LÀ THIÊN SƯ KHÔNG PHẢI ĐẠO SĨ

"Vớ vẩn." Phong Tuyền vươn một ngón tay chọc chọc mu bàn tay Doãn Tùng "Ấm này."

Doãn Tùng sửng sốt, ngơ ngác nhìn mu bàn tay mình như thể anh cũng lần đầu phát hiện ra chuyện đó.

Phong Tuyền nhìn bộ dạng của anh cũng không muốn gặng hỏi, hắn nói sang việc khác: "Kia là cái gì thế, nó có thể nhìn thấy cái tôi muốn thấy à?"

Doãn Tùng định thần lại, đưa viên đá nhỏ thoạt trông vô cùng bình thường trong tay cho hắn: "Nó tên là "Thiên Tầm"."

"Thiên Tầm..." Phong Tuyền cầm lấy viên đá, không ngờ vừa chạm tới ngón tay hắn, viên đá đột nhiên bừng sáng như một con đom đóm kỳ lạ, bay lên không trung. Nó bay vòng quanh đầu một lát rồi lượn vào lòng hắn, ra sức dụi dụi.

Doãn Tùng nói: "Xem ra nó rất thích cậu."

Phong Tuyền nhẹ sờ Thiên Tầm, lạnh toát như băng, giữa mùa hè nóng nực, cảm giác này thật thoải mái vô cùng.


"Làm sao xem?" Hắn ngẩng đầu hỏi Doãn Tùng.

Thiên Tầm lại tự động bay lên, nhẹ đụng lên trán hắn rồi biến mất vào trong. Phong Tuyền nhắm mắt, tập trung nhìn cảnh tượng nó cho hắn thấy.

Lúc này tinh thần của hắn đang chìm sâu bên trong, không biết Doãn Tùng bên ngoài vẫn luôn nhìn mình không dời mắt.

Đường nét khuôn mặt Phong Tuyền rất nhu hòa. Hoàn toàn trái ngược với tác phong lôi thôi lười nhác thường ngày, bề ngoài của hắn toát ra cảm giác tao nhã ấm áp như làn gió, thoạt trông rõ ràng là một quý công tử được dạy dỗ cẩn thận. Hốc mắt hắn khá sâu, mũi cao thẳng khiến người ta cảm thấy có phần sắc bén, nhưng hàng mi dài đậm đã làm dịu bớt nét sắc sảo, cuối đôi mi còn hơi cong lên đầy thu hút.

Doãn Tùng tiến tới gần Phong Tuyền một chút, chân đặt bên chân, anh thoáng hoảng hốt chỉnh lại ống tay áo.


Anh ngồi thẳng lưng lại, có điều vẫn không nhịn được quay đầu liếc nhìn Phong Tuyền.

Thật ấm áp, chỉ cần ngồi bên cạnh hắn cũng có thể cảm nhận được. Doãn Tùng tự nâng tay sờ khuôn mặt mình, sau đó nhẹ nhàng sờ lên mặt người đối diện.

Anh nhanh chóng rụt tay về.

Ấm áp, mềm mại.

Anh hơi nhíu mày, trầm tư một lát rồi đặt tay lên vị trí trái tim nơi lồng ngực Phong Tuyền, từ lòng bàn tay áp sát vải áo truyền tới nhiệt độ nóng bỏng.

Doãn Tùng không khỏi ngại ngùng, đây là lần đầu tiên anh thất lễ đến vậy. Vành tai trên của anh ửng đỏ, nhưng lòng bàn tay vẫn đang cảm thụ từng lực tác động bên dưới.

Thịch. Thịch.

Trái tim đều đặn đập lên thành ngực, làn da của anh cũng như nóng lên theo. Anh run run thu tay về, đôi mắt nhìn chằm chằm bàn tay không rời, đặt nó lên lồng ngực của bản thân.


Khác hẳn với Phong Tuyền, ở đây tựa như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, không dậy nổi chút hơi thở sinh tồn. Doãn Tùng hơi thất vọng, liếc qua người vẫn đang nhắm mắt rồi ngồi về vị trí cũ của mình.

Lát sau, Phong Tuyền mở mắt, Thiên Tầm bay ra khỏi trán hắn, rúc vào lồng ngực Doãn Tùng.

Phong Tuyền cau mày suy tư một hồi, bỗng nhiên thở dài.

"Tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng chỉ còn một lớp da trống rỗng. Thế mà vẫn chưa nhận ra."

Thanh âm của hắn khiến Doãn Tùng tỉnh táo lại, anh xoa vành tai còn hơi nóng, nói: "Nếu nhận ra thì cái gương của quỷ họa bì có tác dụng gì nữa."

"Anh nói cũng phải." Phong Tuyền gật đầu "Cái cô Thiệu Tĩnh này quá tham, mượn tấm da mặt đầu tiên xong còn thấy không đủ, để quá thời hạn vẫn không chịu trả, còn liên tục cướp đoạt nữa... Tôi có nhìn thấy mặt của cả ba cô gái mất tích rồi, nhưng bọn họ hoàn toàn không có điểm chung gì, nếu các cô ấy thật sự biết nhau thì chắc chỉ có thể là ở..."
Doãn Tùng nghi ngờ hỏi: "Ở đâu?"

Phong Tuyền cong môi cười: "Livestream."

Con gái trời sinh đều thích chưng diện, thích khoe khoang, mong được người khác chú ý hâm mộ, họ đều muốn được mọi người tâng bốc ca ngợi, thậm chí chẳng cần biết bản thân mình thực sự ra sao. Dáng vẻ mà người bên ngoài nhìn thấy quan trọng hơn những gì họ tự thấy rất nhiều.

Phong Tuyền lần nữa bấm vào livestream của Thiệu Tĩnh. Cô gái vừa mất mẹ này dường như đang vô cùng mãn nguyện, toàn thân toát ra cảm giác hạnh phúc tràn trề. Cô ngồi trên ghế sô pha sang trọng trong nhà, nói chuyện phiếm vài câu với người xem.

Có người nhắc tới bạn trai của cô, vẻ mặt Thiệu Tĩnh lập tức càng thêm tươi tắn.

"Đúng thế, tôi rất yêu anh ấy."

"Anh ấy lớn hơn tôi vài tuổi nhưng rất biết quan tâm chăm sóc người khác, tôi không khuyến khích các bạn nữ tìm nửa kia kém tuổi đâu."
"Đúng, anh ấy chăm tôi y hệt công chúa hạt đậu luôn, làm gì cũng sợ tôi buồn."

Cả video livestream tức thì rộn lên những bình luận ngưỡng mộ.

Phong Tuyền xem một lát, huých Doãn Tùng: "Anh thấy cô ấy đẹp không? Anh thích kiểu con gái này không?"

Doãn Tùng lắc đầu, im lặng nhìn hắn.

Bị anh nhìn như vậy, mặt Phong Tuyền đột nhiên nóng lên. Hắn nhanh chóng quay mặt đi, bấm thoát khỏi livestream rồi bắt đầu tra tìm những streamer tương tự như Thiệu Tĩnh trên nền tảng phát sóng trực tiếp Long Ngư này, đặc biệt là những người đã từng xuất hiện cùng cô.

Quả nhiên đã tìm được. Ba cô gái nạn nhân của Thiệu Tĩnh đều là streamer của Long Ngư, có vẻ chưa từng có liên quan tới cô. Họ đều là những nhân vật nổi tiếng, mấu chốt là phần lớn người hâm mộ của họ cũng trùng với người hâm mộ của Thiệu Tĩnh.
Đồng thời họ đều rất xinh đẹp.

"Xem ra tôi phá được án rồi." Phong Tuyền đảo mắt về phía Doãn Tùng.

Doãn Tùng còn đang mải đăm chiêu suy nghĩ gì đó, không trả lời hắn. Hắn chọc chọc vai anh: "Nghĩ gì thế?"

Doãn Tùng hoàn hồn: "Hôm qua cậu không thay quần áo đúng không?"

Phong Tuyền chột dạ: "Nói chuyện ấy làm gì, tôi quên rồi."

Doãn Tùng nghiêm túc nói: "Tôi ngửi thấy mùi mồ hôi từ người cậu."

Phong Tuyền: "..."

Hắn không dám tin, vùi đầu vào áo ngửi thử. Hình như không đến mức ấy mà, Doãn Tùng ngồi cách mình nửa mét cũng ngửi ra sao? Chẳng lẽ hắn ở bẩn đến vậy sao?

*

Phong Tuyền vẫn không cách nào gọi được hồn của các cô gái bị hại, xem ra hồn phách của họ đều đã bị hiến tế cho túi da mà chiếc gương mượn đi rồi. Thi thể của hai nạn nhân còn chưa tìm thấy, Phong Tuyền tính ra địa điểm tử vong của họ, sai lá bùa hình người nhỏ đưa tin tới cục cảnh sát.
Ba ngày sau, trường học hoạt động trở lại.

Mặt sân gạch nơi cô giáo Vương nhảy lầu đã được dỡ bỏ thay mới, hoàn toàn không còn sót chút vết máu nào, vậy nhưng mọi người trong trường vẫn chưa hết bàng hoàng, mỗi khi đi ngang qua đó, tất cả đều sẽ tránh khoảng đất nọ ra.

Lớp A14 cũng có giáo viên chủ nhiệm mới.

Chủ nhiệm mới Vu Sơn là một thầy giáo đầu hói bóng lưỡng, giọng nói the thé, tác phong làm việc rườm rà, dạy một tiết phải quá giờ thêm nửa tiếng, luôn nhiệt tình khai thông tư tưởng cho học sinh bất chấp việc chẳng ai thực sự cần, có thể thao thao bất tuyệt cả ngày không chán. Có điều thầy giảng dạy rất tốt, nói tiếng Anh lưu loát như du học sinh về nước, chỉ tiếc còn chưa kịp học các môn tự nhiên thì đã đến tuổi trung niên hói đầu.

(*但讲课很不错, 一口英语流利得像是留学归来过, 可惜了没有学理科就中年秃顶.: theo tớ lý giải (chưa chắc đúng 100%, ai biết chính xác ý câu này là gì thì chỉ tớ với) thì ý là vì thầy làm việc không khoa học lắm, lại nói dài nói dai, như kiểu mới được học mấy môn khối xã hội như văn sử địa chứ mấy môn thiên về khoa học, logic như toán lý hóa vân vân là chưa học.)
Trở lại trường, Phong Tuyền cố ý quan sát Thiệu Tĩnh, cô có vẻ không hề chịu ảnh hưởng bởi những chuyện đã xảy ra. Hắn lợi dụng khuôn mặt đẹp trai đi hỏi thăm các nữ sinh khác trong lớp, họ nói Thiệu Tĩnh vẫn sinh hoạt như thường, tối đến ra ngoài ở trọ, thi thoảng trở về ký túc xá, tâm trạng cũng không có gì bất ổn.

Đúng là một cô bé cứng cỏi - Phong Tuyền âm thầm thở dài.

Cũng trong hôm nay, lớp phó học tập Nghê Ngọc đột nhiên vắng mặt. Thầy chủ nhiệm mới muốn giao nhiệm vụ lại không gọi được cô, đành để lớp phó khác thế chỗ làm thay, thế nhưng ba hôm sau lớp phó kia cũng không tới trường.

Liên lạc với gia đình không được, lúc nào cũng thấy tiếng báo đường dây bận, lớp trưởng Đàm Kiệt bèn tới tận nhà hai bạn học hỏi thăm, nào ngờ khi về thì tinh thần hoảng hốt.
Tiết tự học buổi tối, Đàm Kiệt quay lại trường trên chuyến xe cuối cùng - cũng không biết có phải vì nguyên nhân này mà toàn thân cậu ta dày đặc âm khí. Giờ giải lao, Phong Tuyền mượn cớ hỏi bài để đổi chỗ với bạn cùng bàn của cậu ta, hỏi: "Sao thế, sao Nghê Ngọc với Đoàn Huy không đi học?"

Đàm Kiệt thoáng hoảng hốt, đảo mắt né tránh: "... Không sao đâu, bố mẹ các bạn ấy sẽ giải quyết."

Nhìn bộ dạng này, Phong Tuyền lập tức khẳng định được cậu ta đã biết chuyện gì đó: "Rốt cuộc là làm sao, có lẽ tôi giúp được một chút đấy. Cậu cũng biết tôi làm việc ở đạo quán mà."

"Đạo quán?" Nghe thấy hai chữ kia, Đàm Kiệt như bừng tỉnh, vội vàng hỏi: "Đạo quán? Thế anh có biết..." Cậu ta hạ giọng "Biết giải quyết mấy vụ... hiện tượng thần bí không? Hay là bắt ma?"
Trước ánh mắt hoảng loạn của cậu ta, Phong Tuyền gật đầu: "Đương nhiên, có gì cứ yên tâm nói."

Có lẽ thấy hắn hoàn toàn bình tĩnh, có vẻ rất đáng tin, Đàm Kiệt cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Hôm nay em đến nhà Nghê Ngọc, bố mẹ bạn ấy đều ở nhà, nhưng mà tinh thần... không tốt lắm, cứ lo lắng sợ hãi, lúc nào cũng nhìn ra cửa sổ trông rất căng thẳng. Hai bác ấy bảo Nghê Ngọc... Nghê Ngọc không đi học là vì hôm trường vừa cho nghỉ, bạn ấy về nhà đã bị ngã từ trên tầng xuống - bị "người khác" kéo xuống ấy! Hai bác đưa bạn ấy đi viện, kết quả đến đêm tự nhiên bạn ấy biến mất, tìm mãi không được... Tối nào hai bác cũng thấy ngoài cửa sổ có bóng người ngã xuống, có lúc còn thấy khuôn mặt máu chảy đầm đìa gác trên bệ cửa, chính là... chính là cô Vương Thiến Thiến!"
Nói đến phần sau câu chuyện, thanh âm Đàm Kiệt khàn đi tưởng chừng tắt tiếng, Phong Tuyền đưa cho cậu ta một cốc nước: "Từ từ nói, bây giờ ở đây không có ma."

Đàm Kiệt gật đầu, khó khăn nuốt ngụm nước xuống: "Sau đấy em đến nhà lớp phó Đoàn Huy, ba hôm trước cậu ấy về nhà lấy sách vở rồi cũng bị ngã từ trên tầng y như Nghê Ngọc, cũng tự nhiên biến mất! Bố mẹ cậu ấy cũng giống bố mẹ Nghê Ngọc, buổi tối liên tục thấy có người ngã xuống ngoài cửa sổ, có cả gương mặt đầy máu của cô Vương Thiến Thiến..."

Phong Tuyền vỗ vai Đàm Kiệt trấn an, cậu ta bỗng hoảng sợ quay phắt lại: "Có phải... cô Vương hận lớp mình, thế nên sau khi chết cô mới dùng cách này để trả thù không? Ở phần ký tên trên đơn tên Nghê Ngọc nằm đầu tiên, Đoàn Huy là thứ hai..."
Đầu óc Phong Tuyền đang xoay chuyển với cả trăm suy nghĩ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn thản nhiên: "Đừng lo, hai người kia chưa chắc đã chết."

Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang một tiếng thét kinh hãi, kế tiếp là tiếng "rầm" của vật nặng rơi xuống đất, âm thanh vọng lại từ mặt sân lát gạch nơi cô Vương từng nhảy lầu. Có vài người vội vã chạy ra xem, ai đó nói: "Lỗ Nguyên ngã từ tầng hai xuống."

Sắc mặt Đàm Kiệt nháy mắt trắng bệch: "Lỗ Nguyên... Lớp phó thể dục, cậu ấy là người ký thứ ba. Tiếp theo... Tiếp theo chính là em."

Cậu ta hoảng sợ nhìn Phong Tuyền: "Chúng ta... sai rồi sao? Chúng ta làm cô Vương đau lòng."

"Các cậu đều rất biết suy nghĩ." Hắn nhìn Đàm Kiệt động viên, đứng dậy ra ngoài kiểm tra tình hình.

---

Hết chương 30

---

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi