LÀ TÔI ĐÃ GIẾT CÔ ẤY


Trans: Thanh Trà
Beta: Thuỷ Tiên
Cơn mưa bên ngoài tạnh dần, văn phòng tĩnh lặng trở lại.

Ba người Lương Hi, Tào Quốc An, Lâm Sinh Nguyên, ai nấy đều ngồi trước bàn làm việc của mình.

Lương Hi hoang mang lật ghi chép ban nãy ra, cô thấy ủ rũ vô cùng, dù Vu Lại Tử không trực tiếp gây ra cái chết của Lâm Tiểu Hà, nhưng cũng không tránh khỏi khả năng có liên quan tới gã.

Vì sao người như thế này lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?
Càng đáng giận hơn là, gã lại còn uống rượu cùng với Tào Quốc An? Một đồn trưởng đồn cảnh sát và một gã lưu manh ngồi cùng một bàn nhậu?
Lương Hi không khỏi nghi ngờ cách hành xử của Tào Quốc An.

Cô liếc trộm Tào Quốc An.

Tào Quốc An đang ngồi trước bàn làm việc sắp xếp lại tài liệu, biểu cảm của ông trông rất bình tĩnh, như thể là chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Lương Hi đứng phắt dậy, đi đến trước bàn làm việc của Tào Quốc An.

“Đồn trưởng, vì sao lại thả Vu Lại Tử đi? Chúng ta không nên xử lý hành vi đó của cậu ta à?”
Tào Quốc An không thèm ngẩng đầu nhìn Lương Hi, ông phản vấn: “Chứng cứ đâu?”
Lương Hi: “… Chúng ta có khẩu cung của Tần Dương.”
Tào Quốc An giương mắt, thái độ lạnh nhạt mà chất vấn: “Lương Hi, cô mới đến đây có mấy ngày, cô có hiểu gì về Tần Dương không? Biết cậu ta làm gì không?”
Lương Hi câm nín, quả thực là cô không hiểu rõ những vấn đề này cho lắm.

“Hừ.” Tào Quốc An rũ mắt: “Cô cho rằng lý do cậu ra phải từ ngoài kia mà trở về là gì? Cậu ta ra gây chuyện, sợ người ta tìm đến mình nên mới chạy về đây đấy! Còn nữa, cô nghĩ thử xem, bây giờ cậu ta không cày cuốc, cũng không làm việc cho hẳn hoi tử tế, tiền ở đâu ra?”
Lương Hi ngẩn ra, không biết trả lời Tào Quốc An ra sao.

Tào Quốc An: “Cậu ta làm công việc dơ bẩn là đòi nợ giúp người ta, lời của loại người này mà cũng tin cho được à?”

Lời của Tào Quốc An như đã đâm vào trái tim của Lương Hi.

Cô nói: “Cho dù lời của cậu ta không đáng tin, nhưng Vu Lại Tử ban nãy cũng đã tự thừa nhận rồi, cậu ta có làm ra những hành vi không hay với Lâm Tiểu Hà, thế thì chúng ta không làm gì hay sao?”
“Tôi thấy cô đọc sách đọc đến ngốc cả người luôn rồi, cô hy vọng tôi làm gì đây? Giam cậu ta mấy ngày à? Hay là đưa cậu ta đến huyện nhận xét xử?” Tào Quốc An hung hăng trừng mắt.

“Tôi lại nghĩ, giả sử có người chứng minh cậu ta làm ra những chuyện đó, nhưng có ai trong số họ đến báo cảnh sát hay không? Không.

Không một ai đến đồn cảnh sát nói cả, sao mà chúng ta bắt cậu ta được?”
Lương Hi lại không biết trả lời gì.

“Còn nữa, chỉ riêng việc cô còng tay hai người dân trên phố thôi cũng đủ để cô phải viết mấy bản kiểm điểm rồi.

Không chừng chuyện xảy ra ngoài đường hôm nay sẽ lan truyền đến hết mọi ngóc ngách ở xã Lục Trình, không biết đám người đó sẽ sắp xếp như thế nào nữa, đến lúc ấy cô chịu hết.”
Sắp xếp? Sắp xếp cái gì?
Lương Hi thấy Tào Quốc An đang dọa dẫm, chỉ có thể nói là do cô xui xẻo nên mới gặp phải một người cấp trên như thế này!
Cô luôn xui xẻo, nếu may mắn ở phía cô thì tốt rồi.

Dù chỉ cho cô biết chân tướng cái chết của Lâm Tiểu Hà cũng được.

Ngày hôm sau là cuối tuần, cũng là ngày đầu tiên Lương Hi trực ở đồn cảnh sát, nói là trực nhưng thực ra cũng không có chuyện quan trọng gì cần phải làm, sau khi cô hoàn thành công việc, thì bắt đầu sắp xếp tài liệu về Lâm Tiểu Hà.

Nói ra, điều tra mấy ngày nay, Lương Hi đã có ấn tượng sâu sắc hơn về con người Lâm Tiểu Hà.

Tuy cô ấy là người mắc bệnh tâm thần, nhưng bệnh của cô ấy không phải do bẩm sinh mà ra, mà là do kích thích sau này tạo thành.

Cô ấy từng rất vui tươi, rất có đạo đức, vả lại, thành tích học tập cũng không tồi.

Nếu cô ấy không bị điên, có lẽ cô ấy cũng sắp tốt nghiệp đại học.


Lương Hi cảm thấy buồn rầu, cô cảm thấy không đáng cho Lâm Tiểu Hà, một người đang bình thường mà lại bị hủy hoại như vậy.

Lương Hi đặt tài liệu về Lâm Tiểu Hà vào trong ngăn tủ, cô vừa định đứng dậy, thì đã nghe thấy có tiếng ầm ĩ từ bên ngoài truyền vào.

Cô còn chưa rõ đang có chuyện gì thì đã có một đám người lao vào trong văn phòng.

“Là cô ta, hôm qua chính là do cô ta!” Có người trong đám đông hét to.

Lương Hi Hi đang ủ rũ, một người đàn ông trung niên khí thế hừng hực bước ra từ trong đám người, cô nhìn kỹ, phát hiện người kia là Lâm Binh, bố của Lâm Tiểu Hà, cô từng gặp ở trên núi hôm trước.

Gương mặt gầy gò của ông ấy đầy nếp nhăn, đôi mắt xám đục đong đầy căm giận, so với người bố hèn nhát bi thảm mà cô gặp trong vườn đào hôm ấy như hai người khác nhau.

“Chính là cô! Con gái nhà tôi xương còn chưa lạnh mà cô đã làm này làm kia ở bên ngoài, nói xấu con gái tôi, rõ ràng là nó trong sạch, bây giờ thì hay rồi, thanh dang nhà họ Lâm chúng tôi đã bị con nhãi ranh như cô làm hỏng hết rồi!”
“Đi, anh em.” Một người đàn ông trung niên cao lớn mập mạp nói: “Đưa cô ta đến ủy ban xã, để xã trưởng bảo vệ công bằng cho chúng ta!”
Lương Hi sợ đến đơ ra vì đám người này, cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ đối diện với tình huống này, bấy giờ, đầu óc cô cứ đờ ra, thậm chí còn không có ý nghĩ phản kháng.

Cô còn chưa phản ứng lại kịp mà mấy người đàn ông đã tiến lên giữ cánh tay cô.

Lương Hi cố gắng giữ bình tình: “Mấy người… mấy người bỏ tay ra.”
“Bỏ ra?” Vẫn là người đàn ông trung niên đó, có vẻ ông ta là người cầm đầu của đám người này, ông ta hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ cả thôn đã truyền hết rồi, nói nhà họ Lâm chúng tôi bán con gái vì tiền, còn có người nói cháu gái tôi mang thai con của người khác, cô làm thế thì nhà họ Lâm chúng tôi biết đứng được trước mặt người khác kiểu gì đây? Món nợ này buộc phải tính toán cho rõ ràng, đưa cô ta đi!”
“Bỏ ra, mấy người làm như thế này là phạm pháp…” Tiếng nói của Lương Hi lập tức bị nhấn chìm bởi âm thanh ồn ào của đám người này, cô bị kéo ra cổng đồn cảnh sát.

Đường đường là cảnh sát nhân dân, không ngờ lại bị đối xử như thế này, thực sự là vô cùng nhục nhã.

Lương Hi liều mạng muốn thoát khỏi sự trói buộc, nhưng cô lại bị giữ chắc, ngay cả việc cử động thôi cũng vô cùng khó.

“Các người bỏ ra! Các người tự ý phạt như thế này là phải ngồi tù đấy!”

“Bỏ con mẹ cô đấy!” Người đàn ông trung niên tát thẳng vào mặt Lương Hi.

Cái tát này giáng xuống khiến Lương Hi phải hoa mắt, không còn thấy được phương hướng nữa.

“Anh em ơi, đừng nghe cô ta nói, cô ta không cho chúng ta sống tốt, chúng ta cũng không cho cô ta được yên!”
Mọi người nghe xong như được tiêm máu gà, càng thêm hăng hái.

Lương Hi cảm thấy căm phẫn và tuyệt vọng, hôm qua Tần Dương và Vu Lại Tử cãi vã ở trên phố thì có liên quan gì đến cô? Thế mà người nhà họ Lâm lại trút giận lên đầu cô, đúng là có nằm mơ thì cô cũng không ngờ đến được.

Chỉ là đến uỷ ban xã nói lý thôi mà? Đi thì đi! Lương Hi nén một hơi.

Đúng lúc cô bị kéo ra khỏi văn phòng, có một tiếng hét đầy giận dữ truyền đến từ bên cạnh bọn họ.

“Lâm Lão Tam, mấy người dừng tay cho ông đây!”
Lương Hi nghe thấy tiếng rít này thì nhìn sang đó, Tào Quốc An mặt đỏ tía tai, như một con dã thú đang phát điên vậy, ông đi về phía mọi người.

“Quá quắt lắm rồi, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại muốn đưa cảnh sát đi, mấy người không cần mạng nữa rồi à!”
Giọng nói của Tào Quốc An to hơn bao giờ hết, to đến nỗi Lương Hi cảm thấy tai mình sắp rách tới nơi rồi.

Người đàn ông trung niên tát Lương Hi ban nãy chính là Lâm Lão Tam trong lời nói của Tào Quốc An.

Ông ta nheo mắt nhìn Tào Quốc An, nói: “Đồn trưởng Tào, đừng trách tôi không nể mặt ông, chuyện hôm qua đã gây ảnh hưởng đến nhà họ Lâm chúng tôi quá nhiều, bây giờ người thôn khác đều trách lỗi do nhà họ Lâm chúng tôi, ít nhiều gì chúng tôi cũng là họ lớn ở xã Lục Trình, không nuốt được cơn tức này, hôm nay buộc phải đến uỷ ban xã nói cho rõ ràng.”
“Lâm Lão Tam, ông hồ đồ rồi à?” Tào Quốc An không hề chịu yếu thế: “Cho dù người thôn khác trách lỗi của nhà họ Lâm mấy người, thì ông cũng phải đi mà tìm thôn họ Tần và đài họ Vu chứ, là hai người họ làm ầm làm ĩ chuyện này ở khu họp chợ cơ mà.”
Lương Hi thấy mặt Lâm Lão Tam hơi nhăn lại, sau đó ông ta huých vào cánh tay Lâm Binh, ra hiệu ông ấy nói.

Khuôn mặt ngổn ngang nếp nhăn của Lâm Binh lã chã nước mắt: “Đồn trưởng Tào, tôi chỉ đến đòi công bằng, con gái nhà tôi đã xuống đấy rồi mà còn làm mọi chuyện ầm ĩ lên thế này, ông nói xem, mặt mũi nhà họ Lâm của chúng tôi biết để đi đâu!”
Tào Quốc An lạnh mặt, liếc nhìn đám người đó.

Lương Hi không hy vọng Tào Quốc An sẽ nói thay mình, thậm chí cô còn nghĩ Tào Quốc An sẽ mong đợi cô chịu khổ cơ.

Tào Quốc An: “Thế chuyện này liên quan gì đến cô ấy?”
Lâm Lão Tam chen miệng vào: “Đồn trưởng Tào, nếu không phải do cô ta thì chuyện hôm qua có thể ầm ĩ đến thế sao?”

Biểu cảm Tào Quốc An nghiêm túc, ngữ khí thì ôn hoà hơn nhiều: “Những lời này cũng đâu phải do cô ấy lan truyền, ông nói xem, nhà họ Lâm mấy người nhiều đàn ông to lớn thế này mà lại đi bắt nạt một cô gái, thế thì có gì hay ho.”
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, dường như có chút ngại ngùng,
“Tôi biết mấy người không dám tìm thôn họ Tần, đài họ Vu, ai bảo đàn ông hai nhà bọn họ to lớn hơn mấy người gấp mấy lần cơ chứ.”
“Đồn trưởng Tào, chúng tôi không phải loại người mềm nắn rắn buông, nếu không phải do cô cảnh sát nhắc đến chuyện này, thì sao hai người họ lại làm ầm lên chứ.” Lời giải thích của Lâm Lão Tam nghe rất trắng trợn.

Không biết từ lúc nào mà ngoài cổng lại có nhiều người tụ tập hơn trước, mọi người bàn tán xôn xao về chuyện xảy ra bên trong.

Mặt Lương Hi đau xót, trong cuộc đời hai mấy năm qua của mình, cô thấy mình chưa từng thảm hại như bây giờ.

“Chuyện hôm qua là do thằng nhóc họ Tần và Vu Lại Tử rảnh rỗi kiếm chuyện, chúng tôi đã điều tra rồi, chỉ là do hai người họ ăn nói lung tung, không có căn cứ.” Tiếng của Tào Quốc An to ngoài sức tưởng tượng, dường như không chỉ nói cho những người trong đồn cảnh sát nghe.

“Nói ra thì, lần này may mà có cảnh sát nhỏ mới đến, nếu không phải cô ấy đưa người đến đây, không biết chuyện này còn ầm ĩ đến mức nào, tôi thấy, hay là mấy người thả cô ấy ra đi, chuyện này tôi nói thôi là thôi, cô ấy chỉ chấp hành mệnh lệnh của tôi mà thôi.”
Ban nãy, lúc Lâm Lão Tam đánh Lương Hi, cô chỉ thấy tức giận, nhưng bây giờ, cũng chỉ vì lời nói của Tào Quốc An, lòng cô lại nhen nhóm cảm giác oan ức khó có thể nói ra thành lời, dường như Tào Quốc An đang công nhận công việc của cô qua mấy câu này vậy.

Hẳn là Lâm Lão Tam đang suy nghĩ một lúc, rồi nói to: “Nếu đồn trưởng Tào đã chứng minh m sự trong sạch của Hà nhi, vậy chúng ta cũng không thể gây thêm phiền phức cho uỷ ban nữa đúng không, anh em ơi, bỏ cô cảnh sát này ra, mau xin lỗi cô ấy đi.”
Mấy người đàn ông thả tay Lương Hi ra, nhao nhao xin lỗi Lương Hi.

Lương Hi Hi không thèm đoái hoài gì đến họ, cô chỉnh lại quần áo, rồi đội lại mũ cho ngay ngắn.

“Được rồi, nếu chuyện này đã được giải quyết thì mấy người mau về đi, đừng ở đây làm ầm ĩ nữa.” Ngữ khí của Tào Quốc An đã bình tĩnh hơn nhiều.

Lâm Lão Tam và những người khác đánh mắt liếc nhìn nhau, sau đó ông ta vẫy tay, những người khác hiểu ý mà tản ra ngoài.

Những người đang bao vây ngoài đồn cảnh sát, thấy “đương sự kiếm chuyện” đi ra ngoài thì cũng tản đi.

Ban nãy đồn cảnh sát còn ầm ĩ, mà giờ đây đã yên tĩnh trở lại.

Lương Hi nhìn đám người vừa đi khỏi đó, cảm giác tất cả như một giấc mơ, chỉ có nỗi đau tê tái trên mặt chứng minh rằng mọi chuyện từng xảy ra.

Cô muốn nói lời cảm ơn Tào Quốc An, vừa quay đầu lại đã phát hiện ông đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt ấy… như thể là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

“Đi, theo tôi vào văn phòng!” Tào Quốc An nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi