn không được hùa theo, đành yên lặng nâng trà lên uống.
Từ Chính Lâm rất nhanh thu lại cảm xúc của mình, quay lại đề tài chính:
“Tối qua chú suy nghĩ cả đêm, chú từng nghĩ sẽ khuyên hai đứa tách ra, nhưng với tính cách Từ Gia, thằng bé nhất định sẽ không nghe.”
Đúng, con cũng không nghe lời đâu. Vệ Lăng Dương thầm nghĩ trong lòng.
“Các con còn nhỏ, con đường trưởng thành còn xa lắm, rất nhiều thị phi đúng sai đều cần các con tự mình nhận biết, gánh vác, cô chú làm trưởng bối chỉ có thể cho các con ý kiến tham khảo.” Từ Chính Lâm nghiêm túc nói, “Chú không cần biết trong hai đứa ai chủ động trước, cũng không cách nào nói các con như vậy là đúng hay sai, thế nhưng các con đã lựa chọn bắt đầu, vậy thì hãy chuẩn bị gánh vác trách nhiệm, mà không phải coi như chơi đùa mới mẻ, hiểu không?”
Vệ Lăng Dương chưa từng xem tình cảm với Từ Gia là thứ mới mẻ, từ nhỏ hắn đã thương đã đặt Từ Gia lên đầu quả tim, hiện giờ vẫn là thế, tương lai chỉ sẽ càng tốt với cậu hơn.
Thế nhưng đây là lần đầu có người lớn dành lời khuyên cho tình cảm của họ, điều này khiến hắn thấy nặng trĩu nhưng chân thực quá đỗi, dường như trong mối tình không cách nào công khai này, họ đã giành được lời tán thành đầu tiên.
“Con hiểu.” Vệ Lăng Dương thận trọng gật đầu: “Chúng con thực sự nghiêm túc, xin chú hãy yên tâm.”
“Vậy thì tốt.” Từ Chính Lâm vui mừng nhìn hắn, “Từ nhỏ Gia Gia đã hiểu chuyện, xưa nay không tranh không đoạt, nhưng tâm tư cũng rất mẫn cảm, con giúp chú chăm sóc thằng bé nhé.”
“Đương nhiên rồi.” Vệ Lăng Dương nghĩ ngợi, lại hỏi, “Chú thực sự không phản đối sao?”
Từ Chính Lâm nghe vậy chỉ cười mà không nói gì, hắn chưa từng muốn phản đối, tối qua cả đêm không ngủ là vì suy nghĩ chuyện này. Làm một người cha, hắn không cách nào khiến con trai mình hạnh phúc, vậy thì có quyền gì cướp đi hạnh phúc mà người ta mang đến cho thằng bé?
Cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc trong tiếng gõ cửa của Từ Gia, khi Vệ Lăng Dương ra khỏi thư phòng, hắn thấy như mình mọc thêm cánh, cả người sắp bay lên.
Buổi tối lúc ngủ, hắn kể Từ Gia nghe chuyện mình và Từ Chính Lâm, Từ Gia khá kinh ngạc:
“Ba tớ thật sự nói vậy?”
“Đúng thế!” Vệ Lăng Dương cực kỳ hưng phấn, có cảm giác được cha vợ tán thành, “Mà nè, thế thì chúng mình được xem là hợp pháp rồi, đúng không? Trước tiên đánh dấu cái!”
Nói xong hắn đã nhoài người nằm trên Từ Gia, ôm chặt người ta gặm cắn lung tung, cọ Từ Gia một miệng đầy nước miếng.
Từ Gia bị hắn hôn cho nhột nhạt, không nhịn được cười thành tiếng, vươn tay đẩy mặt hắn ra:
“Cậu cút đi!”
Vệ Lăng Dương ôm cậu ư hừ, vẫn chui vào cổ cậu mút cắn, ban đầu Từ Gia chưa có cảm giác gì, dần dần mới thấy sai sai, bèn lên tiếng hỏi hắn:
“Cậu làm gì đó?”
“Tớ khó chịu …” Vệ Lăng Dương mập mờ đáp, bắp đùi cọ chân Từ Gia, “Gia Gia ơi …”
Mọi người đều không phải trẻ con, hắn khó chịu cái gì sao Từ Gia có thể không biết, cậu cảm nhận được cái nơi để bên hông mình đang từ từ cứng lên.
“Bảo bối …” Vệ Lăng Dương dán sát tai cậu thấp giọng gọi, giọng nói hưng phấn thẳng thắn của thiếu niên dẫn theo nét khàn khàn, “Cậu đừng nhúc nhích, đừng nói chuyện.”
Trong bóng tối, gương mặt Từ Gia bị nhiễm đỏ bừng, mặc hắn ôm mình bất động.
Vệ Lăng Dương ôm Từ Gia một hồi, cơn nóng rực trong cơ thể trở nên bình lặng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thán:
“Tinh lực tràn trề ghê.”
“…” Từ Gia hết biết nói gì, tia đỏ ửng trên mặt còn một ít chưa tản đi, duỗi tay gõ đầu Vệ Lăng Dương một cái, “Cậu mau ngủ đi.”
Vệ Lăng Dương ôm cậu cười hì hì mấy lần, hôn gò má cậu:
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hôm sau, Từ Chính Lâm đưa họ ra sân bay, dặn hai người chú ý an toàn, đến nơi nhớ gọi điện. Từ Chính Lâm còn rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, sau cùng đổi thành một câu:
“Đi đường cẩn thận.”
Cho đến giờ, đều là Từ Gia tiễn hắn đi, đây là lần đầu vị trí hai người đổi lại, cái gọi là đổi lập trường cũng đổi luôn suy nghĩ, Từ Gia bỗng nhiên cảm nhận được những năm gần đây, ba đã ôm tâm trạng gì khi rời đi. Nhìn hai bên tóc mai của ba đã hơi xám trắng, nghĩ tới những năm ba một mình trông coi ở nơi xa xôi này, đột nhiên viền mắt Từ Gia nóng ran, vươn tay ôm chầm Từ Chính Lâm.
Đã bao lâu rồi Từ Gia không chủ động ôm mình, Từ Chính Lâm chẳng nhớ rõ nữa, bất chợt được ôm khiến hắn run lên, lập tức mỉm cười, đưa tay xoa đầu Từ Gia, ôn hòa nói:
“Về đi con.”
“Dạ!” Từ Gia nén nước mắt lại, buông Từ Chính Lâm ra: “Lần sau con lại đến thăm ba.”
“Được.”
Từ Chính Lâm nhìn hai người soát vé rời đi, bóng lưng biến mất trên con đường đăng ký mới xoay lưng về, trong sân bay người đến người đi, không ai chú ý viền mắt ửng đỏ của người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Lăng Dương: Lúc nào mới được 18 chuổi đây!!
Từ Gia: …