LÀ SẾP LỪA EM


"Bình Nhi, nghe tớ nói nè, anh ấy thực sự không đáng để cậu phải bận tâm nhiều như vậy", Mộng Dao nghiêm túc nói: "Thanh xuân cô gái có bao nhiêu? Cậu đã phí mất tám năm rồi đó."

Mộng Dao kề mặt lại nói nhỏ với Bình Nhi: "Cẩn thận đấy, tớ nghe nói phụ nữ lâu ngày không có chuyện ấy, bị mất cân bằng âm dương sẽ bị mãn kinh sớm đó!"

Bình Nhi đánh nhẹ vào vai Mộng Dao: "Cậu thôi đi, cậu có bạn trai rồi đừng cười nhạo mấy người độc thân như vậy!"


Mối quan hệ của Mộng Dao và bạn trai rất ổn, bạn trai cô ấy đã cầu hôn vào tháng trước, gần đây Mộng Dao đã bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới. Bình Nhi cũng nhận lời làm phù dâu trong hôn lễ. Bạn trai của cô ấy kém cô ấy ba tuổi, họ đã cùng nhau đi ăn nhiều lần.

Thấy lẩu đã sôi, Bình Nhi gắp cho Mộng Dao một đũa thịt: "Mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi."

...

Vào một đêm trăng thanh gió mát, Bình Nhi đang tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Thiệu Duy. Họ có một bữa tiệc tối nay, đến gần 11 giờ vẫn chưa kết thúc. Thiệu Duy gọi điện nhờ cô đến đón.

Bình Nhi vội vàng thay bộ đồ ngủ ra, lấy chìa khóa và vội vàng đi ra ngoài. Nhà hàng ở trung tâm thành phố, cách khu chung cư Bình Nhi ở cũng không xa, khoảng mười phút đi xe. Bình Nhi đỗ xe trước cửa nhà hàng, thời gian này đã qua giờ cao điểm, hầu hết khách đã ra về.

Lý Lập Thành và Thiệu Duy đang đứng trước cửa xoay ở lối vào. Cô vội vàng mở cửa bước xuống xe, gió đêm thổi vào người làm Bình Nhi nổi da gà. Thiệu Duy đỏ cả mặt, lưỡi líu lại, nói: "Lên xe đi, đứng bên ngoài lạnh lắm."


Anh mở cửa ghế sau, bảo Lý Lập Thành lên xe trước. Bình Nhi liếc nhìn Lý Lập Thành, trông thấy khuôn mặt hắn có chút tái nhợt dưới ánh đèn đường.

Thiệu Duy ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn và nói: "Mấy người họ quả là kinh khủng, uống rượu như uống nước lã."

Hôm nay họ đàm phán với một nhóm người trong cơ quan chính phủ về việc đấu thầu một khu đất mới, trên bàn rượu đã xảy ra chút khó khăn, đàm phán không hề suôn sẻ.

Bình Nhi nhìn vào gương chiếu hậu khi lái xe, Lý Lập Thành dùng hai ngón tay xoa lông mày, có vẻ rất khó chịu. Vốn dĩ cô định chở Lý Lập Thành về nhà trước nhưng khi qua ngã tư, một giọng nói khàn khàn phát ra từ băng ghế sau: "Chở Thiệu Duy về trước."

Lý Lập Thành sống trong khu dân cư cao cấp phía đối diện khu Bình Nhi ở, mà Thiệu Duy không cùng hướng với họ, vì vậy chở Thiệu Duy về trước sẽ thuận tiện hơn.


Khi đến nhà Thiệu Duy, trước khi xuống xe anh căn dặn cô: "Chăm sóc sếp Lý giúp tôi, đợi anh ấy vào nhà rồi cô về."

Bình Nhi gật đầu, sau đó lái xe quay về. Trong xe yên lặng, cô nín thở lắng nghe từng tiếng động nhỏ từ ghế sau. Lý Lập Thành tháo cà vạt, cuộn lại và ném nó sang một bên. Điện thoại hắn rung lên, hắn mặc kệ ném nó theo chiếc cà vạt.

Bình Nhi dừng lại ở trước cửa biệt thự, Lý Lập Thành không nói cũng không nhìn cô, nhưng khi hắn xuống xe lại đứng không vững, Bình Nhi nhanh chóng tiến tới nắm lấy cánh tay hắn và đỡ xuống. Cô cẩn thận kiểm soát khoảng cách giữa hai người nhưng có lẽ Lý Lập Thành đã quá say, cơ thể hắn càng ngày càng nghiêng cho đến khi cơ thể hắn dựa hẳn vào cô. Sức nặng của hắn chèn ép khiến cơ thể Bình Nhi như một củ cà rốt bị ép lấy nước.

"Anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu vậy?" – Bình Nhi mệt mỏi chờ Lý Lập Thành đặt ngón tay lên khóa cửa.

Sau khi vào nhà, Bình Nhi một tay đỡ lưng một tay nắm lấy cánh tay đang choàng qua vai cô từ từ đi vào, trong nhà tối om, cô dìu hắn đến sofa rồi cả hai cùng ngã xuống ghế. Cánh tay Bình Nhi bị lưng Lý Lập Thành ép chặt vào ghế, cô đã cố gắng kéo tay ra nhưng không thể được. Không biết từ lúc nào, Lý Lập Thành lặng lẽ nhìn cô...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi