LÀ THIÊN SƯ KHÔNG PHẢI ĐẠO SĨ

(Giải thích trước:

*Cân trong chương là kilogram bình thường, tớ đổi từ cân Trung Quốc sang cân Việt Nam rồi nha.

*Phù văn: hoa văn, chữ viết trên lá bùa.)

---

Khi sắp xếp hành lý, Phong Tuyền trợn tròn mắt nhìn Doãn Tùng ôm một chồng sách vở dày cộp nhét vào ba lô đưa cho mình: "Của cậu."

Hắn ước lượng chiếc ba lô dễ chừng phải nặng tới hai lăm cân trong tay, trợn mắt nhìn sang.

Doãn Tùng cực kỳ khẳng định gật đầu đáp lại.

*

Hiện giờ đang là kỳ nghỉ, xe buýt đến thành phố Cổ Sơn đã chật kín khách, vừa ồn ào vừa tràn ngập mùi người. Trên băng ghế trong góc sâu nhất, Phong Tuyền đang bận bịu dỗ dành Doãn Tùng mặt lạnh như băng.

"Đừng quặm mặt ra thế, với tốc độ lái xe của anh thì hết kỳ nghỉ tôi cũng chẳng đến nổi Cổ Sơn. Với lại anh trai ạ, anh làm gì có bằng lái."


Doãn Tùng nhếch miệng: "Cậu đi thi đi."

"Rồi rồi, tôi sẽ đi thi, nên bây giờ anh nhịn một tí, tạm ngồi xe này đi thôi."

Doãn Tùng không tiếp tục nói nữa, chỉ thu mình sát vào lưng ghế thêm một chút, cố gắng giảm thiểu tối đa phần diện tích cơ thể phải tiếp xúc với hơi người xung quanh. Phong Tuyền không khỏi cười thầm, nghiêng mình làm lá chắn giữa anh và những người khác.

Trên xe không còn ghế trống, thậm chí lối đi giữa xe cũng đứng đầy người. Phong Tuyền phải ghé sát tai Doãn Tùng mới có thể nói chuyện: ""Thành Yên" vẫn chưa cho chúng ta biết tình hình cụ thể, nhưng Phong Tĩnh bảo tôi thực ra lần này hội nghị thiên sư được tổ chức ở thành phố Cổ Sơn chính là để xử lý sự việc bất thường ở đấy... Chuyện kia chắc chắn có liên quan tới lý do "Thành Yên" tìm chúng ta. Chúng ta cứ đến thành phố Cổ Sơn gặp các thiên sư đó đã, nhân tiện tôi dẫn anh đi chơi quanh quanh."


Hắn chớp chớp mắt vài cái với Doãn Tùng, lại bị anh liếc xéo: "Tôi có thể dịch chuyển tới đó ngay lập tức."

"Đừng mà." Phong Tuyền cản "Thế thì chả có ý nghĩa gì, khó khăn lắm mới được đi chơi một chuyến, ngồi trên xe ngắm cảnh bên đường vui hơn bao nhiêu."

Nghe hắn nói vậy, không hiểu sao chút phiền não trong lòng Doãn Tùng chớp mắt tan biến.

Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe đang chạy qua một con đường rất hẹp, bên đường là những dãy nhà ngói chưa được quy hoạch, cỏ dại um tùm xanh mướt mọc ra từ khe hở giữa các bức tường, khắp nơi ngập tràn ánh nắng, thoạt trông không hề giống khung cảnh sắp vào mùa thu.

Anh chợt cảm thấy dường như trái tim mình vừa nảy lên mạnh mẽ, nhưng đặt bàn tay nơi ngực lại không có gì cả.

Phong Tuyền nhìn Doãn Tùng đang ngắm cảnh vật ngoài xe đột nhiên lại cau mày vỗ ngực, không khỏi lo lắng hỏi: "Làm sao thế?"


Doãn Tùng lắc đầu: "Không sao."

Phong Tuyền: "Để tôi sờ thử xem."

Doãn Tùng tóm lấy cái tay định tấn công ngực mình: "Cậu nên học bài đi."

Phong Tuyền rút tay về, ngượng ngùng đáp: "... Ừm."

Từ chỗ họ tới thành phố Cổ Sơn tốn hơn năm giờ, dọc đường có một số người xuống xe, cuối cùng trong xe cũng không còn quá nóng bức vì đông người chen chúc nữa. Các hành khách đã tìm được chỗ ngồi xuống, hầu hết đều đang nghỉ trưa, cả chiếc xe buýt chìm trong bầu không khí yên tĩnh ấm áp.

Phong Tuyền đang nghe lệnh học bài bỗng thấy bên vai mình nằng nặng.

Hắn quay đầu nhìn qua. Doãn Tùng nhắm mắt tựa vào hắn, một lọn tóc trước trán rơi xuống phủ trên mặt anh, khe khẽ rung động theo từng nhịp thở.

Phong Tuyền rón rén đặt sách trong tay xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế để Doãn Tùng tựa đầu thoải mái hơn một chút. Dường như anh có nhận ra, vậy nhưng vẫn tiếp tục say ngủ.
Hắn nâng tay khẽ vén lọn tóc trước trán anh ra sau tai, không nhịn được cười thầm một tiếng, sau đó vô cùng chu đáo vòng tay qua sau lưng để anh tựa vào.

Vệt nắng mỏng manh xuyên thấu qua khe rèm cửa sổ, chiếu rọi trên hai người.

Trong mắt người ngoài, đây quả là một khung cảnh ấm áp.

Phong Tuyền dùng một tay lấy chiếc bút dạ từ trong ba lô, cẩn thận cắn nắp bút giật ra, nhẹ nhàng đưa tới gần gò má trắng nõn của Doãn Tùng. Hắn còn dịu dàng ôm anh sát vào lồng ngực mình, đảm bảo anh được ngủ thật thoải mái.

Ngòi bút màu đen đậu trên gò má kia, không chút thương tiếc để lại một vết mực.

Vẽ xong một nét, Phong Tuyền thận trọng dừng tay, quan sát kỹ càng khuôn mặt người đang ngủ. Thấy anh hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh giấc, hắn bèn điều chỉnh tư thế lần nữa, ôm anh vững vàng hơn rồi đặt nét bút thứ hai.
Mấy phút sau, Phong Tuyền đã vẽ xong, hắn cất bút lại, thận trọng thả Doãn Tùng tựa vào lưng ghế. Suy nghĩ một chút, hắn cởϊ áσ khoác ngoài của mình ra gấp gọn, chèn vào phía sau cổ anh.

Xong đâu đấy, hắn tiếp tục đọc sách.

Không lâu sau, Doãn Tùng thức giấc. Có lẽ bởi tư thế ngủ không thoải mái, anh cau mày nghiêng mặt sang bên, dụi dụi vào chiếc gối xếp bằng áo khoác.

Thấy anh đã tỉnh, Phong Tuyền ân cần hỏi thăm: "Ngủ không ngon à?"

Doãn Tùng mím môi, xoay xoay bả vai.

Phong Tuyền bèn vén tay áo lên: "Tôi xoa bóp giúp anh nhé."

Doãn Tùng thoáng kinh ngạc nhìn về phía hắn, hắn chớp chớp mắt, nói: "Dựa sát vào đây một chút."

Doãn Tùng nửa tin nửa ngờ, nghiêng người xoay lưng về phía hắn. Chiếc áo vốn chèn sau cổ anh tuột xuống, anh đón lấy nó, đưa lại cho Phong Tuyền: "... Cám ơn áo của cậu."
Phong Tuyền cười tươi rạng rỡ: "Không có gì."

Cảm nhận được lực ấn bóp dễ chịu trên gáy và bả vai cùng hơi thở của một người khác gần trong gang tấc, Doãn Tùng chẳng những không hề có ý định kéo giãn khoảng cách giữa hai người, trái lại còn muốn thả lỏng cơ thể, tựa về phía sau thêm đôi chút.

... Anh cảm thấy trái tim của mình đang cử động một cách kỳ lạ, nhưng rõ ràng trái tim của anh không thể nào co bóp.

Doãn Tùng cũng không thể xác định được cảm giác rạo rực và tâm trạng bồn chồn này từ đâu mà tới. Anh kéo rèm cửa sổ ra, lẳng lặng ngắm nhìn khung cảnh vụt trôi qua ô cửa, bỏ lỡ cái liếc mắt hồi hộp của Phong Tuyền hiếm khi tốt bụng bóp vai giúp mình.

May sao Doãn Tùng cũng không nhìn thấy bức tranh trên mặt qua ô kính cửa sổ, anh chỉ dõi mắt nhìn theo cảnh sắc bên ngoài, hai hàng mày dần dần giãn ra.
Phong Tuyền vừa bóp vai vừa giải thích: "Đã vào thành phố Cổ Sơn rồi, còn khoảng hai mươi phút nữa là đến trạm cuối, ở ngay gần khu du lịch đang hot kia. Tôi dẫn anh qua đấy chơi nhé?"

Doãn Tùng gật đầu: "Cũng được."

Xe buýt đang chạy trong khu vực thành thị, những tòa nhà cao tầng ùn ùn mọc lên, phải ngửa đầu mới có thể nhìn thấy nóc nhà. Đường sá vô cùng rộng thoáng, hầu như mỗi nút giao thông đều xây một cầu vượt, trên cầu treo đầy biển quảng cáo rực rỡ đèn màu nhấp nháy, tiếng nhạc từ trung tâm thương mại phía xa vọng lại khiến bầu không khí có vẻ thật rộn ràng.

Đó là một thành phố phồn hoa.

Xe đang đi thẳng, tài xế đột nhiên đổi hướng. Một hành khách ngồi tại hàng ghế trên bèn hỏi: "Bác tài ơi, vừa nãy sao không chạy thẳng thế, tôi xem bản đồ thấy đằng trước có đường mà, đi thẳng thì vèo cái là đến rồi, tự dưng giờ lại quành một vòng rõ xa."
Tài xế đáp: "Thì tôi cũng muốn đi thẳng, nhưng chả biết đằng trước có vụ gì ấy, phong tỏa cả một khu, cấm tất cả mọi người ra vào. Vừa rồi nếu tôi không rẽ thì đi thêm đoạn nữa sẽ thấy có chướng ngại vật với dây vàng chắn đường."

Hành khách vừa lên tiếng lại hỏi tiếp: "Không cho vào chỗ nào cơ?"

Tài xế khoanh một vòng trên bản đồ: "Mấy chỗ này đều cấm."

"Nhiều thế cơ á... Có cả khu dân cư, trung tâm thương mại, trường học ở trong... Không cho ai vào, thế còn người ở trong thì sao, có ra ngoài được không?

Tài xế nhún vai: "Thật ra không nghe nói có ai ra ngoài cả."

Hành khách sợ hãi: "Không phải bệnh truyền nhiễm gì gì đấy chứ, không thì sao lại dứt khoát cấm như thế?"

"Ai biết."

Nghe tài xế và vị khách kia nói chuyện, Doãn Tùng đưa mắt nhìn về hướng khu vực bị phong tỏa. Ngoài dự đoán của anh, nơi đây hoàn toàn không xuất hiện làn sương đen tượng trưng cho tai ương hiểm họa, trái lại giữa nền trời bao la dường như có một tấm mạng nhện khổng lồ bao phủ toàn bộ thành phố, những sợi tơ lấp lóe ánh sáng nhạt nhòa mà quái dị dưới ánh mặt trời.
*

Tới được khách sạn, Phong Tuyền lập tức giải phóng mình khỏi đống hành lý và cặp sách, cùng Doãn Tùng ra ngoài đi dạo một vòng.

Doãn Tùng nghi hoặc không hiểu sao nhân viên lễ tân và khách khứa trong khách sạn đều nhìn mình cười trộm, nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ đã bị Phong Tuyền nhiệt tình kéo đi mất.

Điểm đến đầu tiên của họ là khu du lịch "Thắng cảnh Đạo Lâm". Vừa đặt chân tới nơi, Doãn Tùng lập tức quay đầu đi thẳng.

Phong Tuyền vội vàng kéo anh lại không cho trốn: "Đừng mà, anh nhìn xem đông vui chưa kìa."

Doãn Tùng nhìn đám đông chen lấn không ngừng, đôi mày nhăn thành một rãnh sâu hoắm. Không giãy được khỏi tay Phong Tuyền, anh bèn lôi hắn đi luôn.

Phong Tuyền nhào lên ôm hông anh, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể đu trên người anh, bi thương thống thiết kêu: "Cũng tại em vô dụng, không có năng lực kiếm được nhiều tiền, không thể bao cả khu thắng cảnh này cho anh, làm anh giận... Chẳng lẽ anh muốn bỏ đi luôn như thế sao?"
Những người qua lại xung quanh đều không nhịn được liếc mắt nhìn họ, có điều phần lớn ánh mắt đó không dành cho Phong Tuyền đang làm trò như lên đồng mà đổ dồn về phía Doãn Tùng mặt mũi lem nhem đang bị hắn ôm chặt.

Doãn Tùng vốn không thích bị nhiều người nhòm ngó như vậy, anh khó khăn xoay người, mặt đối mặt với cái tên đang dính sát rạt vào mình: "... Buông tay ra. Đi dạo."

Phong Tuyền cười híp mắt: "Tuân lệnh. Qua đây trước, cho anh xem cái này hay lắm."

Hắn kéo Doãn Tùng vào một con hẻm nhỏ không người, bắt đầu vẽ bùa trong không trung. Tấm bùa màu lam nhạt bay vòng quanh hai người rồi nhanh chóng nhập vào, sau đó trên cơ thể họ bỗng xuất hiện một quầng sáng xanh lam mờ ảo.

"Đây là..."

"Bùa cách ly. Yên tâm đi chơi đi, không ai đụng vào anh được đâu."

Doãn Tùng dùng ngón tay khẽ chọc lên người mình, phù văn ẩn trong cơ thể lập tức hiện ra. Anh ngắm nghía một chút, nói: "Tôi chưa từng thấy loại bùa này."
"Tự tôi nghiên cứu ra đấy. Đi thôi, thích gì cứ bảo, cái gì tôi cũng mua cho anh tất!"

Trong mắt Phong Tuyền, khu "Thắng cảnh Đạo Lâm" này chẳng có gì xứng đáng để được yêu thích đến vậy. Nhiều nhất chỉ là giữa thành phố phát triển sầm uất lại có một mảng thiên nhiên xanh hiếm hoi, cộng thêm một đạo quán tạm coi như lâu năm làm trò bịp bợm, ngoài ra chẳng có điểm gì có thể thu hút được khách hành hương đổ xô chen chúc tới cả.

Có điều mấy quầy đồ ăn bên đường cũng không tệ. Phong Tuyền ăn hết xiên thịt trong tay, lại hưng phấn kéo Doãn Tùng chạy tới một quầy hàng khác, vừa chạy vừa nói: "Không phải anh mới xuống núi à, chắc chắn chưa ăn cái này bao giờ đâu. Đảm bảo anh sẽ thích, tôi dẫn anh đi mua."

Nhìn Phong Tuyền xách quà vặt mới mua về với cái miệng đầy dầu mỡ, Doãn Tùng lẳng lặng rút khăn tay ra, kéo hắn lại, cẩn thận giúp hắn lau sạch vết bẩn dính trên mặt mũi quần áo.
Cái miệng đang nhai của Phong Tuyền tức thì cứng đơ.

---

Hết chương 40

---

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi