LÀ SẾP LỪA EM


Buổi tối, Thiệu Duy phải tăng ca, dù là lễ tết anh vẫn có rất nhiều công việc phải làm, không biết Lý Lập Thành trả anh bao nhiêu mà anh phải làm việc đến bán mạng như thế.

Quán bar lớn nhất thành phố vô cùng nhộn nhịp. Chưa bao giờ Lý Xuân An cảm thấy cô đơn như vậy. Cô uống cạn ly rượu, nhìn lại đồng hồ cũng sắp nửa đêm, bèn lật đật đi ra ngoài bắt taxi để về. Mới ra khỏi cửa, một đám thanh niên chăng biết là ai, mặt mũi vô cùng dữ tợn ngăn cô lại.

"Cô em xinh đẹp, vui vẻ với anh một đêm không?"

Gã ta tiến lại gần, chạm tay vào đùi cô vuốt qua một cái, Lý Xuân An mặc váy khá ngắn, không đề phòng nên bị gã ta đụng chạm, dù hơi say nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo, giơ tay tán mạnh gã ta một cái, lớn tiếng mắng:

"Mẹ mày, tin tao kiện mày tội quấy rối tình d*c không?"


"Bốp", tiếng vang rõ to, Lý Xuân An bụm mặt đau đớn, cả đời cô chưa bao giờ nghĩ có ngày mình bị đàn ông đánh. Máu từ mũi chảy xuống khoé môi cô mặn chát.

Cô choáng váng muốn ngã xuống đường thì được một bàn tay to lớn đỡ lấy. Mùi hương vô cùng quen thuộc, cô nhìn người trước mắt không khỏi mừng thầm. Thiệu Duy ôm lấy cô vào lòng, hai mắt trừng trừng nhìn tên côn đồ kia.

Gã côn đồ xấc láo thách thức: "Sao? Muốn gì? Biết bố tao là ai không?"

"Bố mày mà mày còn chẳng biết hèn gì trông mày mất dạy đến thế!" – Thiệu Duy ngang ngược, thái độ không hề khoang nhượng. Gã nhào tới liền bị anh tặng cho một đạp vào bụng. Thở cũng cũng nổi. Từ đằng xa, hai viên cảnh sát chạy đến, vừa thổi còi vừa giải tán.

Thiệu Duy dìu Lý Xuân An lên xe, cô vẫn liên tục bụm mũi, khóc ướt cả mặt. Anh cố kéo tay cô ra, hỏi han quan tâm: "Em là sao, bị làm sao rồi?"

Anh gỡ tay cô ra được thì thấy sụn mũi bị lệch sang một bên, trong lòng khẩn trương, lái xe tốc độ đến bệnh viện. Trên đường, Lý Xuân An vừa khóc, vừa đau, liên tục giải thích trong nước mắt: "Mũi em... tự nhiên, em không có phẫu thuật thẩm mỹ... đây là mũi thật...".

Thiệu Duy nhìn cô ngốc nghếch trông thật đáng yêu, anh làm gì quan tâm chuyện mũi cô là thật hay giả, chỉ lo cô đau thôi. Cái mũi cao kia vừa nhìn đã biết nhân tạo, nhưng chuyện đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tình cảm của anh. Đã thích rồi, thì cô có là ai anh vẫn thích, Lý tiểu thư hay Lý lao công cũng không quan trọng...

——


Một năm sau,

Bên trong một căn biệt thự mới xây ở ngoại ô Thành phố, có một bà cụ ngồi đan len trên ghế mây, bên cạnh là đứa bé trai đang chơi đùa với mấy chiếc xe ô tô bằng nhựa.

Hôm nay là chủ nhật, Lý Lập Thành không thể lấy đi thời gian cá nhân của nhân sự mãi được nên quyết định thả cho Thiệu Duy tự do. Sáng sớm anh đã lái xe về nhà, mở cửa ra thì thấy mẹ đang ngồi móc áo len cho Thiệu Thanh, vừa thấy anh Thiệu Thanh mừng rỡ nhảy cẫng lên.

"Papa về rồi, con rất là nhớ thương papa."

"Papa cũng rất nhớ Thiệu Thanh, con ở nhà có ngoan không?"

Bé trai nói ngắt quãng, giọng điệu vô cùng khả ái:

"Có ạ, nhưng mà mẹ cứ nói con không ngoan. Mẹ... Mẹ còn nói sẽ mách papa."

Lý Xuân An mặc chiếc vày dài nhẹ nhàng, phong cách không còn giống ngày trước, cởi chiếc tạp dề vắt lên ghế, rồi bưng một cái bát nhỏ đi ra phòng khách.

"Thanh, ăn sáng thôi."


Nãy giờ loay hoay ở trong bếp, cô vẫn chưa hay Thiệu Duy về nhà, nhìn thấy anh cô y như một đứa trẻ, chạy tới ôm chầm lấy anh không buông.

"Thiệu Thanh có quậy bảo bối của anh không?" – Thiệu Duy hôn lên trán cô nhẹ nhàng hỏi.

Lý Xuân An lắc đầu, Thiệu Thanh thấy mẹ ôm ba liền ghen tị, đẩy Thiệu Duy ra, hai tay nhỏ ôm vòng qua cổ mẹ nói: "Sao papa giành mama của con?!"

Bà cụ đặt chiếc áo đan dỡ lên bàn, mỉm cười chậm rãi xuống bếp mang phụ con dâu mấy món ăn sáng lên bàn.

Cả nhà quay quần bên nhau, Thiệu Duy cảm thấy rất hạnh phúc, giấc mộng lớn nhất của đời người cuối cùng anh đã thực hiện được. Anh nắm lấy tay Lý Xuân An, hai mắt rưng rưng: "Cảm ơn em!"

Cảm ơn vì đã tìm thấy nhau trong cuộc đời này.

[HẾT]


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi