LÀ ANH YÊU THẦM TRƯỚC

Bóng đêm thâm trầm, thành phố yên tĩnh, Trình Kiệt lái xe đi tới địa điểm đã hẹn trước. Đó là một căn nhà cũ ở vùng ngoại ô thưa thớt dân cư, đèn xe chiếu rọi, tòa nhà như ẩn như hiện trong bóng tối.

Trình Kiệt dừng xe ở gần đó, lấy đèn pin trong xe ra đi xuống.

Hiện tại là 3 giờ sáng, có mưa nhỏ, Trình Kiệt bật lửa châm một điếu thuốc, phun ra hai ngụm sương mù ở trong đêm tối, hướng tới tòa nhà đi tới.

Tới gần tòa nhà, Trình Kiệt nhìn thấy ánh sáng lờ mờ, bên trong có thanh âm vui cười.

Anh đi lên lầu hai, đứng ở ngoài cửa nhìn vào bên trong. Bốn năm tên đàn ông có dáng vẻ lưu manh đang đánh bài, ai cũng đeo dây xích vàng to lớn, trên cánh tay xăm đủ loại ký hiệu hình thù kỳ quái, trên mặt đất có rất nhiều chai rượu rỗng, còn có mấy cái giường.

Bình thường bọn hắn đều ngủ ở nơi này.

Trình Kiệt đi vào, có người phát hiện ra anh.

Người đàn ông kia "ồ" lên, phun cái tăm xỉa răng ngậm trong miệng ra, trêu chọc: "Đại minh tinh thật sự tới rồi sao."

Những người khác quay đầu nhìn Trình Kiệt, ai cũng giống nhau, ti tiện, sắc bén, con buôn.

Một đám du tẩu ở ngoài vòng đạo đức và pháp luật tụ tập ở một chỗ làm một số chuyện phạm pháp.

Tên đàn ông cầm đầu vỗ vỗ cái ghế bẩn thỉu ở bên cạnh, "Đại minh tinh tới đây ngồi đi."

Trình Kiệt không nhúc nhích, không chút để ý khói bụi xung quanh mình: "Mày nói tao gia nhập thì sẽ cho tao thứ tao muốn?"

Người đàn ông kia cười ra tiếng, "Đương nhiên, không phải cậu muốn một quả tim sao?"

Hắn nheo mắt, nói chuyện vô cùng thần bí: "Những thứ bệnh viện không tìm được thì ở nơi này của tôi đều có, đừng nói là tim, những bộ phận khác tôi đều tìm được, vợ cậu thiếu cái gì tôi sẽ cho cái đó."

Những người khác cười vang lên.

Trình Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.

Người đàn ông nhún vai: "Đừng giận mà, chỉ đùa một chút thôi. Sau này mọi người đều là anh em, chúng ta sao có thể thấy chết mà không cứu chứ, mọi người nói xem có đúng không?"

Những người khác giơ rượu lên phụ họa, "Chính xác!"

Trình Kiệt cúi đầu hút thuốc, một khắc sau khi hút xong điếu thuốc, anh mở miệng: "Chúng mày muốn tao gia nhập là muốn lợi dụng nhân mạch của tao để che giấu cho chúng mày, đem việc làm ăn tiến vào trong giới giải trí?"

Người đàn ông cầm đầu xách theo chai rượu đi tới vỗ vỗ bả vai Trình Kiệt: "Nói gì mà lợi dụng chứ, cậu gia nhập chúng tôi thì chính là người một nhà, người một nhà giúp người một nhà, sao có thể nói là lợi dụng được? Chỉ cần cậu đáp ứng tôi, tôi bảo đảm không bao lâu sau, bệnh viện Bình An liền có thể tìm được một quả tim thích hợp cho vợ của cậu."





Thanh âm hắn càng thấp hơn, tràn ngập dụ hoặc: "Sẽ không có ai biết cậu đang làm gì, cậu cũng không cần phải xem vào việc trái tim này tới từ chỗ nào. Cậu chỉ cần biết vợ cậu có thể sống, hai người có thể đầu bạc răng long. Người khác sống chết ra sao đâu có liên quan gì tới cậu, đúng không?"

Trình Kiệt đè nặng mặt mày, thấy không rõ biểu tình.

Người đàn ông như chắc chắn vỗ vỗ vai anh, "Người anh em, trên thế giới này, người không vì mình, trời tru đất diệt."

Trình Kiệt gật đầu cười: "Mày nói đúng."

Anh hiểu rõ, chỉ cần gia nhập bọn họ, đời này của anh đều bị chúng nắm được nhược điểm ở trong tay.

Nếu muốn ở bên cạnh Anh Đào, cũng chỉ có thể không có chừng mực giúp đỡ bọn chúng che giấu.

Hơn nữa rất có thể...

Trái tim thích hợp với Anh Đào chính là lấy xuống từ trên người một người vẫn còn sống.

Nhưng mà người không vì mình, trời tru đất diệt.

Đúng thật là một người không vì mình, trời tru đất diệt!

Trình Kiệt bỗng nhiên nhấc chân đá văng người đàn ông kia ra xa, những người khác vẫn luôn chú ý tới hướng đi của bọn họ, thấy vậy liền nhanh chóng vứt chai rượu ra đứng lên, cũng chính tín hiệu đó của anh mà cảnh sát đã sớm bao vây bốn phương tám hướng ở nơi này liền đồng loạt xuất hiện.

Trình Kiệt lui về sau, lạnh mặt nhìn đám người kia bị cảnh sát chế phục.

Người đàn ông cầm đầu rốt cuộc cũng hiểu được, hết thảy mọi chuyện trong đêm nay đều là Trình Kiệt thiết kế, cảnh sát là do anh gọi tới.

Hắn cười dữ tợn, đến chết vẫn nhìn chằm chằm Trình Kiệt: "Mày sẽ hối hận! Chờ lúc vợ mày chết rồi mày chắc chắn sẽ hối hận!"

Người đàn ông rõ ràng thấy được trong mắt Trình Kiệt có nhẫn nại cùng giãy giụa, hắn làm càn thống khoái cười to: "Trình Kiệt, mày rõ ràng có thể cứu cô ta! Mày rõ ràng có thể!"

Lời này giống như nguyền rủa cùng trừng phạt, cắm thật sâu ở trong ngực Trình Kiệt.

Cảnh sát mang người đi, để lại vài câu cảm ơn với anh, những thứ đó căn bản không phải điều Trình Kiệt muốn.

Tòa nhà mau chóng trống rỗng, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới bất cứ nơi nào có khe hở.

Trình Kiệt trầm mặc hút thuốc, chỉ có bóng dáng lẻ loi trên mặt đất ở cùng anh.

Anh hút đến dần dần có chút nhanh, đột nhiên bắt đầu mãnh liệt chật vật ho khan.

Anh Đào vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, từ lúc Trình Kiệt rời khỏi nhà cô cũng đi theo sau, chỉ sợ anh sẽ làm việc gì ngu ngốc.

Còn may...

Nhưng bộ dáng này của Trình Kiệt, Anh Đào nhìn rất đau lòng.

Bóng dáng vô lực mà yếu ớt như vậy, không nên xuất hiện ở trên người anh.

Cô không đi vào, cũng không tính toán vạch trần anh, trước khi Trình Kiệt phát hiện, Anh Đào đã về nhà trước.

Trình Kiệt trở về trước khi trời hửng đông, lúc đi qua huyền quan*, anh nhìn thấy giày của Anh Đào có chút lộn xộn để ở trước cửa, đế giày còn dính chút đất còn mới.

*Chỗ ở giữa cửa nhà với phòng khách, thường thì dùng để kệ giày,...

Anh hơi cứng người, tiếp tục đi vào phòng ngủ.

Anh Đào đã "tỉnh", đang ngồi trước gương trải đầu.

Trình Kiệt đứng cạnh cửa nhìn một lát, cô quay đầu mỉm cười với anh: "Anh đi đâu thế?"

Trình Kiệt không trả lời, đi qua ôm lấy cô, trên người còn dính chút gió đêm lạnh lẽo.

Anh Đào ôn nhu hỏi: "Có phải ra ngoài chạy bộ buổi sáng không?"

Tuy Trình Kiệt có tập thể hình, nhưng không có thói quen chạy bộ buổi sáng, Anh Đào là đang tìm lý do cho anh, nói cách khác, cô biết tối hôm qua anh đi ra ngoài, có khả năng rất lớn rằng tối hôm qua cô cũng ở trong tòa nhà kia.

Trình Kiệt hôn lên tóc cô: "Đúng thế, đi chạy bộ buổi sáng."

Trong lòng Anh Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì anh không đề cập tới chuyện tối hôm qua, "Chạy thế nào rồi?"

Trình Kiệt ôm cô lên đùi mình, chải đầu cho cô: "Nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ."

Ánh mắt Anh Đào tiến đến gần: "Mấy người đó tới gần anh?"

Trình Kiệt hứng thú nhướng mày, không nói tiếp.

Anh Đào nắm lấy áo anh, "Nói đi."

Trình Kiệt cười: "Đúng thế, mỹ nữ ai mà không thích chứ."

Anh Đào trừng anh, đoạt lấy lược tự mình chải.

Trình Kiệt không nghĩ tới cô còn có loại phản ứng này, thích đến không chịu được, ôm eo cô thò lại gần muốn hôn lên tai cô, lại bị Anh Đào né tránh.

Trình Kiệt thấp giọng nói: "Ghen sao?"

Anh Đào không để ý anh.

Anh nhẹ giọng cười, "Không nghĩ tới em còn biết ghen."

Anh Đào dùng lực chải tóc: "Vậy anh còn về làm gì nữa, đi ra ở với mỹ nữ của anh đi."

Tuy biết là giả, nhưng vẫn rất chua.

Trình Kiệt chỉ muốn trêu cô một chút, nhưng không nghĩ sẽ chọc cô tức giận.

Anh lập tức chịu thua, thanh âm lười biếng chui vào lỗ tai cô: "Gạt em thôi, mỹ nữ không phải đang ở trong ngực anh sao."

Khóe môi Anh Đào hơi cong, dùng lòng bàn tay đẩy trán anh.

Nhẹ nhàng, không đau chút nào.

Trình Kiệt biết là cô không nỡ, nhưng anh lại giả vờ đau, như không xương dựa vào người Anh Đào, kỳ thật là đem cô ôm càng chặt hơn, "Mưu sát chồng yêu sao? Tiểu hỗn đản có lá gan thật lớn, phải hôn anh mấy cái mới tốt lên được."

Anh Đào bị anh chọc cười: "Anh đứng đắn chút đi."

Trình Kiệt nhẹ nhàng bế cô lên: "Được, không hôn phải không, vậy anh sẽ đi mách mẹ anh."

Anh Đào khí định thần nhàn: "Anh không dám."

"Em xem anh có dám hay không." Anh ôm cô muốn đi ra ngoài.

Anh Đào bất đắc dĩ, Trình Kiệt đúng là rất thích gây chuyện.

Cô đành phải hôn anh, ôn tồn dỗ dành: "Còn đau không?"

Trình Kiệt cười trêu cợt: "Căn bản không đau, lừa em hôn anh thôi, tiểu hỗn đản đúng là ngốc mà."

Anh Đào ôm cổ anh cắn, cái này thực sự là có chút đau, bất quá Trình Kiệt chỉ sờ sờ tóc cô, cái gì cũng không nói.

Chuyện tối hôm qua liền ở trong sự cười đùa sáng hôm nay của hai người giống như chưa từng xảy ra.

Nhưng Trình Kiệt lại không thể nào quên được câu nói mà người đàn ông kia đã nói với anh.

Anh rõ ràng có thể cứu Anh Đào, rõ ràng có thể...

**

Sau một tháng kết hôn, Trình Kiệt quyết định mang Anh Đào trở về căn nhà nhỏ thuộc về bọn họ.

Anh mua nhà, ở gần bệnh viện Bình An, như vậy sẽ tiện cho Anh Đào đi làm hơn, nghỉ trưa cũng có thể về nhà nghỉ ngơi.

Ngày cuối tuần đầu tiên vào ở nhà mới, Anh Đào mời người thân và bạn bè tới nhà mới ăn cơm.

Anh Đào với Trình Kiệt là nam nữ chủ nhân chiêu đãi khách nhân.

Dụ Thiên Minh trong lúc vô tình nhìn thấy trên cổ tay Trình Kiệt nhiều thêm một cái vòng tay bồ đề, lúc rót rượu cho anh, anh cũng từ chối, nói là mình đang cai.

Dụ Thiên Minh cười hỏi: "Sao lại đeo cái này?"

Ngữ khí Trình Kiệt tản mạn: "Cầu phúc."

Dụ Thiên Minh đưa mắt nhìn Anh Đào đang nói chuyện với bạn bè, hiểu được anh là vì ai.

Nhưng nếu cầu phúc mà hữu dụng thì Dụ Lệ An thành kính nhiều năm nay như vậy hẳn là đã đả động thần phật rồi.

Dụ Thiên Minh cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc ăn cơm, mọi người phát hiện Trình Kiệt thế nhưng lại không hề chạm vào món ăn mặn.

Lúc Anh Đào nhìn anh, anh đang lột xương cho cô, ngữ khí rất nhạt: "Gần đây muốn theo chủ nghĩa ăn chay."

Mọi người đều không lên tiếng, vòng bồ đề trên cổ tay Trình Kiệt đã quá rõ rồi, ai cũng biết anh là vì cái gì.

Con người là thế, vào thời điểm cùng đường tuyệt lộ rồi thì luôn muốn tìm cho mình một tín ngưỡng để ký thác.

Trình Kiệt cảm giác được cảm xúc của Anh Đào trầm xuống, bỗng nhiên không quá đứng đắn mở miệng: "Không phải tôi không muốn ăn thịt, là bác sĩ Dụ quản tôi quá nghiêm."

Anh Đào ngây người, có chút mờ mịt.

Trình Kiệt tách thịt với xương ra cho cô xong, nói: "Mấy hôm trước tôi chỉ trộm nhìn mỹ nữ một lát thôi mà cô ấy đã tức giận, còn cắn tôi nữa."

Anh chỉ chỉ cổ, thò lại gần cho Dụ Lệ An xem: "Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con."

Dụ Lệ An cười cười: "Chuyện này mẹ đứng về phía con gái mẹ nhá, con gái của mẹ chưa đủ xinh đẹp sao? Những cô gái khác có cái gì đẹp?"

Dụ Thiên Minh nói tiếp: "Phải đó! Cưới được em gái tôi rồi mà còn vụng trộm trêu đùa người khác! Nhớ năm đó ở trấn Cố Thủy, nam sinh thích em gái tôi phải xếp thành một hàng dài."

Vợ của Dụ Thiên Minh, Văn Lị Du nhấc tay: "Tôi làm chứng nha, em gái năm đó đã làm mê mệt toàn bộ nam sinh ở trấn nhỏ đó."

"Đâu chỉ là trong trấn đó chứ." Bộ dáng Trương Triết An càng khoa trương hơn, "Em ấy có rất nhiều người theo đuổi ở London, có đôi khi tôi còn phải giả làm bạn trai để chắn đào hoa cho em ấy cơ mà."

Trình Kiệt nhẹ chậc cười, lười biếng nhún vai: "Tôi biết là sẽ không ai giúp tôi mà. Cứ như vậy đi nha bác sĩ Dụ."

Anh đã rất lâu rồi chưa gọi cô là bác sĩ Dụ, hiện tại gọi như vậy, có chút ái muội đùa giỡn, "Tối nay em cắn anh thêm mấy cái?"

Mọi người đều ho khan, ý bảo anh tú ân tú ai không cần quá phận, Kỷ Lương với Dụ Lệ An tỏ vẻ cái gì cũng không nghe thấy, cụng ly với nhau.

Anh Đào biết Trình Kiệt làm ầm ĩ như vậy là muốn dời đi lực chú ý của cô, cũng là muốn bầu không khí bớt căng thẳng.

Cô duỗi tay nắm lấy bàn tay đeo vòng bồ đề của anh, cảm giác được hoa văn được khắc trên đó, trong lòng bỗng nhiên rất khó chịu.

Bồ đề mang ở trên tay như vậy, đích xác cần phải tuân thủ một số quy củ, nhưng Trình Kiệt vốn là người không thích những cái quy củ cứng ngắc đó nhất.

**

Chơi tới đêm khua, khách khứa cùng nhau ra về, Anh Đào nhìn theo hướng bọn họ rời đi, quay đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trình Kiệt.

"Anh cầu cái gì thế?"

Nhà mới có treo đèn lồ ng, ở ban công để rất nhiều chậu hoa sơn chi, ánh sáng từ đèn lồ ng chiếu vào chiếc lá sơn chi xanh biếc, cũng bao phủ lên khuôn mặt dịu dàng thanh lãnh của Anh Đào.

Trình Kiệt cùng cô đối diện thật lâu, nói: "Không có."

"Phải không?" Anh Đào tuy rằng tò mò, nhưng cũng không có truy vấn.

Cô nghĩ, Trình Kiệt cầu đại khái là cô có thể sống lâu một chút, tuyệt sẽ không nghĩ tới vòng bồ đề kia đại biểu hàm nghĩa không phải cầu nguyện mà là một nghi thức nào đó...

Sau khi Anh Đào vào nhà, Trình Kiệt liền đem đoạn tin nhắn về mộ địa trong điện thoại xóa bỏ.

******

Dâu: Ê sao tui thấy ghê ghê =)))) 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi