LẠC CƯ



Đi tới phút cuối của cuộc họp, Tân bắt đầu bàn tới nhân lực. Anh phân chia rất rõ ràng.

“Ngày mai thú nhân khỏe mạnh sẽ chia làm hai nhóm. Một theo tôi đi lấy đất sét, một nửa theo Phiêu đi làm ruộng muối. Nhóm thú nhân lớn tuổi sẽ chia ra, một đi theo Phiêu làm ruộng muối, một chia ra theo Lĩnh học các vấn đề liên quan tới tạo gạch, nửa còn lại hỗ trợ các công việc với Phụ, như đi làm sạch cỏ trên khu đất này, hoặc chia ra đi cùng các Phụ tìm thêm đồ ăn.”

“Thế bọn cháu thì sao?” Một tiểu thú nhân lên tiếng, cậu bé khá nhỏ con trông khoảng tám hay chín tuổi gì đó.

“Tiểu thú nhân sẽ ở lại để hỗ trợ làm sạch cỏ và hỗ trợ Lĩnh trong các công việc cần thiết.”

Nghe vậy các tiểu thú nhân liền gật đầu như giã tỏi. Bọn chúng xú xí với nhau cười khúc khích mong ngày mai tới để làm việc.

Lĩnh nhìn mọi người hứng khởi, dù đã trải qua một chặng hành trình mệt mỏi nhưng có vẻ điều đó không làm họ kiệt quệ, nhìn họ hào hứng như vậy Lĩnh càng cảm thấy áp lực hơn.

Cậu âm thầm liệt kê những việc mình cần phải đóng góp cho Lạc Cư: gạo, bánh, chữ, vải, phong tục.... nghĩ thôi lại muốn thở dài.

Sau khi phân công công việc rõ ràng cho từng thành phần bộ phận người dân trong tộc, Tân liền cho tan họp.

“Ngày mai ngay khi hừng đông vừa lên chúng ta sẽ đi làm việc ngay, cố gắng hết sức để có được căn nhà đầu tiên.” Anh dặn câu cuối.

Mọi người đồng ý liền tản đi.


Lúc này những cái giường được Phiêu và Tân tranh thủ đóng vội phát huy tác dụng. dù không có lều che chắn, nhưng khi được nằm trên những mặt gỗ cao ráo vẫn khiến các thú nhân thích thú không thôi.

Lĩnh ôm Đông kéo tay Bom về cái lều của nhà mình.

“Ngày mai lúc nào anh dậy nhớ gọi em nha!” Bom lo lắng dặn Lĩnh trước khi nằm xuống.

Lĩnh cười:

“Ừ, anh nhớ rồi, yên tâm sẽ gọi em dậy.”

Đông bên cạnh lay nhẹ tay Lĩnh.

Lĩnh nhìn qua cậu bé, lúc này cậu mới nhớ tới Đông không thể nói.

“Anh quên mất, chuyện dạy em ngôn ngữ để trò chuyện.” Lĩnh gãi đầu nhìn một vòng quanh, bây giờ không thích hợp để vẽ hình, “ngày mai em đi tìm cho anh một tấm gỗ mỏng đem tới cho anh, anh sẽ vẽ hình, rồi em học theo đó ghép lại, khi có ai hỏi em hãy trả lời bằng các cử chỉ tay là được.”

Đông mỉm cười gật đầu.

“Chưa ngủ sao?” Tân nâng mành lá lên bước vào, trông thấy ba người vẫn đang xầm xì to nhỏ liền hỏi.

“Ngủ giờ nè!” Lĩnh trả lời anh rồi quay qua nói với Đông, “mau ngủ đi có chuyện gì chờ ông mặt trời lên lại nói.”

Đông ngoan ngoãn nằm xuống. Lĩnh cũng nằm xuống theo phủ một lớp da thú qua hai đứa trẻ.

Tân đi tới nằm xuống cạnh cậu, anh ôm lấy cậu, hôn nhẹ một cái vào hõm vai cậu như thói quen.

Lĩnh đã quen với những cử chỉ đụng chạm ấy của anh, nên rất tự nhiên kê đầu lên tay anh hỏi chuyện.

“Mọi người đủ giường nằm không anh?”

“Một số vẫn phải ngủ trên da thú dưới đất. Không sao em đừng lo ngày mai anh sẽ để mấy thú nhân lớn tuổi đóng thêm vài cái nữa là đủ.” Tân nói rồi hỏi thêm, “em có ý tưởng gì muốn đề nghị trước khi xây nhà không?”

“Có,” Lĩnh lật người đối diện anh, “chúng ta nên xây một cái đình cho bộ tộc, đó là một ngôi nhà lớn làm nơi thờ tự, sinh hoạt hội họp của bộ tộc. Ở chỗ bọn em đình được gọi là đình làng, chỗ chúng ta không phải là làng nên sẽ gọi nó là Tộc Đình. Kiến trúc của nó đa số đều gắng liền với một cái hồ lớn, hồ này dùng để lấy nước sinh hoạt cho làng. Ngoài hồ sẽ là một cánh cổng lớn ba lối đi dẫn vào làng, cái cổng ấy như vừa chào đón cũng như ngăn cách với bên ngoài.”

Lĩnh rất muốn bộ dạng quê hương được tái hiện lại ở nơi đây, cậu là một người con đất Việt, dù đi tới đâu dòng máu đỏ da vàng ấy vẫn chảy trong cậu, mặc cho giờ đây không còn da vàng tóc đen cậu cũng quyết, phải được sống giữa ẩm thực, kiến trúc, phong tục người Việt.

Lĩnh vội ôm chầm lấy anh khi nghĩ về những điều đó, trong đêm tối đôi mắt của cậu sáng lên đối diện với ánh nhìn yêu chiều của Tân nói ra những suy nghĩ khát khao của mình.

“Một đất nước cần có cho mình một nền văn hóa riêng, nền ẩm thực riêng, lối kiến trúc riêng, chữ viết riêng. Nếu anh không ngại em muốn Lạc Cư nhà của chúng ta là nơi phát huy nét đẹp của người Việt chúng em, được không?”

Tân ôm lấy Lĩnh anh đặt nụ hôn lên khóe miệng mấp máy liên tục nãy giờ của cậu, nụ cười trầm thấp như có như không phả bên tai cậu.


Giọng nói trầm ấm cất lên:

“Nơi em đã sống, tôn thờ thần thú có hình dáng như bọn anh, đó là điều vô cùng quý giá và đáng tự hào đối với những thú nhân như anh. Giờ đây em muốn xây dựng Lạc Cư giống như nơi tôn trọng bọn anh, điều đó không cần phải xin, hãy làm, bởi anh muốn em được hạnh phúc trong chính không gian lối sống quen thuộc, muốn em xem Lạc Cư như nhà mình!”

Nhiều khi lơ đãng anh trông thấy Lĩnh thất thần nhìn trời cao trong vắt, những lúc ấy Lĩnh như muốn tan vào hư vô. Anh sợ, rất sợ một ngày nào đó người này sẽ tan đi khi anh không biết. Anh muốn làm điều gì đó để giữ cậu lại, bất kì điều gì.

“Cảm ơn anh!” Lĩnh ôm lấy anh thật chặt.

Tân siết cậu càng chặt hơn:

“Đừng cảm ơn anh, mà hãy chọn ở lại, ở lại bên cạnh anh, xem anh là nhà là gia đình của em nha Lĩnh!”

Nghe ra được giọng nói ngập tràn khẩn nàn của anh, Lĩnh không hiểu sao lại cay mắt. Cậu bấu lấy lưng anh.

“Em sẽ không rời đi,” cậu ủi đầu mình vào ngực anh, “dù em rất nhớ nhà, lo cho cha cho mẹ, nhưng nơi đây em lại tìm được hạnh phúc của mình, điều mà ở kiếp trước em không hề có được.”

Lĩnh dừng lại vươn tay lên chạm vào môi Tân mâm mê nó:

“Hơn nữa thân xác nơi kia của em đã tan vào bụi đất, em không thể trở về được trừ khi em chết-”

Lĩnh vừa nói tới đây Tân liền hôn lên môi cậu, cướp đi những lời anh không muốn nghe.

Phía sau lưng Lĩnh cánh tay Đông bất ngờ vươn lên ôm chặt lưng cậu.

Hành động nhỏ này của họ đã nói cho Lĩnh biết rằng: họ không muốn cậu đi, không muốn cậu bỏ họ mà đi!

Lĩnh vươn tay nắm lại tay Đông, miệng mở ra đón nhận nụ hôn điên cuồng từ người mình nhận định là bạn đời sống trọn kiếp này.

Sau lưng Đông ôm chặt cậu, đầu tựa lưng Lĩnh truyền cho Lĩnh hơi ấm yêu thương đến từ gia đình.

Khóe mắt Lĩnh chảy dài hàng lệ.

Xin lỗi cha mẹ con bất hiếu không thể lo cho hai người khi về già, ở nơi này con tìm được hạnh phúc của mình rồi, mong cha mẹ hãy yên lòng vui sống cùng con cháu đừng đau buồn vì con!

Lĩnh âm thầm cầu nguyện điều đó trong lòng, hi vọng rằng ở phương xa những người thân của cậu sẽ nghe được lời nguyện cầu này của cậu.

....

Có lẽ vì nỗi khát khao ấy của cậu quá mãnh liệt nên ở trong mơ, hai vị trung niên được gọi là cha và mẹ cậu ở thế giới kia đã mơ thấy cậu, mơ thấy cậu cười nói với họ những điều đó rồi quay lưng nắm lấy tay một người đàn ông xa lạ mà đi.

Ánh mặt trời trên cao phủ xuống hai thân ảnh cao lớn tiến về phía biển, sóng nước bên tai họ rì rào, trên cao chim hót thánh thót, gió va vào cành cây lao xao. Bản nhạc âm thanh ấy cứ vậy du dương trong suốt giấc mộng của họ, ru lòng họ bình yên đến lạ.


Cho tới khi họ thức dậy vào sáng mai, hai người bạn già mái tóc hoa râm ấy đã nắm tay nhau thắp cho Lĩnh một nén hương.

“Nhất định phải hạnh phúc nghe con!” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông trung niên đã qua tuổi ngũ tuần vang lên, ông đỏ mắt nhìn người thanh niên có mái tóc đen, mang khuôn mặt giống Lĩnh trên khung ảnh – đó chính là Lĩnh của thế kỉ hai mươi mốt người đã ra đi vì dịch bệnh.

Bên cạnh ông người phụ nữ cũng tầm tuổi ấy mang nụ cười an nhiên nắm tay ông, nhìn tấm ảnh chàng trai trẻ cười rạng rỡ thở một hơi thật thoải mái.

Giấc mơ đêm qua họ mơ, như một điềm báo về người con đã ra đi lúc quá trẻ của họ, và nhờ nó mà họ đã yên tâm hơn rất nhiều.

Lĩnh đi đi con! Đừng lo, cha mẹ bây giờ đang sống rất tốt. Bà âm thầm nói trong lòng.

....

Ở thế giới thú nhân ngày mới lại lên, Lĩnh tỉnh dậy trong vòng tay Tân phía sau là hơi ấm của Đông, nhích chút nữa Bom đang co thành một đống tròn vo không ngừng ủi vào mông Đông.

Lĩnh mỉm cười vỗ vào vai Tân:

“Dậy đi anh, mau mau xây nhà, cho hai đứa nhỏ hai cái phòng chứ nhìn chúng ngủ thấy thương quá!”

Tân mở mắt, siết vòng tay ôm cậu, tặng cậu nụ hôn chào buổi sáng nồng nhiệt rồi rướn người qua tét vào mông Bom một cái.

“Bom dậy, trời sáng bảnh rồi!”

Tiếng la thất thanh của Bom vang lên gần như muốn thổi bay nóc lều nhỏ. Ngay lập tức Lĩnh tóm lấy tay Đông vừa bị đánh thức vẫn đang mơ màng, lao ra khỏi lều, vừa đi vừa cười không ngừng.

Cuộc sống mới của cậu, thật đơn giản, bận rộn và đầy hi vọng. Lĩnh yêu điều này!

*****

Một bức ảnh cho bạn tưởng tượng bố cục cổng và đình làng:






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi