LÀ GÃ - HỈ HÀ SƠN

Sự bao dung của cô Tham vấn viên đối với Đào Phong xuất phát từ hoàn cảnh gia đình của hắn.

Lúc gọi điện cho mẹ hắn, người ta khóc lóc kể về hoàn cảnh gia đình, Tham vấn viên nghĩ ngay tới Đào Phong trốn học đi làm thêm để phụ giúp gia đình. Dù rằng chuyện này lẫn lộn trước sau tuy nhiên chuyện nhỏ hóa không, cô ta đã

giúp hắn cho việc này trôi qua ở trường.

Sau đó, Đào Phong không trốn học nữa, yên ổn được vài ngày. Hắn đã trả sạch nợ nần, nhận được quảng cáo.

Cách thức của người kia hiệu quả thật, khi nhìn thấy 50 ngàn tệ, hắn cảm thấy như cả lớp vỏ não đang run rẩy.

Hắn đã từng mơ ước kiếm được nhiều tiền, vài triệu, vài chục triệu, thậm chí vài trăm triệu...

Nhưng thực tế, 50 ngàn tệ này là số tiền lớn nhất mà hắn từng thấy, hắn không bề nào tĩnh trí, cả người hưng phấn không kiểm soát được, muốn nhảy dựng hét lên thật lớn, muốn cho tất cả mọi người biết mình đã kiếm được nhiều tiền ngần này.

Nhưng lý trí của hắn vẫn còn đó.

Nợ nần đã được giải quyết thoải mái, còn lại hơn 40 ngàn. Nhiều tiền bực ấy...

Hắn rút hết bỏ vào thẻ ngân hàng của mình, vẫn cảm thấy không thật.

Hai ngày đầu hắn không dám tiêu, sợ có vấn đề gì, mỗi độ đến lớp hắn đều lấy điện thoại ra bấm vào phần mềm xem có ai kiểm tra chăng.

Thấy có thông báo nào là lại lo lắng, không biết có bị phát hiện hay chưa. Một ngày hai ngày, không có, không có gì sất.

(P1)

Không những bên công ty không phát hiện ra mà còn có người liên hệ để hợp tác lần sau, nói rằng hiệu quả tốt cực.

Hắn nhớ lại một câu nói mình thường nghe gần đây.

Thế giới này chỉ là một cái gánh hát rong cực lớn, đúng vậy, không phải ai cũng thông minh bằng này.

Những người kết nối với hắn chỉ là những người làm công ăn lương, họ chỉ nhận mức lương cố định, làm việc và sống theo từng bước một, sẽ không làm

những việc thừa thãi.

Lại nói công ty có nhiều tiền thế này làm gì có thời gian đi kiểm tra kỹ từng khoản tiền nhỏ mấy chục ngàn. Đối với những người giàu có thì vài chục ngàn chỉ như vài đồng, ai mà rỗi đi kiểm tra xem vài đồng đó chi ra có vấn đề chi.

Theo thời gian, hắn càng chắc mẩm về điều này, thế rồi bắt đầu dùng. Tiền tài mới là nguồn gốc của hạnh phúc.

Hắn mua những đôi giày mà trước đây không dám mua, mua thêm hai bộ quần áo mới, mời đám bạn cùng phòng đi ăn một bữa, nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ từ mọi người.

Đào Phong cấp tốc trở thành một huyền thoại khi còn là sinh viên năm nhất đã biết kinh doanh kiếm tiền.

Nhưng mà tiền không bao giờ đủ.

Hắn nhìn những người khác kiếm tiền, ai nấy không sao.

Đào Phong cấp tốc nhận thêm hai đơn hàng nữa, lần này hắn kiếm được 200 ngàn, nền tảng lấy đi 100 ngàn, song đó vẫn là một số tiền lớn!

Hắn suy nghĩ một lúc, dứt khoát nhận thêm hai đơn nữa rồi sẽ không đăng nhập vào tài khoản này, đợi vấn đề trôi qua một lúc thì xóa luôn tài khoản.

Có điều đúng vào thời điểm này hắn nhìn thấy một tin tức...

Lễ tang của nạn nhân trong vụ án giết người hàng loạt Bóng Bay Đỏ...

Trước đây hắn đã theo dõi vụ án này, sự chú ý đều nằm ở chỗ kiếp trước và kiếp sau, về sau không để ý đến gia đình của nạn nhân.

Mà giờ đây hắn nhấp vào đã nhìn thấy một vài người quen.

Các nạn nhân trong vụ án giết người liên hoàn có sự khác biệt về mức độ được công chúng quan tâm. Trong bảy vụ giết người năm đó, mọi người thường xuyên chú ý đến vụ đầu tiên và vụ án liên quan đến gia đình họ Tiền, các vụ án còn lại so ra ít được quan tâm hơn nên hiếm người đi tìm hiểu sâu về danh tính của gia đình nạn nhân.

(P2)

Khi Đào Phong bắt đầu biết ghi chép thì vụ án đã xảy ra nhiều năm, những người xung quanh biết chuyện sẽ không nói với một đứa trẻ rằng “con còn có một người chị đã bị giết”.

Mà người thân của hắn càng không nói về chuyện này, trong nhà họ không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy sự tồn tại của một đứa trẻ khác.

Đào Phong nhìn những bức ảnh chụp lễ tang, nhìn những người trên đó, ấy chính là cha mẹ, ông bà của hắn, hắn cảm thấy hoang mang tột độ.

Đào Phong vội vàng tìm lại những tin tức, lục lọi mọi chuyện liên quan đến vụ án này.

Từ đầu đến cuối hắn nào hay gia đình mình còn có một đứa con, người ngoài không chủ động nói thì thôi nhưng trong nhà hắn lại không có bất kỳ thứ gì liên quan.

Hắn đã xem các gia đình của những nạn nhân khác trong vụ án này. Trong lòng láng máng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Hắn xem toàn bộ vụ án một lần nữa, xác chết... sân bóng rổ khu dân cư Cảnh Vinh...

Cảm giác bất ổn lúc này đạt đến đỉnh điểm.

Hắn nhớ rõ hồi tiểu học mình có một người bạn cùng lớp sống ở khu dân cư này, hai đứa còn cùng nhau chơi bóng rổ.

Hôm đó chơi vui quá quên mất thời gian, trời thì tối, mẹ hắn đi tìm khắp nơi, tới lúc bị mẹ tìm thấy thì bà đánh hắn một trận.

Hắn về kể lại chuyện đó với ông nội, tưởng đâu sẽ được an ủi nào ngờ lại bị ông mắng té tát, không cho đi chơi bóng rổ ở đó nữa.

Hôm đó hắn đổ mồ hôi rất nhiều, tối lại bị gió lạnh thổi vào, bị mẹ đánh một trận rồi về nhà còn bị ông nội mắng, thế là đêm đó sốt cao không hạ. Bấy giờ hắn mang thù vì bị đánh bị mắng nên cứ nói đánh chết con đi, mấy người đánh cho con chết quách đi.

Hắn khắc sâu ấn tượng lúc đó mẹ hắn đã quỳ xuống, vừa khóc vừa nói là lỗi của mẹ, hắn cũng bị dọa sợ nên không nói nữa.

Đoạn uống thật nhiều thuốc, còn uống mấy thứ nước kỳ lạ, thậm chí ông nội

còn thỉnh một cái tượng thần về thờ ở nhà. (P3)

Hắn nhận được mệnh lệnh cấm đến khu dân cư đó chơi. Đó là một chuyện nhỏ trong thời thơ ấu của hắn.

Giờ phút này Đào Phong nhìn vào địa điểm phát hiện ra xác chết trên tin tức mà lưng lạnh toát.

Trước giờ hắn vẫn luôn thắc mắc rốt cuộc cái chuyện kiếp trước kiếp này là thế nào?

Hắn cũng không tin lắm vào chuyện luân hồi tuy nhiên giờ đây hắn đột nhiên ý thức được có lẽ ngày đó đã có ai nhìn thấy quá trình chôn xác, mỗi tội vì nguyên nhân nào đó mà không nói ra.

Tối hôm đó hắn gọi điện cho mẹ.

Bên kia, giọng mẹ hắn hứng khởi vô ngần, có vẻ như đang nói chuyện với ai đó. “Mẹ ơi, mẹ ra chỗ nào không có người mà nghe điện thoại.”

“Sao thế con?” Người ở đầu dây bên kia đi ra một chỗ khác.

“Từ giờ trở đi, đừng nói chuyện với bất kỳ ai đến phỏng vấn nhà mình, đừng nhắc đến việc nhà mình còn một đứa con trai, đừng khóc lóc kể lể. Đừng nói một chữ nào về chuyện năm đó. Chỉ cần có người tới hỏi nhà mình, nhà mình cứ nói một câu là mong kẻ thủ ác sớm đền tội.”

Người ở đầu dây bên kia ngạc nhiên: “Con... con đã xem tin tức rồi à, mẹ vốn lo con bận việc học ở trường cho nên mới không nói con hay chuyện này…”

“Bây giờ ngay lập tức dỡ tượng thần ở nhà ra, đặt ảnh đen trắng của đứa bé đó ở phòng khách, tìm cách lấy...” Ban đầu hắn định nói tìm cách lấy một số đồ dùng của bé gái về đặt trong nhà. Mỗi tội tưởng tượng được đồ dùng của một bé gái hơn mười năm trước chắc chắn khác với bây giờ thành thử hắn dẹp ý nghĩ này, thay vào đó bảo, “Đặt ảnh ở phòng khách, dỡ tượng thần đi.”

“Phong Phong, con đang nói gì vậy?”

“Có một số điều không cần phải nói rõ ràng quá, tự nhà mình hiểu là được. Cư dân mạng bây giờ không phải là cư dân mạng năm đó.” Đào Phong nhắc nhở những người không có đầu óc này, “Nếu có ai đến nhà, vừa bước vào đã thấy

tượng thần trong khi trong nhà lại không có một món đồ nào của đứa bé đó...”

Nói đến đây, hắn lại nghĩ đến những tấm bằng khen của mình trong phòng khách: “Xé hết những tấm bằng khen của con đi, đừng có hở tí là nói với người ta mẹ còn một đứa con trai.”

Hắn nhạy bén cùng cực, chung quy suốt thời gian qua hắn đắm mình ở trên mạng, phân tích dựa trên sở thích của cư dân mạng.

Hiện tại đám cư dân mạng này thấy quá nhiều vụ án, có sự nhạy bén được nuôi dưỡng từ lượng dữ liệu khổng lồ, vợ bị giết là cư dân mạng nhao nghi ngờ chồng lập tức.

“Hồi đó không ai nhận ra vấn đề vì ai nấy đều bị vụ án giết người hàng loạt bao phủ, bây giờ nhà mình cứ nhảy nhót như vậy sớm muộn gì cũng có người nhận ra chuyện.”

(P4)

“Phong Phong... con... con...” Người ở đầu dây bên kia không biết nên nói thế nào.

“Mẹ nói rõ với cha và ông nội đi, nếu không muốn bị phát hiện thì hãy khiêm tốn một chút! Còn nữa, đừng tiếp xúc với người tự xưng là kiếp trước nữa, có thể sau lưng người này có ai đó đã chứng kiến những việc nhà mình làm năm ấy nên mới nói chính xác được địa điểm.”

Đào Phong tức một nỗi chỉ có mình là người thông minh, lại cảnh cáo: “Một khi nhà mình sa vào bẫy của tụi nó thì cuộc sống của nhà mình sẽ chấm hết.”

“Vậy... vậy chúng ta phải làm sao?”

“Đừng nói lung tung, giữ im lặng, đừng liên lạc với người đó nữa. Chỉ cần mọi người không mắc bẫy sẽ không điều tra ra được gì vì đã trải qua quá nhiều năm rồi.”

Hắn mặc kệ đối phương có nghe được hay không, cúp máy luôn.

Trong lòng hắn vẫn hoảng loạng tợn, giả như bị phát hiện thì chắc chắn hắn cũng sẽ bị vạ lây theo.

Những ngày sau đó, hắn luôn lo sợ nhận được cuộc gọi lạ. Mỗi khi có cuộc gọi đến, tim hắn đều run lên.

Sáng sớm nay có một cuộc gọi lạ đến, hắn thuận tay bắt máy.

Ở đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông nói tiếng phổ thông, tim hắn như bỏ nửa nhịp, sợ rằng người ta sẽ nói ra chuyện gia đình hắn giết người.

Tuy nhiên người đó lại hỏi: “Tài khoản Vui Vẻ Phồn Vinh có phải là của anh không?”

“Chúng tôi phát hiện một số video quảng cáo vi phạm quy định trong tài khoản của anh, cần xác minh lại với anh một chút.”

Tâm tư Đào Phong rối như tơ vò nhưng hắn vẫn cố tỏ ra ngạc nhiên: “Hả? Vi phạm quy định gì? Các anh có nhầm không?”

“Bên chúng tôi đã xác minh ba lần, tài khoản của anh đã có những thao tác vi phạm quy định, làm trái với hợp đồng đã ký trước đó. Hy vọng anh sẽ hợp tác làm việc với chúng tôi.”

“Cân nhắc trong tình huống anh là học sinh, chúng ta sẽ thương lượng và giải quyết riêng tư trước. Nếu anh thật sự không hợp tác, chúng tôi sẽ chuyển vụ việc cho bộ phận pháp lý xử lý.”

(P5)

Đào Phong nói: “Tôi không biết các anh nói về hành vi vi phạm quy định nào, có thể cho tôi thời gian kiểm tra tình hình không?”

“Có thể là do anh còn trẻ nên không biết đây là hành vi vi phạm quy định, và vi mức độ vi phạm hợp đồng ở cấp độ này cần phải bồi thường theo phí phạm hợp đồng. Anh cần phải chuẩn bị tâm lý.” Người ta nói cho thể diện cùng cực.

Đào Phong cúp máy, vội vàng tìm người anh em đã giúp mình trước đó mỗi tội tin nhắn gửi đi đã bị chặn.

Giờ thì rắc rối rồi.

Đoan chắc tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là phải hoàn lại toàn bộ số tiền trước đó.

Chưa kể đến việc trước đó đã trả nợ, mua giày dép, quần áo và mời bạn bè ăn uống.

Những thứ đó chỉ là vài đồng tiền lẻ.

Vấn đề lớn nhất là liệu bên nền tảng có bằng lòng đưa ra số tiền giữa hắn và nền tảng đã ăn chia.

Hai vấn đề cùng lúc đè nặng lên người hắn. Bây giờ phải làm sao?

Nhiều tiền thế này, lấy tiền ở đâu ra?

Đột nhiên hắn thấy hối hận, trước đó mới nợ vài ngàn nên xin gia đình mới phải.

Gia đình... gia đình có chuyện không đơn giản, giả mà chuyện trong nhà bị phanh phui...

Sao hắn lại sinh ra trong một gia đình như vậy? Đợi đã.

Đào Phong đứng bật dậy!

Hắn nhớ lại kế hoạch ban đầu của mình, về việc con của nhà họ Tiền chuyển thế.

Ví dù kế hoạch này thành công, chuyện tiền bạc sẽ không còn là vấn đề hơn nữa hắn cũng không cần lo lắng về dư luận.

Bởi vì lúc đó hắn chính là con của nhà họ Tiền, loại bỏ sức ảnh hưởng của cái nhà kia trong mắt công chúng.

Có điều đây không phải là chuyện đơn giản, con của họ là con gái, trước tiên phải khiến họ tin rằng con gái họ đã chuyển thế thành con trai, điều này đòi hỏi bằng chứng sắt.

Điểm đột phá duy nhất là thi thể của kiếp trước.

Hắn đoán được có người đã ngấm ngầm dàn dựng chuyện luân hồi chuyển kiếp này nhưng công chúng thì không biết.

(P6)

Chỉ cần biết được xác chết kiếp trước ở đâu, lúc đó sẽ không lo khó thuyết phục nhà họ Tiền.

Mà mấu chốt của vấn đề là tên hung thủ Triệu Hâm.

Nhưng đã có người giam giữ gã nửa tháng mà vẫn chưa thu thập được thông tin gì.

Đào Phong hiểu rằng dùng vũ lực chắc chắn là không được.

- --

Triệu Hâm nhận được một tin nhắn.

“Mỗi ngày bị người ta chửi bới, ra đường bị nhìn lăm lăm, không cách gì quay lại trường dạy học còn bị đâm một nhát dao, mấy thứ này chắc không dễ chịu lắm nhỉ? Tôi có cách giúp ông thoát khỏi cảnh khốn cùng này.”

“Cậu là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có biện pháp giúp ông. Ông thử nghĩ xem nếu mọi người biết ông bị oan, tới lúc ấy được ông sẽ thu được bao nhiêu nỗi áy náy của công chúng?

Triệu Hâm nhìn người thanh niên này, cái dạng trẻ tuổi bốc đồng như thể biết tất cả mọi thứ sao mà quen thuộc.

Để gã nhớ đến Lý Tầm.

Trong lòng gã nảy sinh ác ý. Gã không biết cuộc sống của người này có chuyện gì nhưng gã tỏ tường để đối phương gửi đi những tin nhắn này, chắc chắn mình là cọng rơm cuối cùng của đối phương.

Thế là gã trả lời: “Gặp mặt nói chuyện đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi