LÀ SẾP LỪA EM


Đã hơi lâu hai người không gặp riêng, hiện tại bên ngoài còn rất nhiều công việc cần Bình Nhi xử lý, nhưng chân vẫn không nỡ rời đi, trong lòng bồn chồn.

"Anh có thể tạm dừng và nói chuyện với em được không."

Hắn thậm chí không ngẩng đầu lên: "Nếu là chuyện công việc thì cứ nói."

"Không, em muốn nói chuyện khác." – Ở thời điểm đưa ra những yêu cầu về mối quan hệ, Bình Nhi không nghĩ người vi phạm nguyên tắc chính là cô.


Thiệu Duy đứng bên ngoài gõ cửa: "Sếp Lý, đến giờ họp."

Bình Nhi bực bội dậm chân, cô đã lựa thời điểm nói chuyện không hề tốt. Thấy cô định bỏ đi Lý Lập Thành nói với Thiệu Duy: "Hoãn lại mười phút."

Hắn bước đến gần, từ từ dựa lưng vào bàn, khoanh tay nhìn chằm chằm vào cô, đầu hơi cúi nhẹ.

"Tiếp tục đi."

Bình Nhi chậm rãi nói: "Lý do anh dỗi em là gì vậy?"

Ban ngày hai người giữ khoảng cách giữa cấp trên và cấp dưới, buổi tối bên cạnh nhau, cùng ăn cơm, cùng nói chuyện, cùng đi ngủ. Lý Lập Thành cảm thấy vì bản thân quá nuông chiều nên cô thay vì ngồi lên mặt thì lại muốn lên đầu hắn ngồi. Giọng hắn trầm xuống: "Lần trước là người yêu cũ mang cơm, rồi hợp đôi với đồng nghiệp, em đẹp như vậy..."

"Lý Lập Thành, anh bị ngốc hả? Người ngủ với em mỗi đêm là anh, là anh đó anh hai." – Bình Nhi bị hắn chọc cho điên lên. "Có chuyện như vậy cũng dỗi, nhảm nhí!"

Sau đó mạnh tay mở cửa rời đi, mặc kệ hắn.


Lý Lập Thành bị Bình Nhi bơ nhiều ngày, từ vị trí người giận trở thành người bị giận. Lịch làm việc dày đặc, thậm chí có lúc giờ ăn trưa cũng là giờ họp, nhân viên trong công ty phàn nàn, họ cho rằng hắn vì thành tích cuối năm mà bào mòn sức lực nhân sự. Văn phòng luôn sáng đèn cho đến nửa đêm, không ai dám lơ là, đều làm việc hết công suất.

Lý Lập Thành không gặp Bình Nhi trong các cuộc họp, chỉ có Thiệu Duy ở bên cạnh hắn. Gọi điện thoại thì cô không nghe máy, đi ngang qua bàn làm việc cũng không gặp, chỉ có màn hình máy tính đang mở và đống hồ sơ, rõ ràng là tránh mặt hắn.

Lý Lập Thành ra khỏi tòa nhà công ty để đi ăn tối, hắn ngả người vào băng ghế sau, nhắm mắt suy nghĩ. Có tiếng điện thoại rung trên ghế, Thiệu Duy nhanh chóng tắt máy, nhưng một lúc sau lại rung lên.

Lý Lập Thành đột nhiên nói: "Sao không nghe máy đi."

"Không có gì, không phải công việc."

"Nghe đi nghe đi, phiền quá!" – Hắn nhăn trán bảo Thiệu Duy nhanh chóng nghe điện thoại.

Một giọng nói trong trẻo vang lên trong không gian yên tĩnh, Thiệu Duy vội vàng nói mình đang họp, đừng gọi nữa. Đầu dây bên kia vẫn không bỏ cuộc, hỏi khi nào anh rảnh sẽ gọi. Giọng nói này lại có chút quen thuộc với Lý Lập Thành.


"Nghe tiếng quen lắm." – Hắn nhìn Thiệu Duy tò mò.

Thiệu Duy cay đắng trả lời: "Là Lý tiểu thư, Lý Xuân An"

"Cẩn thận con bé!" – Lý Lập Thành lắc đầu nhắc nhở. Hắn thừa biết tính khí Xuân An, con bé đã nhắm tới ai thì người đó thật khó sống.

"Phụ nữ thật kỳ lạ." – Thiệu Duy lắc đầu, Lý Lập Thành cũng tán thành ý kiến của anh, nghĩ đến Bình Nhi, gật gật đầu: "Đúng, rất kỳ lạ."

Thiệu Duy cười gượng, con gái trên đời thật khó hiểu, cả hai người đàn ông đều gần như phát điên với cô gái bên cạnh mình. Muốn hiểu được phụ nữ quả là chuyện khó hơn lên trời, Thiệu Duy và Lý Lập Thành cùng thở dài.

Suy cho cùng, đàn ông trên đời cho dù thông minh đến cỡ nào, đầu óc nhanh nhạy ra sao, khi đứng trước người phụ nữ họ yêu vẫn biến thành những kẻ ngốc.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi