LÀ GÃ - HỈ HÀ SƠN

Khi điện thoại của con trai reo lên, vợ cũ của thầy Triệu đang mải mê đánh mạt chược.

Bà chỉ còn thiếu một quân Tứ Vạn nữa là sẽ ù. “Chị Tần, điện thoại của chị kìa.”

Tần Lý liếc mắt nhìn, thấy số điện thoại của con trai thì nghĩ thằng bé có chuyện gì mà gọi.

Cho nên bà trả lời ngay: “Kệ đấy, mau ra bài đi đến lượt chị rồi.”

“Tứ Vạn.”

Tần Lý sướng rên: “Ù rồi ù rồi!”

Bà cầm bài lên, cười híp mắt: “Thấy chưa, bài này ngon chứ gì nữa.” Điện thoại lại reo, vẫn là con trai bà.

Có gì đó không ổn, con trai bà theo chồng cũ, vốn dĩ ghét người mẹ tính tình không tốt như bà vô ngần, sao lại gọi hai lần tới vậy?

Bấy giờ bà đành nghe máy.

“Con trai, có chuyện gì? Vừa nãy mẹ bận, không nghe thấy chuông điện thoại.” “Mẹ, ba vẫn chưa về.”

“Không về thì không về thôi, ông ấy có phải trẻ con đâu, chắc chắn là có việc gì muốn làm. Ở trường ông ấy bận lắm mà?”

“Bây giờ đã 11 giờ rồi, con đến trường tìm ba mà không thấy đâu. Mẹ, mẹ có thể đến nhà một chút được không?”

“Tí nữa mẹ sẽ tới.”

Tần Lý đang lựa bài, lần này số hên, trong lòng đâu muốn đi.

Con trai bà bên kia lại nói: “Vậy mẹ tới mau lên, con sợ ba bị làm sao...” (P1)

“Mày phải cho mẹ thời gian đi xe chứ.” Tần Lý thốt lên. Con trai bên đầu dây bên kia mới chịu thôi.

Tần Lý cúp máy, quyết định đánh xong ván rồi hắng đến nhà con trai xem sao.

Bà có ấn tượng rất tốt với chồng cũ, trước khi hai người kết hôn, ông tốt tính lắm, không bao giờ nổi nóng, làm gì cũng nhẹ nhàng điềm đạm.

Khi ấy bà có một người cha luôn đánh đập mình, thành thử bà nghĩ cả đời tuyệt đối không thể tìm một người đàn ông nóng tính như vậy, thế nên bà đã chọn người đàn ông này.

Kết hôn rồi cũng còn tốt, cả hai đều đi làm, bình thường bà có tức giận thì ông cũng không nói gì, kiên nhẫn chờ bà hết giận.

Hàng xóm ai cũng nói bà có phúc, tìm được một người chồng tốt bằng này.

Khốn nỗi sau đó mọi chuyện dần dần trở nên khác thường. Ông hiền lành có thừa đâm khiến bà – với vai trò là người bạn đời – dễ gắt gỏng hơn.

Ban đầu cũng không sao mãi đến lúc bà sinh con.

Con trai bà... theo cách nói trên mạng là đứa trẻ đòi hỏi nhiều*, gần như không thể tự ngủ được, phải bế ắm mới nín còn không là khóc suốt.

*Từ gốc là High need baby tức là em bé có yêu cầu/nhu cầu cao về các khía cạnh như quan tâm; ăn uống; môi trường; dễ bị kích thích quá mức bởi tiếng ồn hoặc chuyển động, v.v…

(P2)

Gộp luôn cả hai vợ chồng đều chẳng có lấy người lớn nào giúp đỡ chăm sóc con, cha mẹ bà trọng nam khinh nữ, cha mẹ chồng thì đã mất, hai người lại nghèo nên không có tiền thuê dì bảo mẫu.

Bấy giờ chồng bà đi làm, một mình bà chăm con, cả ngày không ngủ được giấc nào dài hơn một tiếng, bà cảm thấy mình sắp phát điên tới nơi rồi.

Là một người phụ nữ lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, bà cảm thấy những khổ cực nhất từ bé đến lớn đều không bằng quãng thời gian này.

Bà chỉ đành thương lượng với chồng: “Từ khi có con mọi thứ đã khác, anh có thể về sớm hơn được không? Tối anh có lớp thì nhờ người khác thay giúp, em không đòi hỏi anh giúp nhiều gì trong ngày, nhưng ít nhất tối về giúp em chăm con một chút để em ngủ được giấc ngon.”

Người đàn ông nọ vẫn giữ thái độ ôn hòa như cũ, không đồng ý cũng không từ chối, cứ vậy ôm con ru ngủ.

Kỳ lạ thay đứa con mãi không khóc nữa, rõ rành bà chăm con nhiều hơn mà con lại khóc nhiều hơn khi ở bên mình, tới khi ở bên chồng thì lại nín bặt.

Cảnh tượng đó đâm sâu vào làm bà đau nhói.

Trong thoáng chốc ấy, thậm chí bà hối hận vì mình đã sinh ra một con ma đòi nợ! Ước gì bóp đứa con cho chết quách ngay đi!

Ngày hôm sau dù không có lớp buổi chiều và tối nhưng người đàn ông ấy lại nói rằng tổ bộ môn có buổi liên hoan, không thể không đi.

Chồng bị ép đi liên hoan, bà tự nấu một quả trứng gà, không để ý đến vũng nước trên sàn nên trượt chân ngã, đau đến mức không bề gì nhúc nhích, cứ vậy nằm trên sàn thở hổn hển còn trong lòng tức giận đến mức muốn phá hủy cả thế giới.

Đúng lúc đó đứa con trai mà bà vừa mới ru ngủ xong lại bắt đầu khóc ré lên trong phòng bên cạnh. Tiếng khóc chói tai đâm khiến bà muốn dùng dao đâm chết chính mình vì đã sinh ra nó.

Ngày hôm ấy chỉ bằng cơn tức giận, bà bế đứa con đang khóc nức nở đến trường và mắng chửi tất cả đồng nghiệp của chồng cũ. Theo lời người khác nói là làm mất hết thể diện.

Từ đó ai nấy đều tỏ thầy Triệu có một người vợ tính tình thất thường, họ xì xào bàn tán rằng sao một người đàn ông tốt như thầy Triệu lại lấy phải một con cọp cái thế này.

Về sau bà không ra gì thật. Bà thường xuyên cãi vã không kiềm chế còn chồng bà thì mãi nhẫn nhịn, để mặc cho bà chửi dấm dẳng. Bản thân bà cũng cảm thấy tính khí của mình ngày càng nóng nảy như thể không được bình thường.

(P3)

Khi con trai lên bốn tuổi, một sự việc đã chấm dứt cuộc sống hỗn loạn của bà.

Bà nghe thấy đứa con mà mình đã mang nặng đẻ đau suốt 10 tháng, đứa con đã khiến bà mất việc, đêm nào cũng khóc, làm bà bị suy nhược thần kinh, khiến bà cãi nhau với hàng xóm suốt ngày, đứa con đó đã dùng dao rạch vào tay bạn cùng lớp nhà trẻ.

Tại sao?

“Ai bảo nó không nghe lời con.” Thằng nhóc trả lời như vậy.

Đột nhiên bà ý thức được tính khí nóng nảy của mình đã ảnh hưởng đến con. Mặc dù bà chưa bao giờ chủ động đánh con song những trận cãi vã liên miên của bà đã khiến con học theo và về sau đã hư hỏng.

Chồng bà vẫn giữ thái độ bình tĩnh, xin lỗi phụ huynh của bạn cùng lớp cũng như bồi thường tiền thuốc men và khuyên bảo con.

Nhìn chồng và con, sau chót bà rút ra kết luận rằng mình có bệnh xấu, không

phù hợp với việc kết hôn và sinh con. Thay vì tiếp tục giày vò lẫn nhau, tốt hơn hết là bà nên buông tha cho cả hai cha con.

Bà ly hôn, có thể thấy rõ hôm ấy con trai vui lắm. Đứa trẻ không giấu được cảm xúc, chỉ biết rằng cuối cùng con cọp cái trong nhà sẽ ra đi.

Sau này nhớ lại bà cũng nhận ra mình đã sai, lúc đó tình trạng tinh thần của bà không ổn định, bản thân lại không phải là một người mẹ đúng cách. Thành thử khi ly hôn bà không giành quyền nuôi con.

Dù rằng hai người đã ly hôn tuy nhiên Tần Lý biết lỗi do mình, bà phải thừa nhận chồng cũ là một người đàn ông tốt cùng cực. Chồng cũ chưa từng nói xấu bà trước mặt người khác, thậm chí còn thường xuyên cho con đến đây thăm bà.

Nghĩ ngợi càng nhiều, cuối cùng Tần Lý quyết định không đánh mạc chược nữa, tới xem thằng con trai trước đã.

“Chị Tần, đừng có thắng rồi chuồn nhé.”

“Chồng cũ của tôi có thể gặp chuyện rồi, tôi đi xem một chút, các chị cứ chơi tiếp đi.”

“Đó là chồng cũ của chị mà, nếu thật sự gặp chuyện, chị nên vui mừng phới phải chứ?”

“Chồng cũ của tôi là một người hiền lành điển hình, giả như ông ấy xảy ra chuyện, tôi không những không vui mà còn phải khóc một trận nữa.”

Khi đến nhà chồng cũ, bà thấy con trai đang nói chuyện với cảnh sát, hai người cảnh sát đứng ở cửa ghi chép gì đó.

(P4)

“Mẹ...” Thấy mẹ đến, người con trai lập tức chạy tới.

Cảnh sát cũng đến gần, hỏi thêm một số tình hình của bà rồi cho hay: “Còn chưa đủ 48 tiếng nên chưa thể lập án nhưng chúng tôi sẽ cử một số cảnh sát đi tìm.”

Tần Lý gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, con trai bên cạnh nói ngay: “Có cái này cũng không được sao?”

Anh ta lấy ra điện thoại, trên màn hình là một bức chân dung phác họa. Tần Lý nhìn thấy rõ cùng cực đó là dáng vẻ của chồng cũ mình.

“Các anh xem đi, có người tung tin đồn trên mạng nói ba tôi là hung thủ của vụ án giết người hàng loạt, giờ ba tôi đột nhiên mất tích cam đoan gặp chuyện rồi.”

Cảnh sát cầm lấy điện thoại, xem xét một lúc và rất nhanh đã xem xong: “Chúng tôi biết việc này, bên chúng tôi sẽ liên hệ với phòng cảnh sát mạng để xem có thể tìm được người đăng bài này không, xem thử có chuyện gì đã xảy ra. Nếu có tình hình mới sẽ thông báo cho các anh.”

Con trai bà vẫn tiếp tục nói: “Chắc chắn là có người cố tình đùa ác, họ dùng hình ảnh của ba để vẽ nên một bức tranh khuôn mẫu, hiện tại có khối người tin rằng ba tôi là thủ phạm, là bọn họ đã bắt cóc ba tôi cái chắc.”

Tần Lý cũng xem bức tranh, càng xem càng thấy quá hoang đường. Những điều khác không dám nói chứ gán cho chồng cũ bà cái danh kẻ giết người hàng loạt là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. So với chồng cũ, bà cảm thấy mình còn giống kẻ sát nhân hơn. Bà hỏi: “Liệu có ai tin những điều này không?”

Cảnh sát lắc đầu: “Chúng tôi sẽ về trụ sở điều tra camera giám sát, nếu chồng cũ chị về nhà thì liên lạc với chúng tôi ngay.”

Cảnh sát rời đi rồi trong nhà chỉ còn hai mẹ con. Tần Lý cảm thấy có chút phần mất tự nhiên, mở lời: “Mẹ đi nấu cho mày ít sủi cảo nghe.”

Con trai lắc đầu: “Con nuốt không vô. Mẹ, tính tình ba như vậy thì có ra sao cũng không gây hấn với ai được, chỉ có thể chính bức chân dung gây họa.”

Tần Lý gật đầu, đáp: “Đừng lo, không phải cảnh sát sẽ điều ra camera à? Hiện tại nơi nơi toàn là máy giám sát, cam đoan sẽ biết ai làm rất nhanh thôi. Ba mày sẽ không sao.”

Người tốt bực này sao có chuyện cho được.

Mỗi năm khi ra trường, chồng cũ bà đều nhận được cơ man là quà của học sinh, thậm chí còn có người lau nước mắt.

“Mày ngủ một lát đi, mẹ ở đây đợi ba mày về.” (P5)

“Con ngủ không được.” Con trai ngồi bên cạnh mẹ, cúi đầu ủ rũ, rơi vào nỗi

niềm lo âu.

Tần Lý xoa đầu con, đây là lần đầu tiên bà cảm thấy con trai cần mình đến vậy. Trước đây khi bà còn trẻ nào có thân thiết với con do trầm cảm sau sinh nên, chính con cũng không gần gũi với bà.

Giờ phút này con trai dựa vào bà, nương tựa vào bà, phảng phất như quay trở lại thời kỳ con còn nằm trong bụng mẹ, chia sẻ mọi cảm xúc của bà thông qua mạch máu.

Đó là một cảm giác thật kỳ diệu.

Bà vuốt ve mái tóc con trai, lòng tràn đầy yêu thương.

Đoạn bà gọi điện cho khách hàng quen, hẹn lại lịch làm việc, quyết định xin nghỉ phép một ngày vào mai, bà muốn ở bên cạnh con trai.

Trong lòng bà lại cảm thấy chồng cũ mình sẽ ổn. Chồng cũ bà thật sự là một người tốt.

Không ai lại đi hại ông ấy cả.



Trong cùng một thành phố, dưới tầng hầm, nơi đây bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc pha trộn giữa rau củ và nước rửa chén.

Thường thì ở một môi trường nào đó lâu ngày, người ta sẽ quen dần với mùi vị ở đó. Mỗi tội mùi hôi thối nồng nặc cứ mãi hành hạ người ta từng tích tắc.

Đôi mắt của người đàn ông bị băng keo dán banh cứng, tay chân bị trói, miệng bị bịt kín bằng một chiếc khăn bẩn.

Trong bóng tối, có vẻ người đàn ông muốn thoái khỏi sự trói buộc nhưng không thể làm nổi. Trên dưới cả ngoài không có chõ nào không đau.

Mắt ông đã đỏ ngầu, ráng sức nhắm mắt để nghỉ ngơi đôi chút nhưng không được. Càng cố sức mí mắt càng đau, không biết miếng bằng băng keo đó được làm bằng gì mà chực đóng đinh trên mí mắt ông.

Trong bóng tối vang lên tiếng bước chân, kèm theo đó một luồng ánh sáng chói loá chiếu vào đâm khiến mắt ông ngấn nước không cảm soát được.

Không thấy rõ hình hài người đứng phía sau chiếc đèn pin, tuy nhiên ông cảm nhận được người đó đang cầm một cây gậy sắt trong tay, gậy sắt kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng két.

Bóng người đó ngày càng đến gần, chỉ trong chốc lát nữa là sẽ đến trước mặt

ông.

Và rồi từ trên lầu, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Mẹ ơi! Con về rồi! Tối nay sẽ ăn gì thế ạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi