Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lúc Châu Dật tỉnh lại, đầu vẫn còn đang xây xẩm, trước mắt đen thui một màu, lắc lắc đầu, vải bố thô ráp cọ vào bên má, cô muốn đứng dậy, cử động thân thể mới phát hiện không cách nào nhúc nhích.
Đầu trùm bao bố, miệng bị người ta dùng băng dán bịt lại, tay chân cũng trói chặt.
Cô bị bắt cóc.
Châu Dật ngồi dậy, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là như vậy.
Cô là một người ngoài, vừa đến Vực Thành còn chưa đến hai ngày, ai sẽ bắt cóc cô đây? Người cô từng đắc tội? Phạm vi lớn quá, nhưng lần này cô đến Vực Thành, chỉ có trợ lý Lục Mĩ Mĩ biết, việc này cô không nhắc đến với kẻ nào khác, còn ai có thể biết lịch trình của cô?
Cô ú ớ giãy giụa một phen, chiếc ghế cọ đất phát ra âm thanh.
Có tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, sau đó Châu Dật nghe được tiếng mở cửa, một giọng nam thô kệch thì thầm hai câu, chỉ chốc lát sau lại có vài người đáp lại gã ta.
Châu Dật vểnh tai cẩn thận nghe ngóng nội dung chúng nói chuyện với nhau, nhưng chúng không nói tiếng Đông, cũng không phải làn điệu tiếng Bốc mà hai ngày nay cô vẫn nghe, cô hoang mang, rồi lại thấy sợ hãi.
Thân phận người bắt cóc cô, còn cả lúc này đang ở đâu, cô hoàn toàn không biết, còn ở Cổ Mộc Lí Nhĩ sao? Quanh thân nóng hừng hực, không khí như không có chút hơi nước nào, khô nóng dị thường.
Châu Dật không thể phán đoán hiện tại mình đang ở đâu, nhưng có thể suy đoán bây giờ đang là ban ngày. Nhiệt độ giữa ngày và đêm của Vực Thành chênh lệch rất lớn, đến đêm sẽ không oi bức giống bây giờ.
Cổ Châu Dật chảy xuống một giọt mồ hôi, cô nhận thấy có người tới gần cô, trong nháy mắt khi gã ta nắm cằm cách một lớp vải bố, cả người cô lập tức nổi da gà.
Cô ép mình phải bình tĩnh, quay đầu phát ra vài tiếng kêu, tay chân cũng né tránh theo.
Bọn bắt cóc lại bô lô ba la vài câu, sau đó một bàn tay đè đầu Châu Dật, xé toạc băng dán trên miệng cô, đau đến mức cô kêu thành tiếng, cánh môi như nứt toác ra.
Bọn chúng không tháo bao bố xuống, Châu Dật vẫn không thấy rõ, cô mím môi, nếm được mùi máu tươi.
“Tiếng Đông?”
“English?”
Bọn bắt cóc vẫn dùng ngôn ngữ không biết tên để đối thoại, không biết là đang trả lời cô hay nói chuyện với đồng bọn.
“Why did you kidnap me?” Châu Dật hắng giọng hỏi, muốn đào bới chút tin tức.
Đáp lại cô là động tác thô lỗ của đối phương, một trong bọn bắt cóc cố định đầu Châu Dật, một tên khác bóp hai má đổ nước vào miệng cô.
Châu Dật muốn phản kháng, bị đối phương tát một cái.
Cả chai nước bị cô uống hơn nửa vào bụng, nửa kia thấm ướt vạt áo trước ngực.
Châu Dật bị sặc: “Khụ khụ khụ… cứu, cứu mạng, cứu mạng…”
Cô ngoảnh đầu sang một bên kêu cứu, đột nhiên huyệt Thái Dương có vật lạnh băng áp vào.
Châu Dật cứng đờ, cho dù không nhìn thấy thì cô cũng có thể đoán ra đó là thứ gì.
Hình như bọn bắt cóc không kiên nhẫn mắng chửi vài câu, sau đó lấy băng dán bịt miệng cô lần nữa.
Số nước vừa uống xong như biến thành mồ hôi lạnh, Châu Dật không biết rốt cuộc mình đã chọc đến ai, vậy mà đối phương có súng.
Châu Dật là người thanh cao, lạnh lùng, cô độc, còn cả xấu tính, mang tiếng khó gần trong giới nghệ thuật, cô biết rõ mấy năm nay mình đắc tội với không ít người trong ngoài giới, nhưng là ai mà có thế lực như vậy, dám dùng súng trái phép bắt cóc người ngay trong nước Kinh?
Là ai có thù với cô sâu đến thế? Châu Dật ép mình phải bình tĩnh, suy nghĩ mãi vẫn không có đầu mối, cô thường lục đục với người ta, nhưng cũng không đến mức giết người diệt khẩu.
Nếu không phải vì cô, thì đó là vì ai?
Châu Chấn Quốc? Vậy chúng thật sự trói sai người rồi, Châu Hi mới là con gái bảo bối của ông ta.
Trong một thoáng, đột nhiên Châu Dật nhớ tới email kia.
Nếu vì người kia, vậy tất cả đều đã có lời giải đáp.
...
Mặt trời chói chang nhô lên cao, dường như ánh nắng rất thiên vị mảnh đất Mạc Ấp này, gieo rắc khắp nơi chẳng chút bủn xỉn, cả vùng đất biến hình ngay dưới cái nắng.
“Đội trường Đinh, lại đây uống trà nghỉ ngơi chút đi.” Một ông cụ để râu dê đội mũ cài hoa vẫy tay nói lớn với người đang đứng dưới dàn nho, tiếng Đông của ông ấy không quá lưu loát, mang nặng khẩu âm Vực Thành.
Đinh Tấn cố định xong cái giá, vỗ tay đáp “Vâng”.
Ông lão rót một tách hồng trà đưa cho anh: “Ôi, cảm ơn cậu nhiều, không có cậu thì chắc giàn nho này còn cần mấy ngày nữa mới xong, vất vả rồi.”
Đinh Tấn ngửa đầu uống cạn tách trà, để tách xuống rồi vò cái đầu húi cua của mình, tay chạm vào toàn mồ hôi, trình độ đổ mồ hôi đã sắp đuổi kịp lúc huấn luyện đặc biệt của bộ đội rồi.
“Phải về bộ đội ngay sao?”
Đinh Tấn lắc đầu: “Đang nghỉ phép ạ.”
Ông lão ngẩng đầu nhìn anh cười hiền từ, đôi lông mày rậm hơi nhướng: “Tối nay ở lại thôn một đêm, hôm nay lão Ngải Tắc Tư vừa làm thịt con dê đầu đàn, lâu rồi không uống rượu sữa dê nhỉ?”
Đinh Tấn cười, xem như ngầm đồng ý.
Thôn Á Tây nằm giữa kênh Sơn Dụ và thị trấn Lỗ Nhĩ Tẩm, xung quanh là những mỏm núi đất vàng trơ trụi không một ngọn cỏ, đi về phía nam một chút là sa mạc Mộc Đáp Cách, môi trường tự nhiên được xem là hoang vu khắc nghiệt, bởi vậy thôn Á Tây không trù phú, dựa vào trợ cấp của chính phủ, gia đình nào cũng trồng nho, nuôi mấy con dê sống qua ngày.
Năm nay “Đội Báo Tuyết” tập huấn dã ngoại ở mỏm núi gần đây, thôn dân chỉ xem họ là quân đội địa phương, không biết họ là một nhánh của bộ đội đặc chủng.
Là một trung đội trưởng, Đinh Tấn cũng thường xuyên giao tiếp với thôn dân, thôn Á Tây cách xa thành thị, không lớn, tổng cộng cũng chỉ mười mấy hộ gia đình, nơi này già trẻ lớn bé đều rất nhiệt tình chất phác, biết bộ đội họ tập huấn ở đây thì thường xuyên cho họ chút thịt dê, nho tươi, câu cửa miệng là quân dân gần gũi như người một nhà.
Ông lão Ngải Nhĩ Khẳng là thôn trưởng thôn Á Tây, ngày tập huấn dã ngoại kết thúc, người trong đội còn cùng nhau đến nhà ông uống vài ly rượu sữa dê.
Lần này Đinh Tấn nghỉ phép, lái xe đến Cáp Nhĩ một chuyến gặp chiến hữu, trên đường về có ngang qua Mạc Ấp nên vòng đến thôn Á Tây thăm các thôn dân, lúc gần đến thôn, xa xa thấy họ đang dựng giàn nho, anh cũng ngừng xe qua hỗ trợ.
Hơn chín giờ mặt trời mới ngả về Tây, thoáng thu lại chút cái nắng rát da rát thịt, sắc trời từ xanh trong chuyển xanh đậm, sườn núi cũng chìm đi trong bóng tối mờ mờ.
Đinh Tấn ngừng xe trước cửa thôn, theo ông lão Ngải Nhĩ Khẳng vào thôn, trên đường gặp thôn dân nào cũng tươi cười chào hỏi với anh, anh dùng tiếng Bốc đáp lại.
Diện tích thôn Á Tây không lớn, nhà ở đều xây theo kiểu nóc bằng trên đất hoang, phân bố rải rác quanh nhà thờ Hồi giáo, nhà Ngải Nhĩ Khẳng ở trong thôn, ngay sát bên nhà thờ Hồi giáo.
Ông lão đưa Đinh Tấn tới cửa, vỗ vai anh: “Cậu đợi chút nha, tôi đến nhà lão Ngải Tắc Tư cắt một cái đùi dê về.”
“Ơ, đội trường Đinh tới à.” Vợ của Ngải Nhĩ Khắc là A Mễ Nhĩ Na bước ra khỏi sân, đón Đinh Tấn vào nhà, “Đúng lúc hôm nay Ngải Ni về, tôi làm cơm trảo [1].”
Ngải Ni là con của họ, ngày thường buôn bán hoa quả khô ở Cổ Mộc Lí Nhĩ, Đinh Tấn đã từng gặp anh ta vài lần.
“Anh ấy đâu ạ?”
A Mễ Nhĩ Na chỉ trên nóc: “Đang phơi nho đấy.”
Trên nóc nhà nào của thôn Á Tây cũng có phòng phơi, hình chữ thập đắp bằng đất, ở trong rỗng, chuyên dùng để phơi khô nho.
Đinh Tấn leo cầu thang lên nóc nhà, anh đứng bên ngoài phòng phơi nhìn về xa xa.
Thôn dân thôn Á Tây được chính phủ kêu gọi dẫn nước trồng cây, đa phần là cây dương và hồ dương, một chút màu xanh ấy là cả sức sống cho vùng đất im lìm vắng vẻ này. Thôn ở ngay bên cạnh đường vào huyện, những người đi trước đã đào giếng ngầm dẫn nước, vài thế hệ sau này nhờ đó mà định cư ở đây.
Bên kia đường huyện là núi hoang trùng điệp, nham thạch trơ trụi một màu đỏ cam, tầng này sẫm hơn tầng kia, làm nền cho ma trát [2] nằm ngổn ngang dưới chân núi.
Đương lúc Đinh Tấn định xoay người bước vào phòng phơi, ánh mắt nhạy bén nhìn thấy trên sườn núi đối diện có một người đang nằm sấp, tư thế này anh quá quen thuộc, người đó đang điều tra.
Anh bình tĩnh quay đầu đi chỗ khác, khoảng vài phút sau lại nhìn lên sườn núi, người đã không còn nữa.
Đôi mắt Đinh Tấn sa sầm, cảnh giác theo bản năng.
“Ơ, tôi còn nói là ai bên ngoài chứ.” Ngải Ni ra khỏi phòng phơi, tóc xoăn, mắt sâu, mũi cao, là diện mạo điển hình của người Bốc, trên tay anh ta cầm một chùm nho đưa cho Đinh Tấn, “Hôm nay vừa hái, tươi lắm.”
Đinh Tấn ngắt hai quả cho vào miệng, vị ngọt lập tức lan tỏa trên đầu lưỡi.
“Bộ đội các anh lại tới tập huấn dã ngoại à?”
“Được nghỉ phép, có dịp đến đây thăm hỏi.” Đinh Tấn nhướng mày ý bảo Ngải Ni nhìn sang phía đối diện, “Bây giờ mà vẫn có người trông coi ma trát sao?”
Ngải Ni nhìn về phía từng cái mái vòng theo ánh mắt anh: “Không, đã vài thế hệ không ai trông coi rồi, không ai đưa tiễn nữa.”
“Có người ở bên kia không?”
“Không có.” Ngải Ni nhìn anh, “Ban ngày còn tạm, đến tối thì hơi đáng sợ.”
Đinh Tấn gật đầu, cảnh giác nhìn đối diện.
“Này, Ngải Ni, mau đưa đội trưởng Đinh xuống ăn cơm, đùi dê đã nướng xong rồi.”
Bên dưới, Ngải Nhĩ Khẳng dùng tiếng Bốc gọi, trên lầu, Ngải Ni cũng dùng tiếng Bốc trả lời.
Mặt trời lặn, thu hồi lớp áo chói mắt của nó, mảnh đất vàng bị bao trùm bởi bóng đêm.
Đinh Tấn ở nhà Ngải Nhĩ Khẳng ăn cơm chiều, cả nhà họ rất hiếu khách, nướng đùi dê rồi còn nướng bánh bao, có bánh nang [3] nữa là thành một bữa cơm Bốc chính hiệu. Bữa này anh ăn no nê, sau bữa cơm có vẻ buồn ngủ, Ngải Ni liền dọn phòng của em trai trong nhà cho anh nghỉ ngơi.
Mười hai giờ khuya, ngoài trời tối mịt.
Đinh Tấn ngồi dậy khỏi giường, nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng, cả nhà Ngải Nhĩ Khẳng đã ngủ.
Ra cửa, bốn phía lặng yên không một tiếng động, môi trường khắc nghiệt đến mức côn trùng cũng khó có thể sinh tồn, dù sao thì trong thôn cũng không giống thành thị, thôn dân ăn cơm xong nghỉ ngơi chút rồi đi ngủ, hừng đông lại dậy lao động, sinh hoạt đơn điệu nhưng chăm chỉ cần cù.
Đinh Tấn mò mẫm ra khỏi thôn, qua khỏi đường huyện, cẩn thận đến nấp sau ma trát, anh còn chưa biết thân phận đối phương ra sao, có mục đích gì, bao nhiêu người tất cả, dù có là người lương thiện, tìm hiểu cũng là điều tất yếu.
Thật ra trước đây “Đội Báo Tuyết” tập huấn dã ngoại cách nơi này không xa, địa hình ở đây anh vẫn am hiểu, những chỗ có thể ẩn nấp, anh bài trừ trong đầu một lần, lập tức chọn ra vài địa điểm khả nghi.
Vòng qua mấy sườn núi, Đinh Tấn liền phát hiện dấu chân người.
Anh không ngờ đám người kia lại lớn gan như vậy, ngay cả ẩn núp cũng không thèm, trực tiếp chiếm lấy nhà của người trông coi trước đây. Ma trát này bình thường cũng ít có người lui tới, thôn Á Tây lại là vùng đất hoang, ắt hẳn chúng không ngờ sẽ gặp phải một tay súng bắn tỉa với ánh mắt sắc bén.
Đinh Tấn ghé vào một dốc núi, lợi dụng bóng đêm lẩn mình, thấy loáng thoáng vài bóng người, hình như chúng cũng sợ bị người ta phát hiện, ban đêm mà không dám bật đèn.
Bên ngoài nhà có vài người đang đứng gác, ban đầu Đinh Tấn không nhìn ra mục đích của chúng, cho đến khi có hai người ra khỏi nhà, nói với những người bên ngoài một câu.
Chỉ một câu này thôi, lập tức khơi dậy bản năng quân nhân của anh.
Là Quốc ngữ Stan.
.