LÀ SẾP LỪA EM


Bầu không khí ngượng ngùng bao trùm bữa ăn, Bình Nhi cảm thấy da mặt của Hạ Vũ được cấu tạo từ gỗ, đã không còn quan hệ gì nữa vẫn cứ xuất hiện trước mặt cô. Lão đại nhà Bình Nhi rất chú ý Lý Lập Thành, ông từ tốn hỏi: "Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"

Hắn nhanh miệng đáp: "Dạ gần một năm thưa bác."

Tay Hạ Vũ bỗng siết chặt, cô có thể nhận thấy sự thay đổi từ trong mắt anh. Hạ Vũ gấp cho Bình Nhi một miếng cá lớn, có dính một ít xương, dùng giọng điệu của anh trai nói với cô: "Em thích ăn cá nấu chua, ăn nhiều vào dạo này em gầy quá."


Lý Lập Thành trừng trừng nhìn miếng cá trong bát Bình Nhi, trực tiếp chuyển vào bát của mình: "Cảm ơn lòng tốt của anh Hạ, Nhi Nhi không thể ăn cá có xương. Miếng cá này, tôi xin phép ăn giúp."

Bình Nhi thật sự không nuốt trôi cơm, cái gì mà Nhi Nhi nghe cũng buồn nôn quá, mùi thuốc súng lượn lờ xung quanh, cô đặt đũa xuống bàn, thở dài: "Con no rồi, mọi người ăn đi.", sau đó đi thẳng ra xích đu ngoài vườn ngồi.

Ba cô phẩy phẩy tay, tự nhiên như chẳng có chuyện gì: "Ây da, con bé này bướng bỉnh như vậy đó, tâm trạng không vui liền không muốn ăn."

Lý Lập Thành dùng bữa xong thì ra ngoài tìm Bình Nhi, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân dài đung đưa chiếc ghế: "Quả gì ngon vậy?"


Bình Nhi mỉm cười đưa nắm quả đỏ đỏ đen đen trong tay ra trước mặt hắn: "Dâu tằm, ăn thử không."

Hắn nếm thử một quả, vị chua ngọt lan tỏa trong miệng, vừa thưởng thức vừa nghe Bình Nhi kể chuyện.

"Cái này là hái ở cây phía kia,...", cô chỉ tay về phía góc vườn, "lúc nhỏ em thấy mấy đứa bạn cùng lớp mang theo một hộp quả, em tò mò xin nhưng người ta không cho, thế là em đã trộm một quả rồi mang về hỏi ba là quả gì, rồi một mực bắt ba phải tìm hạt giống để trồng.", Bình Nhi hào hứng nhìn sang Lý Lập Thành đang tập trung lắng nghe, "Đợi đến khi cây có nhiều quả em sẽ ăn thỏa thích."

Hắn xoa đầu cô, mái tóc mềm như tơ, hàng mi dài cong vút và đôi mắt trong sáng như thiên thần, Lý Lập Thành không kiềm chế được mà hôn nhẹ lên trán cô. Hạ Vũ vừa bước ra ngoài thấy được cảnh ân ái trong lòng có chút tiếc nuối. Anh trầm giọng chào cô: "Anh về đây."

"Ừm" – Bình Nhi lạnh lùng gật đầu, không nói gì thêm.


Lý Lập Thành nhìn Hạ Vũ bằng đôi mắt hình viên đạn, tay vòng qua vai Bình Nhi, cô bất ngờ với hành động của hắn, định né tránh nhưng bàn tay to lớn đã siết chặt lấy, Bình Nhi đành ngồi yên lặng không phản kháng. Đợi đến khi Hạ Vũ về, cô tỏ thái độ không hài lòng với hắn: "Anh đang làm gì vậy, hết nói với ba em anh là bạn trai em rồi bây giờ làm hành động không phù hợp trước mặt hàng xóm em. Anh quên ba nguyên tắc rồi à? Lỡ như sau này không còn bên cạnh nhau nữa em phải nói với ba như thế nào?"

"Thì em cứ nói là chia tay rồi", Lý Lập Thành cười nhẹ, "Em nói anh là tên cặn bã khốn kiếp không bằng Hạ Vũ, một chút cũng không bằng."

"Em phát hiện dạo này anh phát bệnh thì phải, ăn nói lung tung, thần kinh!" – Bình Nhi véo má Lý Lập Thành, người này là được cô nuông chiều đến phát điên hay là bây giờ bệnh điên mới phát tán cô cũng không biết.

"Đùa thôi, vào chuẩn bị đi, trễ rồi." – Lý Lập Thành nắm lấy bàn tay cô, mặt trời ngả hướng Tây, ánh sáng vàng nhạt chiếu vào gương mặt non nớt xinh đẹp, phút chốc trong lòng hắn muốn mang Bình Nhi về nhà, đường đường chính chính biến cô thành người của hắn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi