LÀ CHƯỞNG MÔN CỦA MÔN PHÁI TOÀN MỸ NHÂN


Ngũ Độc Sử?
Người của Thiên Cực thần giáo sớm đã có sự dè chừng với Khúc Cửu Nhất, hơn nữa, Toái Ngọc Cung cũng không trúng mê dược của bọn họ, trong lòng đương nhiên phải cảnh giác vạn lần.

Bởi vậy, tới khi Khúc Cửu Nhất đứng ra, trong lòng họ thực ra đã chuẩn bị tâm lý chịu chết xong xuôi.
Nhưng ngàn vạn lần chẳng ngờ, cung chủ Toái Ngọc Cung không ra bài theo kịch bản, không lên hỏi giáo chủ bọn họ, Phó giáo chủ hay hộ pháp gì đó mà lại chỉ tên nói muốn tìm Ngũ Độc sử trong giáo bọn họ?
Điều này...!Tuy Ngũ Độc Sử cũng là một trong sáu đại sứ giả của giáo phái bọn họ nhưng bàn về địa vị, danh khí, võ công hoàn toàn không thể đánh đồng được với Khúc Cửu Nhất.
Ngũ Độc Sử của bọn họ khi nào dây vào kẻ thù như Khúc Cửu Nhất vậy, vậy mà bị Khúc Cửu Nhất điểm danh rõ như ban ngày ban mặt thế sao?
Nhất thời, ánh mắt của người Thiên Cực thần giáo nhất tề hướng về Ngũ Độc Sử.
Đây cũng không phải họ cố ý hố người nhà mình mà đơn giản chỉ là tò mò mà thôi.
Nhưng bọn họ vừa nhìn như vậy, trong lòng Ngũ Độc Sử chỉ muốn chửi mẹ nó.
Nàng oan quá mà!
Cung chủ Toái Ngọc Cung như tòa núi lớn, cho dù là giáo chủ bọn họ cũng chẳng dễ gì chọc được vào.

Lúc này tới Vô Lượng sơn trang, cũng là bọn họ chắc chắn Toái Ngọc Cung sẽ không trợ giúp gì cho Vô Lượng sơn trang, hơn nữa biểu hiện mới nãy của Khúc Cửu Nhất cũng khiến họ hạ quyết tâm.
Nhưng bây giờ là chuyện gì?
Ngũ Độc Sử muốn lui về sau một bước nhưng ngay khi nàng vừa di chuyển, những người khác nhanh chóng lui về sau hai, ba bước, lập tức khiến nàng bại lộ.
Má mày!
Bình thường ở trong giáo, mấy người ham muốn sắc đẹp của lão nương, ân cần có thừa với lão nương mà cung chủ Toái Ngọc Cung cũng chỉ mới nói một câu thôi mà các ngươi đã rụt cổ rồi, cái ngữ gì thế hả?
Nếu người của Thiên Cực thần giáo có thể nghe được tiếng lòng của Ngũ Độc Sử, chỉ e mỗi người đều phải trợn trắng mắt.

Còn ham muốn? Đùa à, mới tới gần ngươi một chút đã bị ngươi dùng độc, bọn họ trốn còn không kịp đấy.

Hơn nữa, cung chủ Toái Ngọc Cung, ai dám dây vào?
"Thiếp thân là Ngũ Độc Sử của Thiên Cực thần giáo, không biết Khúc cung chủ có gì dặn dò?"
Ngũ Độc Sử là một muội tử yêu kiều, lồi lõm có đủ, tư dung quyến rũ.
Cũng không khác mấy với giả thiết.
Nói như này đi, giả thiết hơi hướng hiện đại một chút thì kiểu như Ngũ Độc Sử đều là các muội tử thân thiện người Miêu Cương.

Nếu Ngũ Độc Sử là một hán tử xấu xí thô lỗ, Khúc Cửu Nhất mới phải nghi ngờ cái giang hồ này có phải sai chỗ nào không?
Khúc Cửu Nhất tỉ mỉ, nghiêm túc đánh giá Ngũ Độc Sử muội tử này một phen.
Đầu tiên là giới tính, cô nương mà, về cơ bản có thể cá chắc Tạ Tụ sẽ không thân cận quá mức với nàng ta, dù sao nam nữ cũng có chỗ khác.
Diện mạo, ừm, không bằng các muội tử Toái Ngọc Cung rồi.
Dáng người, vẫn không bằng các muội tử Toái Ngọc Cung.
Ăn mặc, rất hở hang, chỉ e chuyện đầu tiên Tạ Tụ muốn là bắt nàng ta ăn mặc cho đàng hoàng.
Về cơ bản, sự uy hiếp được giảm đi cực nhiều.
Tuy rằng thần y và độc nữ là CP kinh điển nhưng chỉ cần có y ở đây, Ngũ Độc Sử này cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Đáng thương Ngũ Độc Sử bị ánh mắt như đang lựa thịt heo của Khúc Cửu Nhất quét tới quét lui, run bần bật rồi.
Không thể nào, không thể nào.
Khúc Cửu Nhất này muốn đại khai sát giới sẽ không bắt đầu từ chính mình chứ?
Nàng còn chưa có phu quân, nàng còn chưa được ngủ với hán tử hùng dũng, nàng không muốn cứ vậy liền chết!
"Bổn tọa cũng không muốn gây khó dễ cho ngươi.

Nghe nói ngươi dùng độc không tệ lắm, như này đi, ngươi viết hết lại những tâm đắc, bí phương dùng độc của ngươi ra, đưa cho trưởng lão Tạ Tụ, vậy thì bổn tọa sẽ không gây khó dễ cho ngươi nữa"
Khúc Cửu Nhất tự cho bản thân đã vô cùng rộng lượng.

Tuy rằng y há mồm là muốn toàn bộ tâm huyết của Ngũ Độc Sử nhưng tốt xấu gì y cũng lưu lại cho người ta một mạng!
Hơn nữa, Ngũ Độc Sử người ta có thể dùng sự cố gắng để đổi mạng, không biết vui nhường nào đấy?

"Cung chủ yên tâm, trước đó thiếp thân có ghi lại một quyển, mong ngài vui lòng nhận trước cho, chờ sau khi quay về, thiếp thân lại bổ sung một cái khác, tới lúc ấy, lại đưa tới Toái Ngọc Cung" Ngũ Độc Sử vốn cho rằng mạng nhỏ của mình khó giữ được rồi, không ngờ chỉ viết chút đồ này là có thể sống, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Dù sao trình độ dùng độc của nàng vẫn sẽ tiến bộ tiếp, bây giờ viết thêm vài quyển có liên quan gì đâu?
Theo lý mà nói, Khúc Cửu Nhất mặt dày vô sỉ như vậy muốn bí tịch độc môn của người ta đáng lẽ nên bị người giang hồ phỉ nhổ.
Nhưng thái độ của Khúc Cửu Nhất chính trực quá độ, Ngũ Độc Sử lại vô cùng phối hợp, người trong sân không ai phản bác được câu nào.
Vô Lượng sơn trang có rất nhiều người thấy không phục, sao trang chủ bọn họ đoạt kiếm pháp của người ta là thất tín bội nghĩa đến mức bị người ta thóa mạ, Khúc Cửu Nhất này cũng làm cùng một chuyện, mọi người ngay cả rắm cũng chẳng thả.
Thật sự không công bằng!
Đáng tiếc, trên thế giới này vốn dĩ chẳng có thứ gọi là công bằng tuyệt đối.
Sau khi Ngũ Độc Sử cung kính dâng một quyển "Bí tịch Ngũ Độc" lên, Khúc Cửu Nhất đưa nó vào tay Tạ Tụ đang suy tư điều gì.
"Đây, bí phương dùng độc mà huynh luôn mong nhớ.

Còn về Ngũ Độc Sử này, huynh vẫn đừng nên giao lưu với nàng ta, tính cách nàng ta nhiệt tình huynh chắc chắn không chịu nổi"
Mèo nhà mình nuôi sao có thể đi thèm cá khô nhà người khác được?
Ta mang cá khô về ướp cho huynh không phải xong rồi sao?
Tạ Tụ nắm quyển bí tịch, ngẩng đầu, phát hiện bất kể là người danh môn chính phái hay người Thiên Cực thần giáo đều đang dùng một ánh nhìn quái lạ nhìn hắn chằm chằm.
Không, nói đúng ra hẳn là nhìn chằm chằm hắn và Khúc Cửu Nhất.
Đại đương gia Kim Phong tiêu cục nhìn Tạ Tụ hồi lâu, vẻ mặt muốn nói lại thôi, thoạt nhìn sắc mặt cứ vặn hết cả lại.
Phù Dương sơn chủ còn suýt chút nữa nắm đứt râu của mình, lại vẫn giả vờ vân đạm phong khinh như cũ, bình tĩnh nói, "Ài, vẫn là người trẻ tuổi có sức sống, lão phu đúng là có hơi già rồi"
"Ha ha, thiếu niên mà, bình thường, bình thường" Kỳ Liễu Diệp cũng sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại.
Chỉ là khi ánh mắt họ giao nhau, có thể nhìn ra được một ý vị "Bừng tỉnh ngộ ra" bên trong.
Bảo sao khi trước, ở trong Trấn Nam võ quán, bọn họ đã cảm thấy quái quái rồi, cho dù là ngụy trang cũng không thể giả vờ sống động như vậy được.
Bây giờ nhìn lại, bọn họ thực sự có gì đó!
Đại đương gia Kim Phong tiêu cục càng thêm xác định được rằng Toái Ngọc Cung không thể trêu vào được.
Nếu Toái Ngọc Cung muốn liên hôn với Tạ gia...
Khụ, quan hệ cạp váy từ trước tới này phiền toái nhất, hắn chỉ muốn làm việc cho triều đình, cũng không có dự tính cuốn vào đấu tranh bên trong triều đình.
Hắn vẫn nên im lặng xem mọi chuyện đi.
Còn về Kỳ Liễu Diệp...!Hầy, người xác định giữa Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ có gì đó sớm nhất chính là hắn.

Dù sao cái bệnh kia của mình còn là do Tạ Tụ ra tay hỗ trợ chữa trị đấy! Nếu là quan hệ ấy thì Khúc Cửu Nhất có thể nói được gì Tạ Tụ?
Nhìn đi, bọn họ quả nhiên có quan hệ không tầm thường.
Tuy vậy cũng có thể hiểu được.

Dù sao với dung mạo của Tạ Tụ, dù là ra tay với nam hay nữ, chỉ e cũng chẳng có ai thoát được.

Huống chi cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất cũng là thiếu niên anh tài, võ công tuyệt thế, lại nói cũng khá xứng đôi.
Nếu không phải bây giờ bọn họ còn trúng mê dược, cảnh tượng như vậy có thể sẽ hài hòa hơn một chút.
"Đa tạ" Tuy rằng Tạ Tụ muốn nhanh chóng lật nó ra nhưng cũng biết bây giờ cũng không phải thời cơ tốt để lật xem nó, chỉ có thể chờ chuyện này chấm dứt thôi.
"Được, vừa rồi là việc tư, bây giờ chúng ta có thể nói việc công rồi" Khúc Cửu Nhất thấy Tạ Tụ đã cất bí tịch đi rồi, cũng coi như bỏ được một tảng đá lớn trong lòng xuống.
Ừm, xác định mèo chiêu tài nhà mình nuôi sẽ không chạy theo người khác, y có thể vươn tay ra làm chuyện khác rồi.
Dù sao đây cũng là Tạ 30 vạn, không phải người khác.
"Theo ta được biết, Thiên Cực thần giáo các ngươi quanh năm ở quan ngoại, đã rất nhiều năm rồi chưa từng tới võ lâm Trung Nguyên chúng ta.

Bây giờ các ngươi vừa ra đã là trận thế như vậy, có lý do gì không?" Khúc Cửu Nhất cả người lười nhác đứng đó, cũng chẳng thấy trên người y có vũ khí gì.
Chỉ có một mình y nhưng lại như bức tường kiên cố chẳng thể đánh đổ, trực tiếp chắn trước mặt mọi người.
Người của Thiên Cực thần giáo cũng đang nói nhỏ.
"Ngươi có thể tiếp được mấy chiêu của Khúc Cửu Nhất?"
"Không rõ lắm, hình như y đã trở về cảnh giới vốn cố rồi, ta hoàn toàn không cảm nhận được nội lực của y"
"Y cho ta cảm giác giống như giáo chủ hai mươi năm về trước!"

"Giáo chủ nói không sai, Toái Ngọc Cung quả là kẻ địch lớn nhất của Thiên Cực thần giáo ta"
...
40 năm trước, khi Thiên Cực thần giáo bọn họ tỏa sáng trong võ lâm Trung Nguyên, Toái Ngọc Cung cũng chẳng chủ động ra tay.

Bởi vì 40 năm trước, cung chủ lúc ấy của Toái Ngọc Cung cũng là người không thích ra ngoài, các nàng ỷ vào ưu thế về địa lý nên cũng không có ai trêu chọc.
Cung chủ Khúc Thu Thủy đời trước còn vô cùng bá đạo, suýt chút nữa đã đem Toái Ngọc Cung miễn cưỡng được ở mém cửa chính phái đẩy sáng tà đạo.
Nhưng dù cho Khúc Cửu Nhất thần bí khó lường, y cũng không làm nhiều chuyện diệt ác tôn thiện, lại cũng chẳng có quan hệ tốt với võ lâm chính đạo.

Hành động như vậy của y cũng khiến Thiên Cực thần giáo tạm thời ngăn lại ý muốn mượn sức.
Chỉ có thể cẩn thận đề phòng, lại không thể cùng đối địch.
Dù sao sức khỏe giáo chủ của bọn họ cũng chẳng tốt, Phó giáo chủ lại mất tích nhiều năm, hiện giờ một vài thế lực trong phái đang tranh giành lẫn nhau.

Mà tới tấn công Vô Lượng sơn trang, cướp được tấm bản đồ trở thành mục tiêu chung của các thế lực trong giáo.
Ai có thể cướp được tấm bản đồ, có thể tìm được Phó giáo chủ mất tích năm ấy, ai mới có thể là người trổ hết tài năng trong giáo.

Xét từ góc độ nào đó, khốn cảnh hiện tại của Thiên Cực thần giáo giống hệt với Vô Lượng sơn trang.
"Khúc cung chủ, trang chủ Vô Lượng sơn trang Tư Đồ Kinh đã từng có quan hệ tốt với Phó giáo chủ Thiên Cực thần giáo của chúng ta" Một nam nhân trung niên mặc áo lam nho nhã vô cùng cho thấy địa vị không hề thấp, ôm quyền nói, "Lần này chúng ta tới, cũng không dùng dược vật kịch độc gì mà chỉ dùng chút mê dược không nặng không nhẹ, cũng tượng trưng cho việc chúng ta không muốn đối địch với toàn bộ võ lâm Trung Nguyên.

Nếu cung chủ giúp đỡ, Thiên Cực thần giáo chúng ta bằng lòng định minh ước với Toái Ngọc Cung, vĩnh viễn không làm trái!"
Ha ha.
Minh ước của thế giới võ hiệp mà cũng tin được sao?
Cái gọi là minh ước chính là dùng để cắm đao.

Hơn nữa, người của Thiên Cực thần giáo cả người đều là red flag, thanh niên chính đạo, người con của Đảng như y có điên mới đi cấu kết với các ngươi đi làm việc xấu.
Ý cười trên mặt Khúc Cửu Nhất rạng rỡ, trong lòng sớm đã chửi chết cái ý nghĩ si tâm vọng tưởng của họ rồi.
"Ta thấy không hẳn là như vậy.

Nếu không phải người Toái Ngọc Cung ta yên ổn đứng ở đây, chỉ e bây giờ các ngươi cũng chẳng dùng giọng điệu như vậy" Khúc Cửu Nhất không hề khách sáo, "Đại bản doanh của Thiên Cực thần giáo các ngươi ở quan ngoại, có thể điều động bao nhiêu nhân thủ đi tới đây? 500, một nghìn? Nếu đệ tử Toái Ngọc Cung chúng ta liều mạng thì chắc chúng ta ai cũng chẳng chiếm được chỗ tốt"
Đây cũng là điều khiến người Thiên Cực thần giáo thấy bất lực.
Sao Toái Ngọc Cung lại một lúc đưa nhiều đệ tử tới như vậy chứ? Hơn nữa, trước đó bọn họ cũng từng giao đấu với nhau, võ công của những đệ tử đó ít nhất cũng là trình độ hàng hai trên giang hồ nhưng nhiều hơn là trình độ hàng đầu.
Thực lực cường đại như vậy đủ để san bằng bảy phái rồi.
Cũng không biết Toái Ngọc Cung bồi dưỡng như nào?
Đối với Thiên Cực thần giáo, chính Toái Ngọc Cung đã là một khối xương cứng không nhai được nhưng khúc xương cứng này cố tình lại muốn chắn trước mặt bọn họ, đủ khiến người khác đau đầu.
"Vậy Khúc cung chủ muốn thế nào? Chúng ta ngàn dặm xa xôi tới được đây cũng không thể vì dăm ba câu của cung chủ rồi lui ra ngoài được" Người trung niên áo lam nói, "Dù có như nào, Tư Đồ Kinh này cần phải giao cho chúng ta"
"Các ngươi chớ ăn nói xằng bậy!" Tư Đồ Kinh đương nhiên có chết cũng không thừa nhận.

Nếu hôm nay Thiên Cực thần giáo chiếm thế thượng phong, Vô Lượng sơn trang bọn họ dù gia nhập vào cũng đành nhưng bây giờ Toái Ngọc Cung và Thiên Cực thần giáo không phân cao thấp, vậy thì Vô Lượng sơn trang nhất định phải kiên định đứng bên chính đạo.
À, cũng là do con hắn ngu thôi.
Nếu chính đạo không có gì tốt thì sao bọn họ lại đau khổ ở lại chính đạo chứ?
Đúng vậy, bên trong các môn phái chính đạo cũng có nhiều chuyện dơ bẩn, cũng có không ít người ngấm ngầm làm chuyện xấu nhưng chính đạo vì là chính đạo nên ở nơi ấy, sẽ có nhiều người tốt bụng chính trực hơn, sẽ làm nhiều việc tốt hơn.
Loại chuyện giết người cướp đoạt công pháp một khi bị chính đạo phát hiện nhất định sẽ bị thanh lý môn hộ.

Nhưng nếu ở bên tà đạo, ngươi chết thì chết rồi, ngay cả một chút công đạo cũng chẳng có.
Tà đạo không có quy củ, cường đại là quy luật duy nhất, cho dù là sư tử cũng sẽ có lúc già, nào có đại lão tà đạo nào có thể đảm bảo bản thân sống thọ và chết tại nhà chứ?

"Ta vốn không quen biết Phó giáo chủ Thiên Cực thần giáo của các người" Tư Đồ Kinh vội vàng nhìn về phía Khúc Cửu Nhất, "Khúc cung chủ, Vô Lượng sơn trang chúng ta coi như tôn kính có thừa với Toái Ngọc Cung các ngươi, kể cả chúng ta có làm chuyện gì không đúng cũng nên là chính đạo thanh lý môn hộ chúng ta, không nên giao chúng ta cho Thiên Cực thần giáo!"
Nếu ở trong tay chính đạo, bọn họ còn một tia hy vọng nhưng nếu rơi vào tay Thiên Cực thần giáo, thực sự là muốn chết không được muốn sống cũng chẳng xong.
"Tư Đồ Kinh, ngươi gạt được người khác tưởng gạt được chúng ta sao?" Người trung niên áo lam cười lạnh nói, "Hay là ngươi cho rằng chuyện năm ấy không có ai biết được? Ngại quá, Lê Hoa sát bên kia ta sớm đã cho người theo dõi rồi.

Ngươi xin Lê Hoa sát ra tay giết người, chúng ta đều lén giữ người lại rồi.

Người đâu, dẫn nhân chứng tới"
Rất mau, người của Thiên Cực thần giáo đã đưa nhân chứng già lên.
Những người này đều là người năm ấy quen biết Tư Đồ Kinh và Hách Hồng Du.
Tư Đồ Kinh cho rằng những người này đều đã chết sạch nhưng không ngờ là bên trong họ còn có mấy hậu thế còn sống sót.
Sau khi những người này kể lại rành mạch chuyện giữa Tư Đồ Kinh và Hách Hồng Du, Tư Đồ Kinh liền biết bản thân mình toi rồi.
Anh danh bao năm, hủy trong một khắc.
Hắn không nên tin vào lời của người đeo mặt nạ thần bí kia, cũng không nên tổ chức đại hội tỷ võ chiêu thân này, dù cho Vô Lượng sơn trang trực tiếp đối đầu với Thiên Cực thần giáo, hắn cũng có thể có cơ hội chạy trốn, nhiều nhất là Vô Lượng sơn trang bị hủy mà thôi.
Còn tốt hơn là bây giờ bản thân có muốn cũng chẳng trốn được.
"Năm ấy, Phó giáo chủ tìm được một tấm bản đồ, chuẩn bị quay về, hẳn là lúc ấy ngươi đã nổi sát tâm với Phó giáo chủ của bọn ta.

Mấy năm nay Vô Lượng sơn trang các ngươi có thể phát triển thuận lợi như vậy, chỉ e cũng là do tấm bản đồ kia đi.

Tấm bản đồ ấy là vật của Thiên Cực thần giáo chúng ta, vẫn mong Tư Đồ trang chủ giao nó ra đây"
Tấm bản đồ?
Đám người Tư Đồ Hồng đồng loạt nhìn về phía cha mình.
Vô Lượng sơn trang bọn họ thực sự có bản đồ?
Không ổn.
Nếu đây là sự thật, chẳng phải bọn họ đã dẫn sói vào nhà rồi sao?
"Ta chẳng có tấm bản đồ nào cả" Tư Đồ Kinh chật vật bất kham, "Tài phú của Vô Lượng sơn trang ta đều là dựa vào làm ăn mà có, mỗi một vụ làm ăn đều được ghi lại rõ ràng, nào có chuyện do tấm bản đồ? Thứ Vô Lượng sơn trang ta không thiếu nhất chính là tiền tài!"
Năm ấy, Tư Đồ Kinh đúng là từng đánh chủ ý lên tấm bản đồ nhưng Hách Hồng Du cũng chẳng phải người ăn chay.

Sau khi phát hiện Tư Đồ Kinh động thủ với ông ta, ông ta tình nguyện ôm theo tấm bản đồ nhảy vực chứ cũng không muốn giao đồ ra cho hắn.
Bây giờ người Thiên Cực thần giáo tìm hắn đòi tấm bản đồ, hắn lấy đâu ra?
"À, nếu tấm bản đồ kia chỉ có vàng bạc thì đương nhiên ngươi sẽ chẳng động lòng" Người áo lam nhìn lướt qua người trong sân, đặc biệt dừng lại rất lâu khi nhìn về phía Phù Dương sơn chủ, "Phù Dương sơn chủ hẳn là hiểu rõ.

Cái gọi là bản đồ kho báu, bên trong không những có vàng bạc châu báu mà nó còn sở hữu các thứ trân quý của tiền triều bao gồm rất nhiều bí tịch võ công đã thất truyền cũng như thần binh lợi khí, tất cả đều ở bên trong!"
Tấm bản đồ kho báu này là hoạn quan chuyên quyền ở đại nội tiền triều vẽ ra.
Ở tiền triều, họa quan nắm quyền, toàn bộ quốc khố hầu như đều bị bọn họ đào rỗng, hơn nữa các hoạn quan này đều có một thân võ công tuyệt thế, những người muốn ám sát bọn họ hầu như đều bị bọn họ giết chết.

Những cao thủ tuyệt thế đuổi giết thái giám, bí tịch võ công và thần binh lợi khí của họ đều bị lấy cắp hết.
Sau khi triều đình suy bại, những thái giám đó bèn giấu bí tịch võ công và vàng bạc tài bảo đi.
Bởi vì họ cũng chẳng tin bạn của mình cho nên chia tấm bản đồ này ra làm ba, chia nhau bảo quản.

Nhưng bọn hắn không ngờ được rằng tân triều được thành lập quá nhanh, bọn họ tuổi già sức yếu vốn không phải đối thủ của quân đội triều đình.
Bọn họ người thì tự sát, người thì bị giết nhưng bản đồ thì lại đi bị mất.
Mãi cho tới bây giờ, trên giang hồ mới dần dần có tin tức của tấm bản đồ.
"Nếu ta nhớ không nhầm, năm ấy người đuổi giết các thái giám đó cũng có sơn chủ nào đó của Phù Dương sơn.

Tín vật của chưởng môn Phù Dương sơn Phù Dương kiếm chính là được đúc ra từ một thanh sắt quý hiếm, chém sắt như chém bùn, thấy kiếm như thấy chưởng môn, là bội kiếm của tổ sư lập phái Phù Dương sơn các ngươi.

Nhưng sau lần mất ấy đã chẳng còn tung tích.

Phù Dương sơn các ngươi vất vả tìm kiếm tấm bản đồ cũng không nên không biết chuyện trong đó chứ?"
Tấm bản đồ động lòng người.
Rất nhiều người chỉ biết có kho báu chứ không biết bên trong đó rốt cuộc có cái gì, chỉ có thể dựa vào tí tưởng tượng mà đi tìm thôi.

Nhưng hôm nay, có người nói rõ hết lai lịch bản đồ cũng như đồ vật bên trong, vốn có người không tin bản đồ có thật xong cũng đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Có được tấm bản đồ, có được võ công tuyệt thế bên trong, lấy được tất cả thần binh lợi khí trong đó, với tất cả những vàng bạc châu báu, đừng nói là khai tông lập phái trở thành một thế hệ tông sư, cho dù muốn tự lập vương đô cũng có thể.


Kim Phong tiêu cục đang yên đang lành cũng dấn thân vào giang hồ, sợ là cũng tới vì tấm bản đồ.
Người của Thiên Cực thần giáo đúng là hóng hớt không sợ lớn chuyện.
Dù sao võ lâm Trung Nguyên đấu với triều đình càng căng thì họ càng vui vẻ.
Nếu ai cũng muốn tấm bản đồ thì dứt khoát công bằng nói hết mọi chuyện ra.
Sắc mặt Phù Dương sơn chủ thay đổi.
Ông đương nhiên có thể đoán ra được dụng tâm hiểm ác của Thiên Cực thần giáo.
Thiên Cực thần giáo và Toái Ngọc Cung đều không phải là môn phái trong võ lâm Trung Nguyên, cho dù thiên hạ thực sự đại loạn thì cũng chẳng liên quan gì nhiều tới bọn họ.

Nhưng đối với các môn phái như bọn họ lại khác hoàn toàn.
Hàn Thừa Nặc lặng lẽ siết chặt vỏ kiếm của mình, lại không dám nói gì.
Vỏ kiếm này có giấu một phần bản đồ.
Trước khi lâm chung, gia gia từng nói cho hắn, tấm bản đồ này vô cùng trân quý, có thể bảo vệ hắn một mạng nhưng cũng có thể khiến hắn vạn kiếp bất phục.
Lúc ấy, hắn còn không hiểu rốt cuộc là có ý gì nhưng hôm nay thấy được dáng vẻ của những người này, Hàn Thừa Nặc đột nhiên hiểu ra.
Tấm bản đồ gia gia có được bây giờ đang nằm trong tay hắn mà không phải ở trong tay Tư Đồ Kinh.
Nhưng bây giờ, hắn phải làm sao bây giờ?
Hàn Thừa Nặc cảm thấy mờ mịt.
Quan hệ của hắn và gia gia một ngày nào đó sẽ sáng tỏ trước bàn dân thiên hạ nhưng tấm bản đồ này hắn không muốn.

Gia gia cũng đã nói, tấm bản đồ này hắn có thể tự xử trí nhưng hắn tuyệt đối không muốn tùy tiện giao tấm bản đồ này cho ai.
"Thì ra là thế" Khúc Cửu Nhất vỗ tay, "Ta còn đang nghĩ tấm bản đồ này có gì đáng để tranh đoạt, hóa là đúng là có không ít thứ tốt.

Đáng tiếc, mấy thứ này cũng chẳng có tác dụng gì quá lớn với Toái Ngọc Cung của chúng ta, ta không hứng thú với thứ đồ này"
Khúc Cửu Nhất nói chuyện này đương nhiên là có sự tự tin ấy, "Cho dù các ngươi học được tuyệt thế võ công ở bên trong thì so về thiên phú luyện võ, các ngươi cũng chẳng qua được ta.

Ta chỉ cần trốn trong sa mạc thì dù các người có đi tới chết cũng chưa chắc phát hiện được ra chỗ của ta.

Cho nên các ngươi tranh đoạt tấm bản đồ là chuyện của các ngươi, không liên quan tới ta"
"Vậy Khúc cung chủ bây giờ sao chưa rời đi?"
"Đương nhiên là vì ta còn đang đợi những người khác" Khúc Cửu Nhất chớp chớp mắt, trực tiếp dùng nội lực hút ghế tới đây, cứ vậy làm trò trước mặt mọi người, ngồi xuống.
"Nói vậy thì trước đó các ngươi cũng đã từng nghe được, ta đã từng có một tấm bản đồ nhưng chính ta không muốn cho nên ai ra giá cao thì được, ta bán nó ra ngoài ngay.

Lần trước ta bán cho chính đạo, lần này ta muốn bán cho tà đạo các ngươi"
Bản tâm pháp của Phù Dương sơn chủ Tạ Tụ còn đang nghiên cứu, Khúc Cửu Nhất cảm thấy bản thân hơi lỗ cho nên muốn bù lại từ chỗ của bên tà đạo.
"Khúc cung chủ có ý gì?"
"Tấm bản đồ đúng không, ta đương nhiên có" Khúc Cửu Nhất một tay chống cằm, hô một câu, "Tiểu Hàn, ngươi giao ra đây đi"
Hàn Thừa Nặc có hơi do dự.
"Thứ này ngươi không giữ được" Khúc Cửu Nhất thở dài, "Ta biết ngươi là đứa trẻ tốt, ngươi không thích đánh đánh giết giết.

Nhưng nếu ngươi không giao ra, sẽ chỉ tạo nên thương vong lớn hơn"
Hàn Thừa Nặc nghiêm túc tự hỏi hồi lâu, không thể không thừa nhận Khúc Cửu Nhất đúng.
"Cung chủ"
Hàn Thừa Nặc đứng dậy, đưa vỏ kiếm của mình lên.
Khúc Cửu Nhất nhẹ nhàng bóp một cái bèn làm nát võ kiếm, bên trong lộ ra một bản vẽ mỏng.
"Tấm bản đồ!"
"Vẫn là quy tắc cũ, chờ một chút, đợi các thế lực tà đạo khác cùng tới, chúng ta đấu giá công khai, ai ra giá cao thì được" Khúc Cửu Nhất cầm tấm bản đồ, quay đầu nhìn Hàn Thừa Nặc, "Chúng ta chia một chín, yên tâm, ta không quỵt của ngươi"
Hàn Thừa Nặc ngượng ngùng cười cười, "Ta không cần, cung chủ là ân nhân của ta, ngài cầm là được"
"Yên tâm, ta sẽ không tham của ngươi" Khúc Cửu Nhất cười nói, "Ta lấy một phần, trông ý tứ cũng đủ rồi"
Tạ Tụ nhìn Hàn Thừa Nặc, lại nhìn Khúc Cửu Nhất, có hơi bất đắc dĩ.
Với các bộ dạng ngây ngốc này của Hàn Thừa Nặc, rõ ràng về sau sẽ thành người của Toái Ngọc Cung.
Bây giờ cho hắn chín phần hay cho hắn hết thì cũng chỉ là tay trái đảo qua tay phải với Khúc Cửu Nhất mà thôi.
Hàn Thừa Nặc vẫn còn quá non.
Tạ Tụ nắn nắn quyển bí tịch trong tay áo, bình tĩnh nghĩ vậy.
Chút tâm hự của edit: Tui nghi ngờ, rất chi là nghi ngờ, ngờ rằng bạn Tạ cố ý......


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi