LÀ THIÊN SƯ KHÔNG PHẢI ĐẠO SĨ

QUYỂN 2 – TRÁC TƯƠNG

(Trác tương - 着相 – theo như tớ tra được thì nó là một thuật ngữ Phật giáo, ý chỉ việc ám ảnh với những thứ bề ngoài và đi lệch khỏi bản chất. Ví dụ như khi bạn quá chú ý tới một số thứ, chạy theo nó và đánh mất chính mình.)

Chương 20

(Giải thích trước:

*Kim ốc tàng kiều: ý chỉ giấu người đẹp hoặc tình nhân trong ngôi nhà đẹp, sang trọng.)

Dưới bầu trời hỗn độn đỏ thẫm là những bóng người muôn hình muôn vẻ. Hai bên là biển khơi vô tận cuộn trào, từng đợt sóng lửa rừng rực dâng lên.

Trước mặt chỉ có độc một con đường màu đỏ chật hẹp, ven đường la liệt những sạp hàng, người mua kẻ bán tấp nập.

Cô gái không dám đường hoàng ngẩng đầu lên, co mình rụt vai lại, kéo cao cổ áo, cúi đầu đi về phía trước. Đủ loại áo quần giày dép sặc sỡ, vải vóc khảm những viên đá quý sáng chói không biết tên thoáng xuất hiện trong tầm mắt cô. Trên mặt cô dường như có một vết bỏng, ánh phản quang từ những viên đá quý khiến cô hoa mắt, chiếc mũi sần sùi chợt xót như dính nước sôi, cô càng giấu mặt sâu hơn trong cổ áo.


Cô vô ý liếc thấy một thiếu nữ đang lướt qua bên cạnh, làn váy thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp như mộng. Cô nhìn cô gái đó đến thất thần, thế rồi lại chợt lo sợ ánh mắt của mình sẽ vấy bẩn gương mặt diễm lệ kia, cơ thể hơi lảo đảo nghiêng đi, cô ngã nhào xuống đất.

Xung quanh vẫn không có ai chú ý tới cô.

Cô sửng sốt.

Mặc cho da dẻ bị sỏi đá cọ xát đau đớn, mặc cho mặt mũi dính bụi bặm bẩn thỉu, cô lặng nhìn chiếc gương tuyệt đẹp tỏa sáng lung linh đang nằm im lìm trên đất.

Trong gương phản chiếu một khuôn mặt. Không phải khuôn mặt xấu xí của cô.

Đó là một người con gái vô cùng kiều diễm.

Chẳng cần tận mắt nhìn thấy, cô cũng có thể tưởng tượng ra người sở hữu gương mặt này sẽ được mọi người ca ngợi đến bậc nào.

*

Trên màn hình TV đời mới, Sói xám lần nữa gào lên lời thoại kinh điển "Ta nhất định sẽ trở lại", Phong Tuyền nằm trên ghế sô pha cười khanh khách không ngừng.


Trong chiếc điện thoại di động đặt trên bàn trà phía trước, Béo Đù đang khóc hu hu độc thoại tố khổ với hắn.

"... Cứ tưởng được tự do rồi, ai ngờ tự nhiên lại bị bắt đi học thêm một năm lớp mười hai?! Với cả nghe nói năm nay đổi chủ nhiệm thành một bà tiếng Anh nghiêm khắc lắm, còn quy định từ giờ áo quần lố lăng tóc tai quái dị là không được vào trường, tôi sắp bị u tôi bắt đi cạo đầu rồi hu hu hu..."

Kỳ thực Phong Tuyền cũng phải đi học lại, chỉ là hắn không tiết lộ cho Béo Đù biết, tránh làm sụp đổ hình tượng đại ca. Hắn ngồi nghe mà nghĩ nếu nhóc này và Phong Tĩnh quen nhau thì hẳn sẽ có nhiều chuyện để nói lắm, trong một cuộc đời phải gặp đến hai tên lắm điều, quả là trải nghiệm bi thảm nhất trong lịch sử.

Từ phòng bếp vang lên âm thanh dao thớt va chạm đều đặn, sau đó là một tiếng dầu sôi "xèo xèo", tiếng xẻng đảo thức ăn rào rạo trong chảo. Là Doãn Tùng đang nấu cơm.


Đợi khi "đầu bếp" bưng món ăn nóng hổi ra, Phong Tuyền hít sâu một hơi, hỏi một câu đầy giả dối: "Ra đây xem TV không?"

"Ừm." Doãn Tùng đáp qua loa, thế nhưng lại tháo tạp dề bước tới thật. Phong Tuyền tức thì đổi tư thế ngồi thẳng tắp, không cho anh có cơ hội cằn nhằn.

Doãn Tùng sửa sang nệm ghế sô pha ngay ngắn, ngồi xuống nghiêm chỉnh. Phong Tuyền vừa trộm liếc qua, anh bỗng lên tiếng: "Cái gì đây?"

Phong Tuyền: "Phim hoạt hình."

Nhìn mấy con cừu vui vẻ trên TV một lát, anh nói: "... Đổi kênh khác."

"Được, anh muốn xem gì?" Phong Tuyền dễ tính đồng ý.

Doãn Tùng nghiêm túc trả lời: "Đạo đức và pháp trị."

Phong Tuyền: "... Không."

"Diễn đàn nhân dân đi."

"Không."

"Giảng đường quốc học."

Phong Tuyền đã cạn lời với ông lão trong tâm hồn của Doãn Tùng, đành bật cho anh một chương trình rồi đứng lên đi ăn cơm.
Doãn Tùng nhìn đồng hồ, cũng vừa tới giờ chiếu Giảng đường quốc học. Anh ngồi ngay ngắn chờ xem chương trình, kết quả quảng cáo vừa kết thúc thì tiếng nhạc rộn ràng lại vang lên: "Cừu Vui Vẻ, Cừu Xinh Đẹp,..."

Anh quay đầu, lia ánh mắt lạnh nhạt về phía cái tên đang ngồi nhai ngấu nghiến sau bàn ăn.

Phong Tuyền hoàn toàn không sợ, gật đầu nói: "Thế giới động vật, xem hay lắm."

Doãn Tùng không phải kiểu người nổi giận ra mặt, cũng không đủ khả năng mắng cho Phong Tuyền nghẹn cơm, vậy nên đương nhiên hắn rất thích chí. Chẳng ngờ vừa cúi đầu định gắp thức ăn, hắn chợt phát hiện món ăn khiến người ta thèm nhỏ dãi đã biến thành một đống bộ phận cơ thể người máu me đầm đìa, có lẫn cả ngón tay bị chặt đứt lìa vẫn còn nguyên móng, trong bát trước mắt hắn cũng là một khuôn mặt đầy tóc bốc khói nóng hầm hập.
Phong Tuyền ngẩn ra một thoáng, sau đó thản nhiên gắp một ngón tay cho vào miệng nhai sột sột, ăn xong còn ra vẻ tán thưởng gật gù với Doãn Tùng: "Được đấy, biết cách trả đũa người khác rồi."

Doãn Tùng hơi há miệng, bực bội quay đi.

Nhìn phản ứng của anh, Phong Tuyền càng thêm đắc ý.

Lúc này Béo Đù trong điện thoại mới phát hiện người ngồi trên sô pha đã bị tráo, giật mình ré lên: "Oa, Bảo Kiếm, ai đây, cậu lại còn kim ốc tàng kiều cơ à!"

Doãn Tùng thờ ơ liếc qua màn hình di động, Béo Đù lập tức ngậm miệng im re, nhìn anh chàng trẻ trung sáng láng trước mắt cứ như đang nhìn giáo viên chủ nhiệm.

Cơm nước xong xuôi, Phong Tuyền thỏa mãn vừa xoa bụng vừa tới bên bàn trà nhặt điện thoại lên, nói với Doãn Tùng: "Tôi ra ngoài một chuyến, anh cứ tự nhiên nhé."

Doãn Tùng ngẩng nhìn hắn.
Bị nhìn chằm chằm một lát, Phong Tuyền nhướng mày: "Làm sao, có việc à?"

Doãn Tùng vẫn ngồi trên sô pha, chìa điều khiển TV cho hắn.

Phong Tuyền bật cười: "Ha, dạy cho anh vậy, nó có chức năng điều khiển bằng giọng nói đấy, muốn xem gì thì bấm vào đây rồi nói ra là được... Anh có cần gì không, tôi đi mua về cho anh."

Đáng tiếc rằng sự chú ý của Doãn Tùng đã không dành cho hắn nữa. Phong Tuyền đảo mắt quan sát người đối diện từ trên xuống dưới, vẫn là trường bào vừa vặn được cắt may tỉ mỉ, trên lớp vải xanh nhạt nổi lên hoa văn thêu mây. Hắn không thể không thừa nhận, đúng là đẹp thật.

Chẳng qua không hợp thời chút nào. May mà suốt khoảng mười ngày ở nhà hắn, thú vui lớn nhất của anh chỉ là xem chương trình pháp luật và ngồi thiền, bằng không với bộ dạng kia, lỡ như anh ra đường rất có thể sẽ bị hỏi có phải là diễn viên đi quay phim mới về.
Chuyến ra ngoài lần này của Phong Tuyền có hai mục đích, một là để cạo... Không, sửa lại cái đầu mào gà của mình, còn hai là để ghé qua chợ quỷ.

Khi đi ngang qua nhà bác sĩ Trình, hắn thấy mặt sân vốn được lát đá trắng tinh đã bị phá dỡ, ngoài cửa chính dán giấy niêm phong. Cả khoảng sân rộng lớn trống hoác, mái nhà nhọn hoắt nhô cao xẻ vầng mặt trời rám màu hoàng hôn làm hai nửa.

Ánh tà dương lan tràn bốn phía.

*

Sau khi xử lý xong mái tóc, Phong Tuyền cảm thấy mình đi trên đường cũng có thể hiên ngang tự tin bội phần. Hắn đã cắt hết chiếc "mào gà" nhuộm màu sặc sỡ, chỉ để lại phần tóc ngắn màu đen, thoạt trông rất lanh lợi khiến người khác phải chú ý... Chí ít là khi hắn leo lên xe buýt.

Trên xe, vô số thiếu nữ trẻ tuổi đều nhìn hắn chăm chú, Phong Tuyền hiếm khi do dự cũng không khỏi lưỡng lự vài giây, cuối cùng vẫn vào trong tìm một chỗ đứng. Hành khách xung quanh đa số là học sinh cấp hai, tất cả mặc cùng một kiểu đồng phục, suốt dọc đường đi không ngừng líu ríu chuyện trò.
Có lẽ các học sinh này vừa hoàn thành kỳ thi lên cấp ba, Phong Tuyền nghe thấy hai cô bé cách đó không xa đang say sưa tán gẫu.

"Cậu định vào trường nào, mẹ tớ muốn tớ vào trường cấp ba số 1, nhưng tớ thấy điểm hơi khó nhằn."

"Trường số 1 được phết mà, đúng là điểm cao thật. Cơ mà tớ nghe nói năm nào trường đấy cũng có người tự sát, còn có nhiều chuyện ma trong trường nữa... Tớ nhát gan lắm."

Phong Tuyền nhìn cảnh vật lướt ngang cửa sổ xe, lòng thầm nghĩ hình như trường cấp ba hắn học chính là trường Trung học phổ thông số 1.

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện, Phong Tuyền phản xạ tránh ra, quay đầu lại mới thấy một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, gò má lấm tấm tàn nhang đang ngượng ngùng thu tay về. Cô bé e thẹn hỏi: "Ừm... Anh ơi, có thể... số điện thoại..."

Phong Tuyền chợt hiểu, âm thầm phì cười. Quả nhiên là mấy cô bé đang tuổi vị thành niên.
Hắn xua tay: "Xin lỗi."

Gương mặt cô bé chớp mắt đỏ lên, cúi thấp đầu "vâng" một tiếng rồi xoay mình đi qua chỗ khác. Vài nữ sinh ở đó trêu chọc cô bé mấy câu, cả nhóm đều len lén nhìn về phía Phong Tuyền.

Phong Tuyền: Xuất sắc quá cũng là cái tội, làm người khác để ý.

Ầy.

Các học sinh trung học xuống xe tại một trung tâm học thêm, cả chiếc xe bỗng chốc trở nên vắng vẻ. Phong Tuyền ngồi xuống một chiếc ghế, mở tin nhắn của mẹ ra xem.

[Trường xếp con vào lớp cô Vương, cô ấy quản lý học sinh rất nghiêm, mong là một năm tới con ở lớp cô ấy học cho giỏi, không cần biết vào trung cấp hay cao đẳng đại học nhưng ít nhất sau này cũng phải học lấy một nghề. Mẹ không dọa con đâu, nếu không được thì năm sau con vẫn tiếp tục đi học lớp cô Vương cho mẹ.]

Phong Tuyền cảm thấy hơi sầu lòng.
Tất nhiên hắn đã tốt nghiệp đại học, nhưng là với tư cách sinh viên phái cử của giới tu đạo chứ chưa từng dự thi. Nói thật, dù có là trường trung cấp hắn cũng... không dám tự tin.

Thôi, cứ đến trường rồi thuận theo tự nhiên vậy.

Hắn nhắn lại cho bà Phương - mẹ của hắn một câu "con nhận tin rồi", sau đó xác nhận lời mời vào nhóm của một tài khoản có tên "Lớp trưởng lớp A14". Đây hẳn là nhóm của lớp học mới của hắn, bởi hắn đã thấy phần thông tin quản trị viên hiển thị tên "Vương Thiến Thiến" - chính là giáo viên chủ nhiệm mới nhậm chức của lớp 12A14 nọ, một cô giáo vô cùng nghiêm khắc.

Khi Phong Tuyền xuống xe tại điểm dừng "phố Hưng Vinh", mặt trời đã sắp biến mất, màn đêm đang dần buông xuống. Ngay góc đường có một cây hòe lớn, dưới tán cây xếp vài bộ bàn ghế của quán ăn. Hắn đi tới bên cây hòe, ngẩng đầu nhìn trời, chờ tới khi ánh dương tắt hẳn, trăng rằm bọc trong quầng sáng bạc lộ ra, hắn đi vòng quanh cây hòe ba vòng về bên trái, ba vòng về bên phải, sau đó nhẹ gõ lên thân cây.
Không gian trước mắt bắt đầu méo đi, hắn tức thì biến mất.

Khi Phong Tuyền xuất hiện lần nữa, bên cạnh hắn đã là một cây hòe khô héo trơ cành trụi lá, bầu trời trên đỉnh đầu không còn thấy được ánh trăng. Lấy gốc hòe làm tâm, xung quanh hiện ra một pháp trận bao phủ một phạm vi rộng lớn, đủ để giúp những con người và ma quỷ tiến vào đó có thể giao tiếp với nhau như thường.

Con đường thẳng tắp rộng rãi, nhộn nhịp người đến người đi.

Đây chính là "chợ quỷ".

Vào ngày mười lăm mỗi tháng, khi dương khí chìm xuống, âm khí dâng lên, chợ quỷ nằm giữa giao điểm hai giới âm dương sẽ mở. Phong Tuyền hiện giờ không có lệnh bài để ra vào, đành tìm một gốc hòe trên ba mươi năm làm "cửa" .

Sau khi trải qua vụ việc của Đoàn Vũ, hắn nghĩ trước khi linh lực hoàn toàn khôi phục, hắn cần một món pháp khí. Mục đích hắn tới chợ quỷ hôm đầu y chính là vì thứ này.
Những người bày sạp trên đường đang không ngừng rao lớn:

"Da người tươi đây! Ai sắp đến dương gian chơi thì mua ngay nào!"

"Nụ nhang cao cấp mùi thịt người đây!"

"Chuông truy hồn đây, sản phẩm của thiên sư nhà họ Phong đây!"

"..."

Không chỉ có người, nơi đây còn có quỷ, hơn nữa đa phần những món đồ hữu dụng đều nằm trong tay đám quỷ đó.

Bên cạnh một quầy hàng bày mấy cái bụng mở toang hoác lộ ra từng xiên ruột nướng, Phong Tuyền đã tìm được thứ mình cần. Chủ sạp bán pháp khí là một con quỷ toàn thân đen sì như quạ, ngồi trên khúc cây khô mục nát. Hắn đến gần nhìn chủ sạp, co ngón tay lại, khom lưng dùng khớp tay gõ gõ lên thân cây.

Hắn không khỏi âm thầm thở phào, may mà mình tới sớm.

---

Hết chương 20

---

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi