LÀ GÃ - HỈ HÀ SƠN

Lý Ngọc Quế là người khổ nhất trong số tất cả các gia đình nạn nhân chỉ vì bà suýt chết dưới lưỡi dao của hung thủ.

Thuở nhỏ, bà lên cơn sốt chẳng có lấy người quan tâm dẫn đến não bộ không phát triển bình thường như những người khác. Lúc tấm bé bà đã phản ứng rù rờ, không được gia đình yêu quý, đến trường không thể tập trung vào việc học để khẳng định bản thân. Vì chậm hiểu nên bà bị bạn bè bắt nạt, thầy cô chê trách.

Cho nên 23 năm đầu đời của bà được tóm gọn lại trong: Trọng nam khinh nữ, gia đình nông thôn, yêu sớm và phải lập gia đình sớm vì mang thai sớm.

Lý Ngọc Quế trẻ tuổi vừa bước vào thế giới người lớn, chưa hiểu hết các quy

tắc, bà vụng về vấp ngã, đụng sứt đầu mẻ trán, chỉ mong được yêu thương.

Cuối cùng, bà mang theo một cuộc hôn nhân lộn xộn mà vẫn không người thương yêu bà.

Sau khi sinh con, bà đã trải qua một khoảng thời gian đau khổ. Bà mẹ chồng độc đoán, thường xuyên bắt bí bà vì đã ăn cơm trước kẻng, chê bà ngu ngốc, còn bảo thằng con mụ tìm đại một đứa còn tốt hơn bà ngàn lần.

Lý Ngọc Quế trẻ tuổi không hiểu, có chăng bà chỉ chuyển từ một địa ngục này sang một địa ngục khác.

Có lẽ đối với người bình thường, một đứa con sẽ là nguồn gốc của nỗi đau trong trường hợp này.

Nhưng Lý Ngọc Quế không phải là người bình thường, bà là một người cứng nhắc. Nếu lúc đó bà có một bác sĩ tâm lý ắt bà sẽ biết mình đã tích lũy bao nhiêu tổn thương tâm lý nghiêm trọng trước đó trong cuộc đời. Khốn nỗi bà không có, bà chỉ khao khát tình yêu, bà cố gắng làm hài lòng mọi người; bà yêu mọi người, mong mỏi nhận lại tình cảm tương tự, hy vọng cha mẹ yêu thương mình, hy vọng mẹ chồng yêu thương mình, hy vọng chồng yêu thương mình.

Ngặt một điều thế giới không vận hành theo cách ấy, không phải vì bà yêu người khác thì người ta cũng sẽ yêu bà, cho nên bà luôn khao khát nhưng không bao giờ đạt được.

(P1)

Lúc đó, Lý Ngọc Quế – với một cuộc đời như một hố đen – lần đầu tiên nhận được tình yêu trọn vẹn từ một sinh mệnh khác khi cúi đầu xuống.

Bà lần đầu nếm trải một tình yêu thuần khiết, một tình yêu nồng nàn, lấp đầy mọi thiếu thốn của bà.

Một sinh mệnh nhỏ bé và mềm mại, cô bé không đòi hỏi gì ở Lý Ngọc Quế, nó còn chưa biết nói mà đã biết thể hiện tình yêu của mình. Khi không nhìn thấy Lý Ngọc Quế, cô bé sẽ cố gắng xoay đầu lại, đôi mắt cứ đảo qua đảo lại cho đến khi tìm thấy Lý Ngọc Quế rồi bắt đầu cười.

Cô bé sẽ vừa bú sữa vừa nhìn mẹ cười, niềm vui của cô bé thật đơn giản khi chỉ có ba chữ: Lý Ngọc Quế.

Khi người khác bế mình, cô bé sẽ liên tục xoay đầu tìm mẹ mình, chỉ cần nhìn thấy mẹ, cô bé không cần ai bế nữa.

Trong thế giới của cô bé, Lý Ngọc Quế là người quan trọng đến mức không thể thay thế, Lý Ngọc Quế là người quan trọng nhất trên thế giới, cả thế giới cộng lại không bằng Lý Ngọc Quế.

Lần đầu tiên Lý Ngọc Quế cảm nhận được tình yêu mãnh liệt và thuần khiết đến vậy.

Đôi khi, người đàn ông của bà muốn vui đùa như đang chơi với một chú mèo con, hứng lên muốn ôm con mình một cái.

Cục cưng vốn không bao giờ khóc lập tức khóc ngay.

Dường cô bé biểu thị mình chỉ yêu Lý Ngọc Quế, chỉ muốn ở bên Lý Ngọc Quế bằng hành động của mình.

Cô bé không cảm nhận được những điều xấu xa của Lý Ngọc Quế, trước mặt cô bé, linh hồn méo mó của Lý Ngọc Quế trẻ tuổi lần đầu tiên được thư giãn. Cuối cùng tình yêu của Lý Ngọc Quế trẻ tuổi cũng có một nơi an toàn để đổ bộ.

(P2)

Tình yêu đó đã lấp đầy khoảng trống mà bà không ngừng mong mỏi được công nhận. Mỗi ngày bà đều cảm thấy mình vui vẻ hơn, chỉ cần nhìn đứa con, bà đã không thể kìm nén được niềm vui, đó là điều bà chưa từng có trước đây.

Ngày này qua ngày khác đều vui vẻ như vậy, bà sẽ không kìm lòng nổi muốn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con; mỗi khi bà hôn, cô bé sẽ cười khúc khích.

Tựa như được Lý Ngọc Quế yêu thương là điều hạnh phúc nhất trần đời.

Khi đứa bé được hai tuổi, Lý Ngọc Quế đã rời khỏi thứ gọi là gia đình đó. Nguyên do cũng vì Lý Ngọc Quế bắt đầu có những cảm xúc bình thường, bà ghét cha mẹ đẻ, ghét mẹ chồng, ghét ba chồng, ghét chồng, bà ghét họ nói bà ngu đần trước mặt bé con.

Bà không thông minh hơn, bà chỉ vụng về và nghiêm túc muốn mang đến cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Bé con của bà không hề thấy mẹ mình ngu ngốc, luôn hỏi mẹ đủ thứ chuyện và cảm thấy bà thật giỏi khi bà trả lời được câu hỏi của bé.

Hai mẹ con họ sống dựa vào nhau, ngày ngày hứng khởi lắm. Họ thường đi siêu

thị vào buổi tối để mua trái cây giảm giá rồi chia nhau ăn.

Thỉnh thoảng đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, mẹ con họ sẽ tính xem mình có bao nhiêu tiền trong tay, chờ cuối tháng có thể mua một chiếc bánh nhỏ.

Khi con gái được bốn tuổi, bà bắt đầu tính toán để cho con vào một trường mẫu giáo tốt. Thật chất bà đã tiết kiệm được một số tiền tuy nhiên bà cũng muốn cho con đi học múa, học đàn piano. Bấy giờ bà phát hiện gần đây có một nhà máy, công nhân làm ca đêm có muốn ăn gì cũng khó mua đồ, thế là bà đã đi bán chè trôi nước ở đó.

Con gái bà tính toán cừ vô cùng, khi bà bán chè trôi nước, con gái bà có thể thu tiền và thối lại tiền thừa.

Tất cả những người đến mua chè trôi nước đều khen con gái bà thông minh đáo để.

Được yêu thương và yêu thương người khác, bà bắt đầu chậm rãi xây dựng một mối quan hệ lành mạnh với thế giới này.

Để rồi hết thảy mọi chuyện kết thúc bằng một cách bi thảm.

Tình trạng của Lý Ngọc Quế sau đó rất tệ, bà bị thương vô cùng nặng cả về thể xác lẫn tinh thần.

Bà là người duy nhất nhìn thấy hung thủ, bà không nhìn rõ mặt song hung thủ đã nói với bà một câu.

Bà không muốn quên chuyện ngày hôm đó, thậm chí bà còn sợ quên. (P3)

Bà không thể trở lại cuộc sống bình thường nữa. Lúc kia bà gặp Trương Minh Thải – người đã học được cách sống chung với nỗi đau này – còn được người ta giới thiệu cho một bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ tâm lý không thể giải quyết nỗi đau của bà, không một ai có khả năng giải quyết.

Tuy nhiên bác sĩ tâm lý giúp bà một việc, thời ấy thôi miên đang phổ biến lắm, bởi vậy bác sĩ tâm lý đồng ý thôi miên cho bà.

“Khi nghe thấy giọng nói của gã, cô sẽ nôn khan không kiểm soát được.”

Bà không bán chè trôi nước nữa thay vào đó bắt đầu làm nhân viên chăm sóc khách hàng qua điện thoại, liên tục gọi điện cho mọi người, nghe mọi người nói chuyện. Khi tan làm, bà đến những nơi đông người ngồi đợi, nghe người ta nói chuyện.

Trong một thời gian dài sau đó, bà luôn nghe thấy tiếng nói ma quái bên tai, đó là câu nói mà bà đã nghe thấy khi nằm trên mặt đất, máu trào ra ồ ạt từ cơ thể.

Khi bà đi trong đám đông, khi bà ăn cơm, khi bà ngủ.

Nhưng không một lần nào bà nôn mửa, bà biết đó chỉ là ảo giác.

Thỉnh thoảng bà cũng nghe thấy một giọng nói mang máng để rồi cấp tốc nhận ra không phải là người ấy.

Người ấy chực một con ác quỷ đã biến mất trong đám đông, không còn xuất hiện tựa chưa từng tồn tại.

Cho đến một ngày bà lại có thêm một cô con gái.

Lý Tầm là một đứa trẻ độc lập cùng cực, thông minh có thừa, thành tích tốt, không gây rắc rối cho bà. Đây là lần đầu tiên bà đến trường.

Trong phòng giáo viên, bà đang nghe giáo viên chủ nhiệm của Lý Tầm nói về tình hình nghiêm trọng tới nhường bào, có khả năng Lý Tầm sẽ bị đuổi học.

Bà bắt đầu cầu xin, bày tỏ mình đã không dạy con tốt, Lý Tầm còn nhỏ, hy vọng nhà trường có thể cho một cơ hội.

Lúc này phía sau bà có một giọng nói vang lên nhẹ nhàng.

“Đứa bé này quá thông minh, không thể vì một lần nó sai lầm mà hủy hoại cả đời nó được. Nếu các anh chị thấy phiền thì chuyển cháu nó đến lớp tôi đi.”

Giọng nói đó rất nhẹ khốn nỗi rơi vào tai bà tại tựa như tiếng sấm đinh tai. (P4)

Đã lâu lắm rồi bà không nghe nhầm, thời gian đã quá lâu nên giọng nói này nghe có vẻ hơi xa lạ, thậm chí bà còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tay bà bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, bắt đầu từ tim lan xuống bụng, vết thương đã lành từ lâu, vết thương đã trở thành sẹo cũ đã bắt đầu đau nhói. Cái mũi của bà như lại ngửi thấy mùi hoa quế và mùi máu tanh nồng đêm hôm

đó, tai bà như lại nghe thấy tiếng máu phun ra và tiếng con gái khóc thét. Dạ dày bà co thắt, mọi bộ phận trên cơ thể bà đều điên cuồng nói lên cùng một điều.

Giọng nói đó, bộ não của bà chưa thể xác định hoàn toàn song cơ thể bà ghi nhớ kỹ hung thủ.

Bà bắt đầu nôn khan không kiểm soát được. Bà vừa xin lỗi vừa rời khỏi văn phòng.

Lý Ngọc Quế ở tuổi trung niên đã hiểu tỏ quy luật của thế giới này.

Bà không gọi điện thoại cho cảnh sát, thay vào đó bà gọi cho một người khác. “Tôi đã tìm thấy gã rồi.”

Những người bà có thể nhờ giúp đỡ không nhiều do không đủ sức thuyết phục.

Chẳng mấy ai tin bà đủ sức nhớ tên thủ ác chỉ bằng giọng nói, cộng thêm việc thôi miên không đáng tin cậy.

Ấy nhưng vẫn có người sắn lòng giúp đỡ. Thế là Trương Minh Thải đã tự mình vào cuộc, đến trường làm công nhân vệ sinh, để xem đối phương là người như thế nào.

Cho đến khi thông tin về kiếp trước và kiếp này xuất hiện trên mạng. Các bà nào hay rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trên mạng.

Trương Minh Thải phát hiện ra sau khi đối phương đọc những thông tin trên mạng bèn bắt đầu đốt một số thứ trong phòng ngủ.

Từ những mảnh giấy cháy không hoàn toàn, Trương Minh Thải nhận ra đó là những bức ảnh tìm người.

Những tờ tìm người và một số bài báo về vụ án...

Không phải bằng chứng sắt nhưng tại sao ai đó lại giữ những thứ này?

Hơn nữa đối phương còn đi tới ngân hàng rút tiền, rõ rành đang chuẩn bị bỏ trốn.

Hai người phụ nữ trung niên bàn bạc với nhau, họ quyết định thực hiện kế

hoạch sớm hơn dự định.

Ban đầu, Lý Ngọc Quế toan chờ đến khi Lý Tầm thi xong đại học rồi cho con đi du lịch, kế đó mới bắt đầu hành động.

(P5)

Nhưng bây giờ không còn thời gian nữa.

Họ buộc phải bắt người đó về nhốt trong tầng hầm. Trương Minh Thải lý trí hơn, chả là bà ấy sợ tính sai. Ấy vậy mà lúc này bà ấy lại mất lý trí nhất.

Thầy Triệu là người lý trí nhất trong cả căn phòng, ông nói: “Tôi thật sự không giết con các người.”

“Còn về việc mở được cánh cửa tầng hầm mở từ bên trong, tôi chỉ đoán có thể mở ra được bên trong rồi sờ thấy và mở được thôi. Chuyện này mấy người nghĩ tới được thì sao tôi lại không nghĩ ra?”

“Ở đâu trùng hợp đến vậy, các người thuê một căn nhà, tìm một tầng hầm để nhốt tôi, khéo làm sao đây chính là tầng hầm mà hung thủ đã sử dụng năm đó.”

“Nếu các người không tin có thể gọi cảnh sát đến kiểm tra vết máu. Giả dụ đây thật sự là hiện trường vụ án, cam đoan sẽ tìm thấy nhiều vết máu.”

“Do đâu mấy người lại cho rằng tôi là hung thủ? Tôi tưởng vì bức chân dung của hung thủ trên mạng nhưng thì ra các người đã lên kế hoạch phải lẽ từ trước rồi.”

Ví dù Lý Tầm ở đây, cô bé sẽ nhận ra trọng tâm lời nói của thầy Triệu đã thay đổi.

Dù rằng ông vẫn cố gắng giải thích mình không phải là hung thủ như trước.

Song trọng tâm bây giờ của ông là: Do đâu mấy người lại cho rằng ông là hung thủ.

Ông thật sự tò mò về điều này cùng cực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi