LÀ CHƯỞNG MÔN CỦA MÔN PHÁI TOÀN MỸ NHÂN


"Này...!Đây là làm sao đây? Chẳng lẽ là trúng độc hay là bị bệnh?"
"Mấy người các ngươi đi ra ngoài trước" Lâm Hữu Tuệ ngẩng đầu, nhìn mấy cô nương xinh đẹp trong phòng nói, "Tiền của các ngươi sẽ không thiếu, các ngươi từ đâu tới thì về ấy đi"
Các cô nương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng chỉ có thể hơi hành lễ, yên lặng rời khỏi.
Vốn cho rằng hầu hạ được công tử phong lưu tuấn tú nào, không ngờ sức khỏe yếu kém như vậy? Hôm nay, trời xanh mây trắng mà lại nôn như thế này.
Chẹp.
Sau khi các cô nương này rời phòng rồi, Hòe Hoa Khách mới bớt nôn mửa.
Nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mới thấy người như không có việc gì.
Lâm Hữu Tuệ cũng có hơi thương hại nhìn hắn.
Thực ra, nếu nói chuyện phiếm với cô nương bình thường, tuy rằng Hòe Hoa Khách cũng thấy bất ổn nhưng ít nhất cũng có thể che giấu được.

Nhưng một khi Hòe Hoa Khách nhận ra cô nương nào đó muốn ngủ với hắn, hắn sẽ bắt đầu nôn mửa không ngừng.
Chính bởi nguyên nhân này, gần đây, ở Toái Ngọc Cung không có cô nương nào tới tìm hắn.

Cho dù là ngủ không, chúng tỷ muội của Toái Ngọc Cung còn sợ mất hứng.
Vẫn là do Hòe Hoa Khách đẹp mà không xài được!
"Hòe huynh rốt cuộc bị làm sao vậy?"
"Thân hắn trúng kỳ độc, không thể để nữ tử tới gần hắn trong vòng ba thước" Lâm Hữu Tuệ bình thản nói, "Ài, cũng không biết khi nào mới có thể trị được hết"
"Kỳ độc như vậy thực sự là lần đầu tiên nghe tới!" Nam tử thở dài, "Hơn nửa là do Hòe huynh ngươi trước kia quá phong lưu, chọc nợ tình quá nhiều nên mới thế.

Ài, huynh yên tâm, chỉ cần tìm được danh y nhất định có thể chữa khỏi độc trên người ngươi"
Hẳn là không được rồi.
Ngay cả Tạ trưởng lão cũng nói, đã làm tâm bệnh thì không có thuốc thang.
Tuy vậy không cản trở tới cuộc sống bình thường của Hòe Hoa Khách.


Hắn hẳn cũng không hy vọng nửa đời sau có liên quan tới bất kỳ nữ nhân nào nữa.
"Không sao" Hòe Hoa Khách nở nụ cười yếu ớt.

Căn bệnh này cả đời hắn cũng chẳng muốn chữa khỏi, chỉ khi cái bệnh này đi theo hắn thì hắn mới có cảm giác an toàn.
"Hòe huynh quả nhiên phóng khoáng" Bệnh lớn như vậy cũng có thể thản nhiên coi như không? Nếu đổi lại là hắn, chỉ e sẽ lập tức phải đi tìm hỏi danh y chữa trị cho mình.
"Lời khách sáo ta chẳng nói nhiều nữa Hòe Hoa Khách rất mau bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn về người bằng hữu tốt này của mình, "Lúc này, ta nghe nói Thủy Vân môn và Phá Sơn môn muốn bắt tay để cùng tổ chức đại hội võ lâm nên ta mới tới"
"Là nơi nào đồn vậy thế?" Hảo hữu nọ kinh ngạc nói, "Lời đồn giang hồ, không thể tin ngay được.

Ban đầu, môn chủ chúng ta thực sự có hẹn với môn chủ Phá Sơn môn, muốn thương lượng chuyện đại hội võ lâm với bọn họ, tuy vậy bọn họ không nói tới chuyện hợp tác.

Bây giờ, Thủy Vân môn chúng ta đã mặc kệ chuyện này rồi"
"Hả" Hòe Hoa Khách có hơi không tin, "Chuyện quan trọng như tổ chức đại hội võ lâm, nếu Thủy Vân môn và Phá Sơn môn không làm, trên giang hồ này còn có môn phái nào có tư cách làm chứ?"
Hảo hữu nọ trầm mặc hồi lâu, đóng lại cửa sổ bốn phía, chắc chắn không có tai vách mạch rừng rồi, mới căng thẳng nói, "Hoa huynh việc này ta cũng chỉ nói cho huynh nghe.

Ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ quên ngay ta và huynh đã nói cái gì, nếu huynh có hỏi lại ta, ta cũng chẳng thừa nhận"
"Quy tắc ấy ta đương nhiên hiểu" Hòe Hoa Khách gật đầu nói.
"Vị công tử này là?" Đối phương lại nhìn về phía Lâm Hữu Tuệ, tựa như có hơi lo lắng.
"Yên tâm, đây là sư đệ ta, tin được" Hòe Hoa Khách khẳng định, " Ta làm việc huynh còn không yên tâm sao?"
"Thực ra cũng chỉ là tin tức nhỏ trong môn nhưng ta và nương tử đã tỉ mỉ phân tích qua, tin tức nhỏ này rất có thể trở thành sự thật"
"Là tin tức gì?" Hòe Hoa khách không khỏi tò mò.
"Môn chủ chúng ta và Kỷ môn chủ Phá Sơn môn viết thư mời Kim Phong tiêu cục"
"Môn chủ các huynh muốn tìm triều đình?" Hòe Hoa Khách đã nghe ra ý tứ sâu bên trong.
"Không sai" Hảo hữu nọ gật đầu, "Bây giờ, Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo ai cũng chẳng dễ chọc vào, muốn thuận lợi mọi bề giữa hai môn phái này là điều không thể, hoặc là trung lập, hoặc là chọn một bên để dựa vào.


Nhưng nếu dẫn triều đình vào để đối kháng lại, hình thành thế chân vạc ba chân, ngược lại sẽ rất có lợi cho các môn phái chúng ta"
Nét mặt của Lâm Hữu Tuệ và Hòe Hoa Khách đều nghiêm túc hơn.
Nếu có triều đình nhúng tay, chỉ e cũng có hơi phiền toái.
"Từ trước tới này, giang hồ và triều đình như nước sông chẳng phạm nước giếng, hai vị môn chủ làm vậy không sợ bị người trong thiên hạ chỉ trích sao?" Lâm Hữu Tuệ dù sao vẫn trẻ tuổi hơn, hỏi thẳng ra khỏi miệng.
"Hai vị môn chủ sao sẽ thừa nhận được chứ?" Hòe Hoa Khách cười, không để Lâm Hữu Tuệ hỏi chuyện, "Chỉ cần tìm được cái cớ với bên ngoài không gặp trở ngại gì là được.

Hơn nữa, sao ngươi biết trên giang hồ này, sẽ có người không vui khi thấy triều đình gia nhập chèn ép Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung chứ?"
Nội tâm mỗi người đều có một mảng đen tối, người trong giang hồ cũng vậy.
Chỉ cần đao không chém lên người mình thì sẽ chẳng thấy đau.
"Bây giờ, Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung quấy đục giang hồ, khắp nơi chướng khí mù mịt, môn chủ cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm vậy" Hảo hữu mở miệng giải thích, "Nếu có thể đạt được mục đích, cũng chẳng uổng phí một lần tính kế"
Hòe Hoa Khách và Lâm Hữu Tuệ liếc nhau, cười cười.
Bọn họ phải nhanh chóng truyền tin tức này về cho Toái Ngọc Cung mới được.
Khách trạm Duyệt Lai.
"Triều đình ra mặt?" Khúc Cửu Nhất thấy tin tức Lâm Hữu Tuệ và Hòe Hoa Khách truyền tới, nghiền ngẫm nở nụ cười, "Tạ Tụ, ta nói rồi, hai lão cáo già này chắc chắn muốn đi tìm triều đình"
Tạ Tụ thở dài một hơi, thò qua đọc thêm mấy lần, "Ta còn tưởng hai vị môn chủ này không tới mức ấy"
Khi Khúc Cửu Nhất nói với hắn, Tạ Tụ vẫn có chút mong chờ với hai vị môn chủ này.
Dù sao chưởng môn danh môn chính phái, làm việc vẫn phải có chút liêm sỉ.
"Đây là do huynh không chuyên" Khúc Cửu Nhất đắc ý lắc lắc thư trong tay, "Đại hội võ lâm này, nếu không có triều đình cắm một chân ở trong thì chẳng có vị gì cả.

Đây gọi là hiệp vì võ mà phạm cấm.

Người giang hồ như chúng ta, thực lực cao cường như ta, lúc nào chỗ nào cũng có thể tới ám sát hoàng đế trong hoàng cung kia, mặc cho ai ngồi trên long ỷ cũng chẳng ngồi yên được"
Dẫu có là lão gia tử xưa hay nay thì bọn họ đều cho rằng giang hồ không có triều đình là giang hồ không hoàn chỉnh.

Trên thực tế, Khúc Cửu Nhất còn cảm thấy triều đình này hơi yếu quá, đã tới lúc này rồi, y và Tạ Tụ đã ở cạnh nhau rồi, triều đình còn chưa gây ra sóng gió gì?
Chẹp.
Lần này triều đình không yên lặng nữa rồi.
"Triều đình cũng nuôi dưỡng mấy cao thủ lợi hại.

Ta nghe nói ở bên cạnh bệ hạ, có thái giám tổng quản có võ công vô cùng cao cường, từ nhỏ đã được luyện đồng tử công, chỉ e bây giờ cũng tới cảnh giới tông sư rồi"
"Bình thường, nếu triều đình không nuôi được mấy cao thủ đại nội thì não mới toàn nước ấy"
"Em hình như chẳng hề lo lắng chút nào" Hại Tạ Tụ lo lắng vô cùng, bị Khúc Cửu Nhất nói vài câu xong cũng chẳng lo lắng mấy nữa.
"Này có là gì nào?" Khúc Cửu Nhất cười to, "Thủy Vân môn và Phá Sơn môn đưa ta một phần đại lễ như vậy, ta cũng chẳng phải người dễ chọc.

Huynh xem đi, qua hai ngày nữa ta sẽ khiến bọn họ khóc la gọi ta ba!"
"...!Em thực sự thích hài tử như vậy?" Tạ Tụ trầm mặc hồi lâu, hắn đã nghe Khúc Cửu Nhất nói rất nhiều lần rằng y muốn người khác quỳ xuống gọi hắn "ba ba".
Chẳng lẽ vì Cửu Nhất biết mình khó có con nối dõi nên muốn tìm nghĩa tử?
Khúc Cửu Nhất:???
Từ từ, ý ta không phải vậy.
Gần Phá Sơn môn.
Mấy người trông giống đám tặc trên giang hồ âm thầm tới sau núi.
"Đại ca, tin tức huynh thu được có chuẩn hay không? Đây là Phá Sơn môn, nếu lát nữa gặp được mấy đệ tử Phá Sơn môn thì mấy người chúng ta ăn không hết gói mang về"
"Suỵt, bé miệng thôi!" Lão đại cầm đầu đánh đầu tiểu đệ mấy cái, "Đợi lát nữa dọa người chạy mất rồi phải làm sao? Tin tức này là bà bà của tiểu chất nữ của tẩu tẩu của nhị cữu ta cho hay, bà ấy ở Phá Sơn môn làm đầu bếp nữ, thỉnh thoảng nghe được mấy đệ tử lầu bầu, định giấu bảo bối của hắn ở sau núi.

Đó còn là đệ tử thân truyền của Phá Sơn môn! Chắc chắn gia cảnh giàu có, nếu có thể đào được bảo bối của hắn, một năm này chúng ta chẳng lo ăn lo mặc rồi.

Các ngươi chẳng lẽ không muốn sống tốt hả?"
Mấy huynh đệ không lên tiếng.
Hết cách, bọn họ đều chỉ biết mấy công phu mèo ba chân, muốn gia nhập vào môn phái khác cũng chẳng ai cần, chỉ có thể làm sơn tặc chạy khắp nơi như này, làm chút chuyện trộm gà trộm chó để duy trì kế sinh nhai.
Bọn họ ở chỗ này chờ hồi lâu, chờ tới khi bụng họ bắt đầu kêu òng ọc rồi mới chờ được một bóng dáng lén lút.
Trong lòng người nọ ôm một tay nải cực to, cong cả người, nhìn chung quanh hệt như chim sợ cành cong.
"Cá lớn tới" Lão đại vỗ vỗ vai huynh đệ, "Chiếu bản vẽ lên sáng chút cho ta"

"Đại ca cứ yên tâm, chúng ta làm quen rồi"
Mọi người hạ khẽ hô hấp, không hề có ý tiến lên.
Bọn họ có thể lăn lộn ở khắp nơi có cao thủ trên giang hồ, chỉ dựa vào hai chữ "bình tĩnh" này.
Có thể quần ẩu tuyệt đối không đi đánh lẻ, có thể đánh lén tuyệt đối không đánh thẳng mặt, có thể thả khói mê thì chắc chắn không ra tay.
Tới chôn bảo bối sao cũng là đệ tử nội môn của Phá Sơn môn, mấy người bọn họ lên cũng chẳng xong chuyện đâu.
Vẫn là đợi người ta chôn xong rồi bọn họ đào lên là được.
Đợi hồi lâu, đệ tử nội môn nọ mới mồ hôi đầm đìa đi ra khỏi rừng cây, trên mặt là nụ cười tươi vô cùng sảng khoái.
Chờ sau khi đệ tử này biến mất vô tung, mấy người này mới lén nhô đầu ra, một người trông chừng, những người còn lại cầm cuốc xẻng, bắt đầu ra sức đào.
"Mẹ nó, sao thằng này đào sâu thế nhỉ?"
"Cho nên nói đệ tử đại môn phái có nội lực mạnh hơn chúng ta nhiều.

Tốc độ một người hắn đào còn nhanh hơn mấy người chúng ta cộng lại"
"Đừng dong dài, đào nhanh lên, nếu không mặt trời sắp xuống núi rồi"
Vài người khác lập tức không dám nhiều lời, dùng hết sức bình sinh bắt đầu nỗ lực đào lên.
Sau nửa canh giờ.
"Đào được rồi!"
"Là cái rương nhỏ!"
"Mau, mở cái rương ra"
Mọi người dùng ánh mắt mong chờ nhìn cái rương này, phảng phất như nhìn thấy cả vinh hoa phú quý của mình.
"...!Cái rương này sao nhẹ vậy?" Lão đại lập tức nâng cái rương lên, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Cái rương nhẹ như vậy, trừ phi bên trong để toàn ngân phiếu nếu không tuyệt đối không có khả năng khiến họ phát tài.
"Có lẽ...!Có lẽ bên trong toàn là bí tịch võ công gì đó"
"Lão đại, mau mở ra đi"
Dưới sự thúc giục của các huynh đệ, lão đại cũng chỉ có thể trực tiếp cạy cái rương này ra.
Bọn họ vất vả lâu vậy rồi, cũng không thể dừng lại vậy được.
Mở cái rương ra.
Bên trong là một cuộn da dê đã ố vàng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi