*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ấn tượng của Triệu Tĩnh Chính về Lý Tầm là cô bé hoạt bát có thừa, khéo ăn nói. Cô không phải kiểu người có vẻ ngoài dễ thương vô hại mà điều khiến người ta cảm thấy dễ chịu là ánh mắt của cô. Khi nhìn người khác, mắt cô bừng lên niềm vui tựa gặp lại bạn cũ, ánh mắt ấy luôn thể hiện sự thân thiện và nhiệt tình của cô đối với mọi người. Cô chính là kiểu người cởi mở lạc quan mà mọi người yêu thích nhất.
Thành ra khi cô đứng đó, người ta sẽ cảm thấy thân thiết, bất kể cô nói gì, người ta không tự chủ nổi đã tin cô, muốn làm chút gì cho cô.
Trước đó, khi cả hai cùng nhau đi tìm camera giám sát đã hỏi những người xung quanh xem có manh mối gì không, lúc anh ta tự mình hỏi thì người ta chỉ đáp lại qua loa xong đã muốn tống cổ:
“Không thấy.”
“Nhiều người qua lại nơi này thì ai mà nhớ được?”
Nhưng khi Lý Tầm đi hỏi, người ta lại chực gặp được một người bạn lâu năm, lập tức bắt chuyện. Tuy rằng không có gì mới song lúc nói chuyện với cô chủ cửa hàng lại cảm thấy áy náy vì không giúp được gì, thậm chí còn hứa với cô sẽ đi hỏi lại nhân viên, nếu có tin tức gì nhất định sẽ báo cho cô biết.
Với anh ta cũng vậy. Về nhà anh ta định bàn với mẹ, kể cho mẹ nghe về thông tin của nạn nhân, ngặt nỗi mới nói được 10 phút thì không nói được nữa, và rồi không hiểu sao lại gửi thông tin đó cho cô học sinh cấp ba dù hai người mới quen nhau hơn một ngày.
Mỗi tội hôm nay có vẻ hơi lạ, Lý Tầm cứ cầm cuốn vở của mình và xem, không chủ động làm việc cũng không chủ động nói chuyện với anh ta.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên ngượng ngùng, chung quy họ chỉ là những người xa lạ mới quen biết nhau được hai ngày.
(P1)
Chương 6: Thông minh Edit + Beta: Dịt (Cam Cam)
**lưu ý: mong các bạn không bình luận nói trước nội dung plot tωist**
Ấn tượng của Triệu Tĩnh Chính về Lý Tầm là cô bé hoạt bát có thừa, khéo ăn nói. Cô không phải kiểu người có vẻ ngoài dễ thương vô hại mà điều khiến người ta cảm thấy dễ chịu là ánh mắt của cô. Khi nhìn người khác, mắt cô bừng lên niềm vui tựa gặp lại bạn cũ, ánh mắt ấy luôn thể hiện sự thân thiện và nhiệt tình của cô đối với mọi người. Cô chính là kiểu người cởi mở lạc quan mà mọi người yêu thích nhất.
Thành ra khi cô đứng đó, người ta sẽ cảm thấy thân thiết, bất kể cô nói gì, người ta không tự chủ nổi đã tin cô, muốn làm chút gì cho cô.
Trước đó, khi cả hai cùng nhau đi tìm camera giám sát đã hỏi những người xung quanh xem có manh mối gì không, lúc anh ta tự mình hỏi thì người ta chỉ đáp lại qua loa xong đã muốn tống cổ:
“Không thấy.”
“Nhiều người qua lại nơi này thì ai mà nhớ được?”
Nhưng khi Lý Tầm đi hỏi, người ta lại chực gặp được một người bạn lâu năm, lập tức bắt chuyện. Tuy rằng không có gì mới song lúc nói chuyện với cô chủ cửa hàng lại cảm thấy áy náy vì không giúp được gì, thậm chí còn hứa với cô sẽ đi hỏi lại nhân viên, nếu có tin tức gì nhất định sẽ báo cho cô biết.
Với anh ta cũng vậy. Về nhà anh ta định bàn với mẹ, kể cho mẹ nghe về thông tin của nạn nhân, ngặt nỗi mới nói được 10 phút thì không nói được nữa, và rồi không hiểu sao lại gửi thông tin đó cho cô học sinh cấp ba dù hai người mới quen nhau hơn một ngày.
Mỗi tội hôm nay có vẻ hơi lạ, Lý Tầm cứ cầm cuốn vở của mình và xem, không chủ động làm việc cũng không chủ động nói chuyện với anh ta.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên ngượng ngùng, chung quy họ chỉ là những người xa lạ mới quen biết nhau được hai ngày.
(P1)
Triệu Tĩnh Chính cảm thấy bối rối, sao mình cứ luôn đặt kỳ vọng vào một cô học sinh cấp ba.
Tuy bảo anh ra đã tốt nghiệp đại học nhưng thực tế anh ta nào kinh qua được mấy đợt sóng gió đương nhiên không hiểu, nguyên nhân chính là Lý Tầm bằng lòng ở chung với anh ta như vậy.
Có một số người bẩm sinh đã có năng lực này. Chỉ cần cô muốn, bất kể ai gặp cô lần đầu đều bị tạo cho cảm giác cô đáng tin cậy, hơn nữa cô còn có thể thích nghi hoàn hảo với tính cách của người khác.
Triệu Tĩnh Chính là một người hướng nội, anh ta không giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ xã hội. Lý Tầm đi cùng anh ta, đảm nhận tất cả mọi việc liên quan đến giao tiếp nên tự nhiên anh cảm thấy rất thoải mái và đáng tin cậy khi ở bên cô.
Hôm nay, cô đang có chuyện trong lòng nên không còn gửi đi những tín hiệu thân thiện như trước nữa, Triệu Tĩnh Chính sẽ cảm thấy khó chịu ngay.
Triệu Tĩnh Chính: “Đây là cuốn vở ghi bài tập sai của em?”
Lý Tầm đọc không vào những bài tập sai lại thấy anh ta lúng túng nên tỏ thái độ thân thiện. Cô cất vở đi, mỉm cười trả lời: “Trước khi đi em đã hứa với mẹ sẽ xem lại vở ghi bài tập sai này, bây giờ em đã xem xong coi như hoàn thành nhiệm vụ.”
Cô đã nghĩ ra được kế hoạch tiếp theo. “Ra là vậy.” Triệu Tĩnh Chính gật đầu.
Lý Tầm bắt đầu trò chuyện với anh ta, bắt đầu hỏi về thời thơ ấu của anh ta.
Cô ước lượng sơ bộ, khi vụ án đầu tiên xảy ra chắc hẳn người này còn là một đứa trẻ sơ sinh.
“Lúc nhỏ tôi là đứa trẻ đòi hỏi nhiều, ngày nào cũng khóc suốt. Em biết đấy tiếng khóc của trẻ con rất chói tai còn mẹ tôi lại là người nóng tính cực, chẳng muốn quan tâm đến tôi chút gì. Ba tôi thì ngày nào cũng chạy đi chạy lại giữa trường học và nhà, mọi người nói rằng trong thời gian đó ông ấy sụt mất gần 20 cân, ở đâu có thời gian đi phạm tội...”
Thời kỳ sơ sinh?
Anh ta có khả năng nhớ chính xác những gì đã xảy ra? Hơn phân nửa những chuyện này được người xung quanh anh ta kể lại. Xã hội hiện đại không đòi hỏi nhiều ở người cha, có khi chỉ thấy cha chăm con vài lần là đã đủ nói đứa trẻ được cha nuôi nấng hoàn toàn.
(P2)
Càng nhiều người nói, càng lặp lại nhiều lần, người này chắc chắn sẽ mường tượng ra mẹ anh ta làm ngơ còn cha anh ta thì không rời mắt khỏi con.
Lý Tầm suy đoán đây lại là một câu chuyện kiểu “Ông ơi, bánh mì dâu tây ngon quá”.
*Câu thoại gốc trong bộ phim Ấn Drishyam (Nhân Danh Công Lý). Cô bé con muốn nhân chứng phải nhớ kỹ cả gia đình mình ở mặt ở nhà hàng vào ngày đó (nhằm tạo chứng cứ ngoại phạm) nên đã liên tục nói câu “Ông ơi, bánh mì dâu tây (thật chất là bánh mì bơ, tác giả ghi nhầm) ngon quá” 5 lần khiến ông chủ nhà hàng nhớ kỹ, đứng ra làm chứng lúc khai báo với cảnh sát.
Triệu Tĩnh Chính hoàn toàn không ý thức được Lý Tầm đang vịn cớ cho có mà thôi, cứ vậy hãy còn tiếp tục kể về thời thơ ấu của mình. Anh ta quá cần một nơi để trút hết những cảm xúc.
“Em không biết ba tôi tốt thế nào đâu, từ bé đến lớn tôi chưa bao giờ bị đánh vì ba tôi đã từng bị đánh cho tới lớn, ông nội tôi là một kẻ bạo lực...”
Lý Tầm nhìn anh ta với ánh mắt đồng cảm nhưng trong lòng nghĩ gì thì không ai tỏ.
Rất nhanh cả hai đã đến nơi, khu dân cư nơi doanh nhân ở được canh cổng nghiêm ngặt vô ngần.
“Tôi có cách vào trong.” Triệu Tĩnh Chính cất tiếng.
Lý Tầm lắc đầu, nắm lấy quyền chủ động trong tay: “Đừng lẻn vào, chúng ta cần nhờ bảo vệ đứng ra làm trung gian.” Suy cho cùng họ chỉ biết người đó sống trong khu dân cư này còn số nhà và tầng thì không hề biết.
Cô đi đến phòng bảo vệ: “Chào chú ạ, chúng cháu có việc muốn gặp ông Tiền Nghĩa.”
Lý Tầm nói nhỏ vài câu với người ta, Triệu Tĩnh Chính không nghe thấy, chỉ biết bảo vệ nhìn mình rồi lập tức gọi điện thoại cho người ta.
Lý Tầm cảm ơn, quay lại bên cạnh Triệu Tĩnh Chính, nói: “Chờ một lát nữa là chúng ta vào được rồi.”
Triệu Tĩnh Chính nghĩ rằng việc gặp người đó sẽ khó lắm, anh ta chưa lăn lộn trong xã hội, luôn cảm thấy có khoảng cách đối với những người thành đạt như vậy.
“Có được không đấy?”
Lý Tầm không hề tỏ vẻ khó chịu vì đối phương vụng về, cô vô cùng kiên nhẫn giải thích: “Họ nhất nhất tìm kiếm manh mối về đứa trẻ và kẻ sát nhân, chắc chắn sẽ có nhiều người đến tìm ông ấy. Trước đây những người đến tìm ông ấy đều là người cung cấp manh mối, chỉ có lần này là con trai của nghi phạm đến tìm, anh nghĩ ông ấy sẽ không gặp anh ư?”
(P3)
Triệu Tĩnh Chính chợt hiểu ra, đúng là vậy, bốn năm đại học đã khiến anh ta đần đi, vẫn là học sinh cấp 3 nhanh trí hơn.
Chỉ vài phút sau đã có người ra đón họ từ trong khu dân cư. Lý Tầm vẫn đi trước, nói chuyện với dì giúp việc.
Triệu Tĩnh Chính có phần căng thẳng, trong lòng đang diễn tập cách nói chuyện khi gặp người đó.
Đối phương ở trong một tòa biệt thự, vừa khi bước vào cửa chính là thấy ngay một bức tượng lớn vô cùng giống Quan Công.
Triệu Tĩnh Chính giật mình vì bức tượng nhuq Quan Công, Lý Tầm thì cúi lạy
theo phản xạ tự nhiên.
Triệu Tĩnh Chính cho rằng đây là một nghi thức nào đó nên cũng gấp rút làm theo.
Bên trong phòng khách vang lên tiếng ho khan dữ dội, Lý Tầm bước vào, trong phòng khách có một người đàn ông trung niên gầy rộc ngồi đấy, bên cạnh là máy thở đang hoạt động không ngừng phát ra tiếng xì xì.
Người đàn ông cất tiếng: “Cô Lý, rót trà cho hai đứa bé đi.”
Người phụ nữ đã dẫn họ tới đã đi vào bếp châm trà nước đầy mau lẹ. Triệu Tĩnh Chính đang tập dượt cách giới thiệu bản thân trong lòng. Lý Tầm đã lên tiếng trước.
“Làm phiền chú quá, cháu là Lý Tầm, đây là Triệu Tĩnh Chính, chúng cháu đến đây chủ yếu vì cha của anh ấy cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của cháu đã mất tích.”
Cô đưa bức chân dung của hung thủ cho người đàn ông, nói: “Lẽ ra không nên tới quấy rầy chú nhưng chúng cháu rất cần sự giúp đỡ của chú.”
Cô kể lại mọi chuyện một lần, không đưa vào quá nhiều cảm xúc, chỉ miêu tả những thông tin xuất hiện trên mạng và việc thầy chủ nhiệm mất tích.
Triệu Tĩnh Chính đứng bên cạnh, không biết phải đặt tay chân ra làm sao. Thấy Lý Tầm không bênh vực ba mình nên anh ta không kìm lòng nổi đã xen vào:
“Nhưng cháu có thể lấy mạng để bảo đảm với chú ba cháu không phải là hung thủ, trong thời gian xảy ra vụ án, ba cháu bận rộn chạy ngược chạy xuôi giữa trường học và nhà, làm sao đi gây án cho được.”
(P4)
“Chỉ cần hỏi những người xung quanh là sẽ biết ba cháu tốt tính nhường nào.”
“Nếu chú đã bắt cóc ba cháu, xin chú đừng làm hại ông ấy, cả đời ông ấy chưa từng làm điều xấu chứ nói chi là giết người.”
Anh ta muốn chứng minh lắm nhưng hoàn không biết phải chứng minh ra làm sao nên đành nói như vậy.
Đối phương nghe xong đã ho dữ dội, Lý Tầm tranh thủ lúc đưa giấy cho người đàn ông bèn thì thầm: “Thật ra cháu cũng ngờ ngợ cha anh ấy là hung thủ, chú ơi, sau này cháu sẽ nói rõ hơn với chú.”
Nói đoạn, cô lại nói lớn: “Chú có sao không ạ? Anh ấy không có ý đó đâu. Chúng ta trao đổi số điện thoại đi, khi nào chú khỏe hơn rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Một cách mau chóng. Lý Tầm đã lấy được số điện thoại của người đàn ông, Triệu Tĩnh Chính đứng bên cạnh nhìn đầy ngạc nhiên.
Thật chất giữa đường anh ta đã nghĩ chẳng mấy chốc Lý Tầm sẽ thi đại học, không cần dẫn theo cô nữa.
Mỗi tội bây giờ nhìn lại, anh ta cảm thấy nhất định phải tiếp tục đi cùng Lý Tầm mới được.
Anh ta định đi tìm toàn bộ gia đình các nạn nhân, giả như chẳng may có người nào đó cố chấp cho rằng cha anh ta chính là hung thủ thì cam đoan không thể giải thích rõ ràng.
Khi cả hai đi ra ngoài, Lý Tầm lại nói với anh ta: “Chắc chắn không phải chú ấy bắt cóc cha anh.”
Lý Tầm phân tích cho anh ta hay: “Bức chân dung trên mạng được tung ra chỉ cách khi cha anh mất tích khoảng mười mấy tiếng đồng hồ, nếu là chú ấy thì không kịp.”
Cô bắt đầu suy nghĩ theo hướng không phải gia đình nạn nhân: “Hôm nay em cũng suy nghĩ về vấn đề ấy mãi, ví dù là gia đình nạn nhân thì làm sao họ có thể hối hả đưa người đi mà không một dấu vết như vậy?”
“Anh thử nghĩ xem, gia đình nạn nhân phải mất một khoảng thời gian mới biết tin đúng không? Rồi đến trường chúng em cũng mất thời gian, cuối cùng còn phải tìm địa điểm? Tránh camera? Và rồi tìm cách đưa người đi nữa chứ?” Lý Tầm nói, “Ấy vậy đối phương không để lại bất kỳ manh mối nào, chuyện này thật kỳ lạ.”
Lúc nói chuyện Lý Tầm vẫn nhìn thẳng vào mắt Triệu Tĩnh Chính, sự chân thành và thông minh của cô khiến người ta không khỏi suy nghĩ theo hướng của cô, đúng thật là vậy.
(P5)
Triệu Tĩnh Chính cho hay: “Cũng đúng, rất có thể là người quen. Chẳng lẽ trong số người quen có gia đình của nạn nhân năm đó mà chúng ta không biết?”
Trái tim Lý Tầm đập dồn đôi nhịp song trên mặt cô lại nở một nụ cười chua chát, đáp: “Anh đừng vội vàng đi vào ngõ cụt, làm sao có chuyện khéo như vậy. Trong số người quen lại có gia đình nạn nhân ư? Em nghĩ anh không nên tập trung quá nhiều vào gia đình nạn nhân mà nên xem xét các mối quan hệ cá nhân của cha anh.”
Triệu Tĩnh Chính lại muốn nói rằng với tính cách của cha mình thì chắc chắn không có vấn đề gì về quan hệ giữa người với người.
Lý Tầm bổ sung: “Thế này nhé, giả mà anh tin em, em sẽ giúp anh xem xét thông tin về gia đình các nạn nhân, anh hãy tìm hiểu về mối quan hệ xã hội của cha anh, anh hiểu cha mình hơn nên tìm thông tin cũng dễ hơn.”
Dĩ nhiên Triệu Tĩnh Chính tin cô, một cô học sinh trung học đang ở độ tuổi nhiệt huyết, tràn đầy tinh thần chính nghĩa, hơn nữa những gì cô nói cũng đúng, không thể cứ mãi chui vào ngõ cụt.
“Vậy thì phiền em rồi.”
“Không có gì đâu, tối nay chúng ta trao đổi thông tin với nhau. Khi ở nhà anh cứ tìm xem trong đồ đạc của cha anh có manh mối gì không.”
Triệu Tĩnh Chính gật đầu, Lý Tầm phân công nhiệm vụ cho cả hai xong mới chia tay.
Thời điểm chia tay, cô thở phào nhẹ nhõm, đầu óc quay cuồng vì suy nghĩ. Lúc Lý Tầm về đến nhà, đèn trong phòng không bật, có lẽ mẹ cô đã ngủ rồi. Lý Tầm không lên tiếng, rón rén đi qua phòng khách.
“Phịch...”
Một tiếng động phát ra từ tầng hầm đâm khiến cô khẽ giật mình.
Ánh mắt cô đổ dồn vào lối vào tầng hầm, nuốt nước bọt, cô dấn bước về phía lối vào.
Cô chỉ đi được vài bước đã nhìn thấy một băng ghế dài bên cạnh, cảm thấy không an tâm khi đi tay không cho nên cô cầm luôn chiếc ghế dài.
Trong nơi tù mù, cô nghe thấy được nhịp tim của mình.
Lối vào tầng hầm ngày càng gần, tay cô run lẩy bẩy hơn, chiếc ghế dài cũng run theo.
Bỗng đâu một giọng nói vang lên từ phía sau hù cô sợ đến mức hồn bay phách lạc.
“Đang làm gì vậy?” Hóa ra là mẹ cô. (P6)
Lý Tầm xoay đầu lại, cả khuôn mặt mẹ cô hoàn toàn chìm trong bóng tối,
không bề gì nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
“Con nghe thấy tiếng động dưới tầng hầm nên xuống xem thử.” Cô toan đi xuống.
Lý Ngọc Quế nói với giọng điệu nghiêm khắc hơn: “Việc gì đến con? Để mẹ tự đi xem, đã khuya rồi con mau đi ngủ, ngày mai còn phải đi học.”
“Để con đi cho.”
“Con không nghe lời mẹ à? Đi rửa mặt rồi đi ngủ, về muộn như vậy rồi còn lề mề, không muốn lên đại học sao?”
Lý Tầm thở dài một hơi, đành phải đặt ghế xuống và quay trở lại, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của mẹ mình thật tệ.
Cô đi được một lúc.
Cô nghe thấy giọng nói của mẹ mình dịu đi: “Mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con, một đứa học sinh như con chỉ cần chăm chỉ học hành là được, đừng quan tâm đến những chuyện này.”
Hiển nhiên Lý Tầm hiểu rằng mẹ mình muốn tốt cho cô, cô xoay đầu lại nhìn người phụ nữ trung niên này; tựa mọi khi, cô chia sẻ những gì đã xảy ra hôm nay.
“Con trai của thầy chủ nhiệm chúng con đã tìm thấy rất nhiều hình ảnh của các nạn nhân.”
“Anh ta nói một trong các nạn nhân có một vết sẹo dài trên người.”
Lý Ngọc Quế khựng người, xoay đầu lại, ánh mắt của bà lạnh lùng và sắc bén chực dao mới mài.
Lý Tầm tiếp tục nói ra: “Con nói với anh ta con sẽ điều tra về gia đình các nạn nhân, còn anh ta sẽ chịu trách nhiệm về mối quan hệ xã hội của cha mình.”
“Con đừng quan tâm đến những chuyện này, việc học cho giỏi mới là quan trọng nhất.”
Lý Tầm ngẩng đầu lên, cô nhìn người phụ nữ trung niên một cách bướng bỉnh, đối phương đã đi tới và bật đèn trong phòng khách. Đèn nhà các cô là loại đèn vàng ấm, dưới ánh sáng, Lý Tầm có thể nhìn thấy những nếp nhăn trên khuôn mặt của mẹ, mỗi nếp nhăn đều như chứa đựng một câu chuyện. Trái tim Lý Tầm thắt lại.
“Sáu sáng nữa cuối năm nay con đã có thể thi đại học rồi, đến lúc đó mẹ có thể đưa con đi không?”
(P7)
Bấy lâu Lý Tầm luôn biết điều quan trọng nhất trong tình cảm là được cần đến.
Cô đang gửi một tín hiệu, cô cần đối phương, cô cần có một người mẹ trong cuộc đời mình.
Lý Ngọc Quế nhìn cô, thấy cô cố chấp muốn một câu trả lời đành phải trả lời: “Mẹ sẽ đưa con đi.”
Nói đoạn, Lý Ngọc Quế đi xuống tầng hầm.
Lý Tầm nhìn mẹ mình đi vào tầng hầm, cả người bắt đầu lo lắng. Phải làm sao đây làm sao đây?
Việc này rắc rối to rồi.
Cô quay về phòng, bắt đầu sục sạo…
“Đánh đập ngược đãi bị phạt bao nhiêu năm?” Không đúng.
Cô thêm một chút thông tin:
“Người không cùng gia đình, giam giữ, ngược đãi và đánh đập bị phạt bao nhiêu năm?”
Cô xem qua những giải thích bên dưới, rồi lại tìm kiếm: “Đồng phạm bị phạt bao nhiêu năm?”