LÀ GÃ - HỈ HÀ SƠN

Đã rất lâu rồi cô Tôn không nhìn vào lá thư tuyệt mệnh này.

Chủ yếu vì tâm lý tránh né, tránh né nỗi đau, bà không muốn thừa nhận mình đã hại chết một học sinh.

Bây giờ bà lại xem nó cẩn thận.

Trong thư còn có những lỗi chính tả, có chỗ gạch chéo rồi lại viết sang bên cạnh.

Trước đây bà hoàn toàn không nhớ rõ chi tiết này.

Tôn Ngưng cảm thấy khó chịu không nói nên lời, bà nhớ lại thời đó mình luôn nói với các học sinh này rằng viết sai từ thì đừng tô đen thành một vòng, hãy gạch chéo rồi viết lại từ đúng bên cạnh.

Bà một lần nữa đọc kỹ toàn bộ lá thư, dù đã qua nhiều năm, dù bà đã là một phụ nữ trung niên, bà vẫn cảm thấy tim mình đập thình thịch từng đợt.

Có điều lần này bà lại có cảm giác khác biệt.

Năm đó đọc lá thư bà hãy còn trẻ, gặp chưa được mấy học sinh, cộng thêm nỗi đau quá lớn và sự chỉ trích từ bên ngoài đã đè bẹp bà, bà hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân, không thể suy nghĩ kỹ về toàn bộ sự việc.

Bây giờ nhìn lại lá thư tuyệt mệnh đầy tính công kích lại thêm chuyện của thầy Triệu.

Ngay từ đầu bà đã cảm thấy nghi ngờ.

Liệu Lý Hào có thật sự tự sát? Đến cùng thầy Triệu đã đóng vai trò gì trong chuyện này?

Điều đáng tiếc là thầy Triệu đã biến mất, nếu không bà nhất định sẽ tìm người này để hỏi cho ra nhẽ!

(P1)

- --

Đây là lần đầu tiên thầy Triệu ra tay với người quen.

Trước đây gã chưa bao giờ ra tay với người quen, lần này không nhịn được vì trước hết là lòng tức giận tích tụ trong lòng gã quá nhiều, gã không có chỗ để phát tiết, hai là cơ hội cực tốt đã đến tay gã.

Một người để lại thư tuyệt mệnh nói rằng người khác đã ép mình. Nó còn đi đến mép ban công, nhìn xuống dưới, vừa nhìn vừa nói: “Thầy Triệu, tòa nhà ấy quá cao, nhìn không rõ mặt người bên dưới.”

Gã xiết chặt tay thành nắm đấm, nhẹ nhàng đẩy người đó từ phía sau để rồi người đó rơi xuống.

- --

Khi ba người bạn cùng phòng Lý Hào đi xuống, tụi nó gặp được thầy Triệu bèn bảo Lý Hào muốn tự tử song không hề đề cập đến đó là một trò bông phèn của cả bọn.

Ba người bạn cùng phòng không phải là những kẻ ngốc, đương nhiên tụi nó

hiểu rõ loại chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Thầy Triệu vừa lên lầu đã gặp được Lý Hào, trên khuôn mặt gã là niềm hân hoan không thể che giấu, mặt mày hớn hở tựa sắp đi làm một việc lớn.

Chỉ có vậy thôi sao? Tự tử?

Thầy Triệu chỉ cần nhìn thoáng qua đã hiểu và đó là lý do cho cuộc đối thoại giữa hai người.

Lý Hào lại nghĩ rằng ba người bạn cùng phòng đã lỡ lời nên không phòng bị gì thêm.

Khi thầy Triệu đi tìm cô giáo Tôn tới, các học sinh đã vây quanh một vòng. Ba người bạn cùng phòng cố gắng kìm nén sự phấn khích vì đã thực hiện một trò xấu, dẫn theo Hiệu trưởng đến đây xem mụ điên này bẽ mặt.

Ngay khi họ đến gần, đã có một đám đông học sinh tụ tập về phía ký túc xá nam xa xa.

Mấy cô trông coi ký túc xá đang đuổi các học sinh ra không cho nhìn.

Bấy giờ ba người tụi nó vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thậm chí còn cười thầm vì Hiệu trưởng và Trưởng khoa chạy đến nhanh như vậy. Đặc biệt là Hiệu trưởng, bà ấy hơi béo, bình thường đi chậm lắm mà bây giờ lại chạy như một con chim cánh cụt vụng về.

Bà ấy vừa chạy vừa la lên: “Các em học sinh mau rời khỏi đây!” (P2)

Ba người bạn cùng phòng cười không ngớt.

Mãi tới khi tụi nó đến nơi đã nhận thấy cô trông coi ký túc xá, Trưởng khoa và Hiệu trưởng thay vì ngẩn đầu nhìn lên tầng thượng thì vây quanh một cái gì đó...

Có thế nào thì tụi nó đâu nghĩ Lý Hào đã thật sự tự tử bởi lẽ suy nghĩ này quá đáng sợ. Ba chàng trai đều đồng loạt cho rằng có khi nào chỉ là một trò đùa ác, có khi nào Lý Hào đang nằm đó để hù người khác?

Một trong ba người bạn cùng phòng đã đạp phải chiếc điện thoại nắp gập của Lý Hào, đoạn, đều sững sờ tại chỗ.

Trưởng khoa nhìn thấy họ: “Các em mau về lớp đi. Đừng ở đây.”

Giọng nói của Trưởng khoa dịu dàng quá đỗi như thể sợ làm họ hãi hùng. Mà tất cả những điều này đều chỉ ra một sự thật.

Lý Hào đã chết.

Lúc đó ba người đều bị một nỗi sợ hãi khủng khiếp không biết tên làm cho cứng đờ, cuối cùng cô trông coi ký túc xá đã đến đưa họ đến tòa nhà giảng dạy.

Chuyện xảy ra sau đó là ba người tụi nó đã bị tống cổ, hết thảy trước mặt tụi nó đều trở nên mù mờ.

Mãi cho đến tối, ba người mới lên tiếng. “Bây giờ phải làm sao đây?”

“Sao lại thế này được?” “Không biết.”

“Hôm qua trời mưa, không biết có phải do quá trơn không?” Bọn nó chẳng biết.

Ngày hôm sau, cha mẹ của Lý Hào đến trường. Một đám đông lớn tụ tập ở cổng trường khóc than, đòi nhà trường giao cô Tôn ra đây, họ muốn cô giáo Tôn phải đền mạng. Cả một đám người đông nghịt còn kéo theo cả tấm biểu ngữ lớn, những người đến hóng chuyện chỉ đành đứng từ xa nhìn, nào dám đến gần.

(P3)

Trường Trung học Bình Thành là trường tốt nhất ở Bình Thành, toàn bộ thành phố Bình Thành đều mong muốn con cái mình có thể vào trường đây học, đương nhiên người quan tâm sẽ vô cùng nhiều.

Chưa đầy nửa ngày, toàn bộ Bình Thành đều đang tiếc nuối... “Nghe nói thành tích tốt cực.”

“Hầy, thằng nhóc đáng thương quá, sao cha mẹ chịu nổi. Vất vả lắm ông bà mới độ cho được một hạt giống tốt thế mà lại ra đi thế này!”

“Cô giáo này tạo nghiệp lớn quá.”

Khi mọi người truyền bá câu chuyện kiểu gì cũng không kìm được việc đẩy mọi việc đi đến hai thái cực, không ngừng chồng chất sự đáng thương lên nạn nhân, kích thích cảm xúc của người nghe.

Chẳng bao lâu đã trở thành...

“Nghe nói gia đình nghèo cực, cha là người tàn tật, một mình người mẹ đi làm, ôi…”

“Tôi cũng nghe nói về giáo viên đó, chuyên bắt nạt những gia đình như vậy, đám học sinh trong thành phố đâu bị cô ta đối xử thế, toàn cố ý đì đám trẻ đến từ các vùng nông thôn.”

Lý Hào thật đáng thương còn cô Tôn thì quá đáng sợ.

Hiển nhiên có những người với tinh thần chính nghĩa ngời ngời đã tiết lộ nơi ở của Tôn Ngưng cho gia đình nạn nhân, giúp họ đòi lại công bằng.

Thế là nhà của Tôn Ngưng bị người ta hắt sơn, viết chữ “giết người phải đền mạng”.

Ngày thứ ba, cha mẹ của Lý Hào vẫn còn ở đó còn Tôn Ngưng lại đi ra ngoài khom lưng xin lỗi.

Sau khi cô cúi đầu, cả người đã bị dội sơn đỏ toàn thân, cô chỉ biết để các giáo viên khác đưa đi làm sạch trong sự nhếch nhác.

Nhiều học sinh ra ngoài xem cảnh rổn rảng, ba người bạn cùng phòng cũng ở trong đám đông.

Đây là kết quả ban đầu mà tụi nó muốn, khốn nỗi hiện tại tụi nó không cách gì cười nổi.

Hầu hết tụi nó đều là những học sinh giỏi thi đậu từ các quận huyện, lại là con trai, cho dù ở nhà hay ở trường thì tư tưởng mà tụi nó tiếp thu được là tương lai sẽ rất thành công, ở đâu muốn dùng mạng sống đổi lấy sự nghiệp cuộc sống của một giáo viên trung học?

(P4)

Cuối cùng mọi chuyện vẫn được giải quyết.

Đương nhiên nhà trường không thừa nhận giáo dục có vấn đề, còn khăng khăng cho rằng kết quả điều tra của cảnh sát là trượt chân ngã do tai nạn. Cha mẹ tức giận chửi bới, bảo nhà trường và cảnh sát cấu kết với nhau.

Cuối cùng nhà trường đưa ra giải pháp là đình chỉ công tác tạm thời đối với cô giáo Tôn, phối hợp điều tra với cảnh sát; đối với gia đình nạn nhân, nhà trường bồi thường 200 ngàn.

Nhà trường không thể làm quá đáng, ai nấy đều tỏ tính cách bình thường của cô Tôn, nếu nhà trường làm quá quắt đoan chắc sẽ làm tổn thương lòng của các giáo viên khác.

Kết quả điều tra của cảnh sát không phát hiện cô Tôn có hành vi vi phạm đạo đức nhà giáo.

Sau khi bị đình chỉ công tác hai tháng, cô Tôn quay lại tiếp tục giảng dạy.

- --

Ba người bạn cùng phòng chưa bao giờ nhắc lại chuyện này ở trường.

Tất nhiên cô Tôn không dạy lớp tụi nó nữa, giáo viên mới là một giáo viên kỳ cựu, dùng chung một phòng làm việc với cô Tôn, đã chứng kiến tất cả những gì cô Tôn từng tận tình khuyên bảo và kết quả cuối cùng.

Một mặt cô ấy cảm thấy trái tim lạnh căm, mặt khác cô ấy cũng cảm thấy sợ hãi.

Thành ra cô ấy hiền hậu cùng cực, muốn làm bài tập thì làm, không muốn làm thì thôi, trốn học chơi game? Chỉ cần các em còn sống trở về là được.

Đúng thế, nữ giáo viên này đã nói trực tiếp như vậy trên bục giảng.

“Các em muốn chơi như thế nào thì tùy các em chơi, tôi chỉ có hai điều kiện, đừng làm phiền những bạn muốn học, hai là còn sống.”

Không còn cô Tôn, tất nhiên không còn bị ép làm bài tập, có thể thoải mái trốn học đi chơi game.

Ba người tụi nó chơi còn quá mức hơn trước.

Tụi nó không dám dừng lại, ví dù dừng lại để cho mình rảnh rỗi, tụi nó sẽ nghĩ đến cái chết của Lý Hào.

Giả mà chăm chỉ học hành tức là đã nghe theo lời cô Tôn lúc đầu, như vậy cái chết của người anh em tốt sẽ trở nên vô nghĩa.

Người bạn cùng phòng thứ hai – chính là người ban đầu rất lưỡng lự – cậu ta gần như gặp ác mộng mỗi đêm, sau chót không chịu nỗi nữa bèn về nhà kể hết cho cha mẹ nghe.

Nghe vậy, cha mẹ cậu ta biến sắc, suy cho cùng người lớn cũng suy nghĩ sâu xa hơn.

Tụi nó bày trò nghịch ác cũng như trước đó họ đã nghe được kết quả điều tra của cảnh sát.

Kết hợp lại mà xem chính là cậu học sinh này lên đó nghịch ác kết quả tự mình trượt chân ngã xuống.

(P5)

Cha mẹ nghĩ thông suốt những điều này, cầm lấy vật dụng bên cạnh đánh ngay một trận, đánh xong rồi lại véo lỗ tai cậu ta yêu cầu cậu ta không được nói ra ngoài.

“Nếu mấy đứa nói ra chắc chắn nhà trường sẽ đổ mọi chuyện cho mấy đứa, cả ba đứa sẽ bị đuổi học.”

Còn về cô Tôn đã bị đổ vấy cho tội giết người? Chẳng phải cô ta đã quay lại trường tiếp tục giảng dạy rồi ư? Không quá ảnh hưởng gì cả.

Thế là ngày tháng cứ vậy trôi qua hệt thế này.

Cuối cùng ba người họ đều là những học sinh có kết quả học tập kém nhất. Trường Trung học Bình Thành là trường tốt nhất ở Bình Thành, chỉ cần vào được trường ấy xem như đã đặt một chân vào cánh cửa của trường đại học trọng điểm.

Nhưng cả ba người họ chỉ thi được trường đại học loại ba, đây là trường hợp họa hoằn mới gặp ở trường Bình Thành.

Họ không muốn học lại, thay vào đó mong mỏi nhanh chóng rời khỏi ngôi trường này.

Suốt cả thời gian học cấp ba, họ dường như đang tức giận đánh cược với người ta, cứ như thể chỉ cần học hành chăm chỉ sẽ chứng minh rằng lúc đầu mình đã sai và cô Tôn đúng.

Tuy nhiên sau chót những chuyện đó cũng qua đi. Hiện tại người thứ hai trong nhóm ba người đang sửa chữa máy tính ở cửa hàng máy tính, có một cậu con trai 11 tuổi đang học lớp năm tiểu học ngày ngày ôm điện thoại, cứ bắt học là nó kêu đau đầu đau bụng.

Một phép chia số thập phân vừa nhìn thôi đã biết làm sao nhưng thằng nhóc hệt bị lừa đá, không cách gì hiểu nổi.

“Do mẹ mày di truyền hết!”

Vợ anh ta không chịu được câu nói đó: “Nói như thể anh thông minh lắm ấy, không phải anh cũng thi vào cùng một trường đại học với tôi à.”

(P6)

“Dạo đó tôi không muốn học, lúc đầu còn dùng Thiên Thiên Võng*, bài tập thì chẳng bao giờ làm, trong khi cô ngày nào cũng học hành chăm chỉ, vậy mà chúng ta vẫn vào cùng một trường đại học. Ai ngu nhìn vào là biết.”

*Thiên Thiên Võng là một cổng thương mại điện tử dựa trên việc cung cấp đầy đủ các dịch vụ cuộc sống cho đa số người dùng bao gồm blog, diễn đàn,…

Anh ta không tham gia bất kỳ buổi họp lớp nào. Lớp họ có một vài học sinh vào được các trường đại học 958, thỉnh thoảng cũng nghe nói họ đang học cao học, vào các công ty nhà nước.

*Trường đại học 958 (Đề án 958): Đề án thành lập các trường đại học hàng đầu thế giới. Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Tính đến thời điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường như đại học Thanh Hoa, Bắc Kinh, v.v…

Anh ta không còn trẻ nữa, bắt đầu cảm thấy mình đã tỉnh ngộ, đã trưởng thành, đặc biệt là sau khi có con, anh ta thấy mình đúng là đồ đốn mạt trong quá khứ, đã hoài phí tài năng của mình.

Thậm chí anh ta còn nói nếu ngày đó cô Tôn không bỏ rơi lớp họ thì tốt biết mấy.

Cuối cùng trong cơn say khướt, anh ta đăng một dòng trạng thái trên mạng xã hội:

“Thời trẻ không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng bầu trời rộng lớn thỏa sức chim bay để giờ mới thấy nửa bước khó đi.”

Rồi lại có một loạt những người thất bại cùng nhau an ủi, cùng nhau nhớ lại những vinh quang đã qua.

Mãi đến khi cô Tôn gọi tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi