LÀ ANH YÊU THẦM TRƯỚC

Gia yến kết thúc, mọi người lần lượt đưa quà tân hôn cho Kỷ Lương và Dụ Lệ An. Đều là người trong nhà, quà đưa tới hơn nửa là đồ thực dụng cùng tấm lòng là chính, mà Trình Kiệt là khách, người nhà học Dụ cũng không có chờ mong anh sẽ đưa được cái gì, nhưng anh vừa đưa tay thì chính là một chiếc Porsche siêu xe, chìa khóa trực tiếp đặt ở trước bàn Dụ Lệ An.

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

Kỳ thật hôm nay anh có thể xuất hiện ở chỗ này đã đủ làm mọi người vui vẻ rồi, rốt cuộc thì anh chính là nam minh tinh nổi tiếng nhất hiện tại, có thể ăn cùng anh một bữa cơm là đã rất có mặt mũi, không nghĩ tới anh còn ra tay hào phóng như vậy, một lần đưa lên chính là siêu xe!

Bởi vì ai, tự nhiên không cần nói cũng biết.

Ánh mắt mọi người đều ngó về phía Anh Đào.

Trình Kiệt giống như không nhìn thấy ý tứ tìm tòi nghiên cứu trong mắt mọi người, nghiêng thân qua kề sát vào người Anh Đào, thanh âm không lớn không nhỏ: “Muốn học lái xe không? Em muốn bao nhiêu chiếc xe tôi cũng đưa.”

Anh Đào cho anh một cái ánh mắt một vừa hai phải.

Trình Kiệt rũ mắt cười, rất nghe lời.

Dụ Lệ An vội vàng đẩy chìa khóa xe trở về: “Trình Kiệt, cái này dì không thể nhận. Quá đắt đỏ rồi! Hôm nay con có thể tới đây ăn cơm với dì, dì đã rất vui, mau cầm về đi!”

“Dì à, cái xe này là thiết kế dành cho phụ nữ, con không đi được.” Anh đem chìa khóa đẩy trở về, “Lại nói dì nhận lấy thì sau này con mới có lý do tới nhà dì ăn trực chứ.” Lời thì nói như vậy, nhưng ánh mắt lại như cố ý rơi xuống trên mặt Anh Đào, ý tứ rất rõ ràng.

“Con đúng là…” Tuy rằng biết Trình Kiệt là vì Anh Đào, nhưng Dụ Lệ An vẫn rất ngại, này phải đãi anh bao nhiêu bữa cơm mới có thể bù lại chiếc siêu xe này chứ?

Dụ Lệ An nhanh chóng liếc nhìn biểu tình của con gái, sắc mặt của Anh Đào không buồn không vui, Dụ Lệ An lại càng không dám nhận, vừa định nói lời từ chối, Anh Đào đã đem chìa khóa đặt vào trong tay mẹ mình.

“Nếu đây là tâm ý của Trình tiên sinh thì mẹ cứ nhận đi.”

Dụ Lệ An nghi hoặc: “Nhận thật sao?”

“Dạ.”

“… Được, được rồi.”

**

Gia yến kết thúc đã có chút muộn, từ trong nhà hàng đi ra, Dụ Lệ An nắm tay Anh Đào dặn dò, “Trình Kiệt tặng quà quý như vậy, con thay mẹ cảm ơn nó thật tốt nhé.”

“…”

Dụ Lệ An mỉm cười nhìn về phía Trình Kiệt bên cạnh Anh Đào.

Hôm nay anh mặc tây trang lịch sự, cà vạt đoan chính không chút cẩu thả, vừa mới rồi ở trong gia yến, cách nói năng cũng rất khéo léo thỏa đáng, tản mạn nhưng cũng lễ phép, thật giống như một quý công tử con nhà giàu.

Dụ Lệ An vô cùng vừa lòng.

“Trình Kiệt, phiền con đưa Anh Đào trở về, dì với chú Kỷ của con còn phải về Dụ gia một chuyến.”

“Dạ.” Trình Kiệt ở trước mặt người lớn hoàn toàn chính là một người tốt đẹp hoàn mỹ, tươi cười như tắm mình trong gió xuân, phi thường phù hợp với cái câu gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Nhưng chờ Dụ Lệ An và người nhà họ Dụ rời đi, vẻ đứng đắn trên người anh rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơn, kéo lỏng cà vạt, cười xấu xa nhìn cô, đem một nút áo tây trang cởi ra.

“Mẹ của bác sĩ Dụ hình như là rất yên tâm giao em cho tôi.”

Bầu trời sau một trận mưa lớn khiến không khí trở nên ướt ái, vũng nước trên mặt đường phản chiếu ảnh ngược thân hình đĩnh bạt của anh. Gió có chút lạnh, Trình Kiệt bỗng cởi áo ngoài bao lấy cả người Anh Đào, nắm hai tay cô kéo tới gần đó, ý cười nơi đáy mắt có chút gia tăng.

“Vậy còn em?”

“Tôi có thể tự mình bắt xe về.”

“Vậy thật là ngại quá.” Anh nhướng mi, cười lên làm đuôi mắt khẽ híp lại, đa mưu túc trí lại giảo hoạt, “Tôi còn phải tới nhà em tìm xem, em có giấu đồ tôi tặng hay không nữa.”

“…”

Cô bị bọc lại trong tây trang to rộng của anh, nhìn nhỏ bé mà tinh tế.

Trình Kiệt giúp cô đem tóc vén ra khỏi áo.

Tóc của Anh Đào rất mềm, không có hóa chất, đen giống như mực, ở bên cạnh da cô khiến màu da trắng như sứ.

Trình Kiệt nhìn nhiều hơn một chút, ra vẻ lơ đãng mà mơn trớn, xúc cảm ấm áp mềm mịn, đầu ngón tay anh lập tức cứng đờ nhìn vào trong mắt cô.

Trong đôi mắt màu trà mật của Anh Đào thế nhưng lại phản chiếu ra khuôn mặt có chút si mê của anh.

Trình Kiệt híp mắt nắm lấy cằm cô, nhẹ giọng mắng: “Em cũng thật biết câu dẫn tôi.”

“?”

Cái gì cũng chưa làm – Anh Đào có chút không hiểu nổi.

Tâm tình Trình Kiệt lúc tốt lúc xấu, Anh Đào cũng lười làm rõ anh đang suy nghĩ cái gì.

Lúc trở về, anh có ý đồ muốn dụ dỗ cô nói ra rốt cuộc cô giấu cái gì. Anh Đào cảm giác được anh giấu không được vẻ vui sướng, tâm tình kỳ thật có chút phức tạp.

Sau khi về nhà mới biết được là đang mất điện, Anh Đào đi tìm nến dự phòng ở trong nhà.

Trình Kiệt dùng điện thoại soi sáng cho cô, dựa vào tường nhìn cô lục lọi trong tủ.

“Bác sĩ Dụ sẽ không phải biết trước là tôi tới nên cố ý dập cầu dao điện chứ?”

Anh Đào không để ý tới anh, tìm được nến rồi liền duỗi tay với anh: “Mượn bật lửa chút.”

Ánh sáng duy nhất ở trong phòng là đèn pin điện thoại của Trình Kiệt, ánh sáng hỗn độn dễ dàng bại lộ khuyết điểm trên gương mặt của một người, nhưng đối với Anh Đào mà nói, cái từ khuyết điểm này dường như không tồn tại. Ánh sáng càng tối, màu da cô càng có vẻ tái nhợt, càng có loại mỹ cảm thống khổ xinh đẹp.

Trình Kiệt nhìn cô trong chốc lát rồi lấy đồ từ trong túi, không trực tiếp đưa qua mà là bật lửa lên, lôi kéo tay cô đem nến châm dưới ngọn lửa.

Anh Đào nhìn ngọn nến, mà Trình Kiệt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.

Ngọn lửa nhảy múa chiếu sáng tới trong mắt anh, bập bùng không rõ, Anh Đào vừa nhấc mắt liền sửng sốt.

Ngọn nến sớm đã châm xong, nhưng Anh Đào lại quên thu lại.

Thẳng đến khi sáp nến rơi xuống đầu ngón tay cô, cô mới như tỉnh lại từ trong mộng.

Trình Kiệt nắm lấy tay cô trước, chặn lại đường lui của cô.

Nến dừng ở giữa hai khuôn mặt, nửa bên mặt của Trình Kiệt là bóng đêm dày nặng, ngọn lửa nhảy múa mờ mờ ảo ảo, sóng mắt anh dần dần hóa thành lưu luyến, cười khẽ nói: “Hiện tại có phải có thể nói cho tôi biết, em giấu cái gì chưa?”

Anh Đào than nhẹ: “Anh không nên tin Kỷ Dạng, tôi không giấu cái gì hết.”

“Em cho là tôi sẽ tin sao?” Kỳ thật Trình Kiệt cũng không có tin lắm, nghe Kỷ Dạng nói ra cái gọi là bí mật kia thì anh cũng chỉ bán tín bán nghi, nhưng cho dù khả năng chỉ có 1%, anh cũng sẽ dò hỏi tới cùng.

Anh Đào gật đầu: “Không tin thì tôi đưa anh đi xem.”

Cô cầm ngọn nến dẫn đường ở phía trước.

Ngôi nhà này cô mới tới ở không lâu, không quen đường lắm, ngọn nến chỉ chiếu được một phần hoàn cảnh xung quanh, cô không cẩn thận liền sẽ đụng vào vật thể không biết tên.

Trình Kiệt đỡ lấy eo cô.

Anh Đào nghe thấy tiếng anh cười trầm thấp, vững vàng dừng ở bên tai, “Cố ý?”

“Xin lỗi.”

Anh Đào nghiêng người đi muốn trốn, bóng dáng cao lớn đã phủ xuống, hai chân cô bỗng nhiên bị treo trên không, bị anh bế tới kề sát ngực.

“Trình Kiệt!” Cô không đồng tình: “Để tôi xuống.”

Thanh âm đáp lại cô trầm khàn: “Câm miệng.”

Trình Kiệt ôm cô lên tầng, bởi vì sợ đụng phải cô, có trời mới biết anh phải cẩn thận như thế nào.

“Bên kia?”

Phòng ngủ ở tầng hai nằm ở hai đầu.

Anh nói chuyện khiến lồng ngực chấn động, âm sắc trầm thấp, giống như ghé vào lỗ tai cô nói chuyện, làm cho vành tai cô nóng lên.

“Phía Đông.”

Trình Kiệt ôm cô đi qua.

Đến phòng ngủ, Anh Đào nói: “Nơi này.”

Trình Kiệt ừ một tiếng.

Chốc lát sau, hai người đối diện.

Anh Đào bất đắc dĩ: “Đặt tôi xuống đất đi.”

Trình Kiệt căn bản không nghĩ tới chuyện để cô xuống, anh thích nhìn cô ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, thích ngửi mình hương trên người cô, càng thích lơ đãng cúi đầu xuống một cái là có thể hôn tới sợ tóc mềm mại kia.

“Như vậy không thể mở cửa sao?”

“… Đừng nghịch.” Đôi mắt cô gái thấm đầy một tầng nước, ướt át mềm ấm.

Trình Kiệt nhịn không được bị đôi mắt cô thu hút, tâm ý phiền loạn.

“Được.” Anh cười đầy thâm ý, cong người, cẩn thận đặt cô xuống.

Anh Đào mở cửa đi vào, nói: “Tự anh tìm xem.”

Cô đi tới sofa ngồi xuống, bộ dáng khí định thần nhàn phảng phất như căn bản không sợ anh phát hiện ra cái gì.

Trình Kiệt liền có chút mất hứng.

Ánh nến mông lung chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, trên bàn màu xanh dương có một bình hoa cắm đầy hoa, trong phòng nhiều nhất chính là sách, xung quanh đặt rất nhiều tủ sách.

Trình Kiệt đi tìm, tìm từng kệ sách với ngăn kéo, cũng không thấy thứ gì giống như là quà anh từng tặng cô.

Mới đầu còn có chút chờ mong, bây giờ đầu ngón tay đã cứng đờ.

Anh nhìn ngăn kéo rỗng tuếch cuối cùng, bỗng chốc cười ra tiếng.

Nhớ không rõ đây là lần thứ mấy tự rước lấy nhục, vứt bỏ tự tôn.

Rõ ràng biết cô căn bản chưa từng để ý qua, lại vẫn luôn muốn tìm kiếm chứng cứ.

Cái gọi là bí mật rất có thể là Kỷ Dạng nói dối, nhưng anh lại ghi nhớ trong lòng, thời thời khắc khắc nhớ tới, từng giây từng phút tự hỏi xem cô rốt cuộc đã giấu cái gì.

Thì ra thật sự chẳng có thứ gì cả.

Anh không có quan trọng như vậy.

Anh Đào không lên tiếng, nhìn bóng dáng của anh giờ phút này có chút cô đơn.

Vài phút lâu sau.

“Tìm được rồi sao?”

Cô tàn nhẫn, biết rõ còn cố hỏi.

Trình Kiệt cứng người lau đi vệt nước do mưa làm đọng lại trên bàn, nắm chặt ở trong lòng bàn tay, xoay người, thần thái đã thay đổi thành không thèm để ý, vui đùa ngả ngớn: “Bác sĩ Dụ giấu cũng thật kỹ.”

Cũng hoàn toàn không thừa nhận, tự dựng lên một cái khiên bảo hộ duy nhất, mạnh miệng nói.

Nếu không để ý tới vành mắt hồng lên bất thường của anh thì có khả năng sẽ càng có vẻ vân đạm phong khinh hơn.

Anh Đào không vạch trần, cũng không có phản bác, từ trong túi tiền lấy ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho anh, “Cảm ơn anh đã tặng quà cho mẹ tôi, tiền trong thẻ hẳn là đủ rồi.”

Tâm tình Trình Kiệt vốn là tệ tới cực điểm, không nghĩ tới Dụ Anh Đào một chút cũng không có ý tứ làm cho anh dễ chịu hơn, đuổi sát không tha đem anh ép chết.

Nhìn đôi mắt trầm tĩnh như nước của cô, Trình Kiệt thế nhưng muốn cười cũng cười không nổi.

Giọng nói giống như bị đâm, nửa vời, xuyên qua yết hầu, đau đến mức khiến cả người đau xót.

Anh rũ mắt xuống, quay đầu đi, gắt gao cắn thịt mềm trong khoang miệng, thật vất vả mới bức lui ướt át ở trong hốc mắt. Tiếng nói lạnh lẽo, cực kỳ nghẹn ngào: “Muốn thanh toán xong với tôi?”

“Đúng vậy.”

Trình Kiệt bỗng nhiên đi nhanh tới đem cô ép vào một góc sofa. Khuôn mặt trắng bệch, vành mắt ướt hồng, bởi vì phẫn nộ, trên trán có gân xanh hơi động, lời nói như rít từ trong kẽ răng ra, “Đưa tiền làm sao đủ, tôi muốn cái khác!”

Bộ dáng này của anh âm trầm đến đáng sợ.

Anh Đào lại trước sau duy trì bình tĩnh, “Làm theo ý nguyện của anh, về sau anh sẽ không quấn lấy tôi nữa?”

Trình Kiệt đã bị làm cho tức điên, nơi nào còn có năng lực tự hỏi nữa, nghiến răng nghiến lợi lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô: “Phải!”

“Anh muốn gì?”

“Tôi muốn em!” Anh hung tợn nói ra lời nói ái muội lưu luyến nhất.

Anh Đào trầm mặc trong chốc lát.

Trình Kiệt biết cô sẽ không cho, khẳng định sẽ dùng kỹ xảo ôn nhu làm anh đầu hàng. Trình Kiệt hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, không nghĩ tới cô lại nói: “Được.”

Anh sửng sốt.

Sở dĩ những chuyện không cam lòng cùng phẫn uất đều bị những lời này đánh trở về, giống như biến thành một cái máy gia tốc nhịp tim, trong lồng ngực hỗn loạn chấn động làm cho đầu óc anh trống rỗng, lại có chút luống cuống tay chân thối lui.

Ánh nến bao phủ lấy mặt cô, nhiều thêm một tầng nhợt nhạt nhu mỹ uyển chuyển, có lẽ là cuộc đối thoại vừa rồi đã làm chất xúc tác cho bầu không khí, nhiệt độ trong phong đột nhiên nóng lên, mỹ nhân thanh thuần thường ngày đột nhiên trở nên vô cùng kiều mị, chỉ là nhẹ nhàng nhấc mắt, anh liền có cảm giác thần hồn điên đảo.

Trình Kiệt miệng khô lưỡi khô, hô hấp cuồn cuộn thành dồn dập, nhưng anh vẫn không hiểu, thậm chí còn cho là mình nghe nhầm: “… Em nói cái gì?”

Anh Đào ôn nhu mà bình tĩnh: “Chuyện anh muốn làm, tôi nguyện ý.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi