LẠC HOA KHÔNG KẾT NHỊ

Năm Chính Trạch, đầu tháng ba, sau Cẩn Tần và Dung Quý nhân, hậu cung lại nạp thêm một chủ nhân, nhập chủ Hiên Ngưng cung.

“Trẫm đưa cho ngươi vị phân thấp chút, tạm thời nhẫn nhịn, bây giờ thân thể ngươi nặng, không chịu nổi lục đục với nhau lăn qua lăn lại, ít lâu nữa sau khi hài tử sinh ra…”

“Bệ hạ, ” Tô Tử Mộc cắt đứt lời Bùi Thành Trạch, “Tử Mộc không thèm để ý những thứ này, người không cần phải lo lắng, trong hậu cung này, Mộc sẽ cố gắng bảo vệ tốt mình, bệ hạ mới lên ngôi quốc sự rất nhiều, không cần vì Tử Mộc mà lãng phí nhiều tinh lực.”

“Tốt, chi phí nơi này trẫm cũng lệnh Trần Hải tự mình nhìn chằm chằm sắp xếp ổn thoả, có cái gì không hài lòng nói ngay, Xuân nhi và Tiểu Lộ tử trung tâm vì chủ, nhưng thực sự tuổi còn trẻ kiến thức nông cạn, không làm được chưởng quản chuyện trong cung ngươi, chẳng qua trẫm ngự ban lệnh bài cho hai người họ, thiết nghĩ trong toàn bộ hoàng cung cũng không ai dám làm khó hai người họ.”

Tô Tử Mộc khom người hành lễ: “Tạ ơn bệ hạ.”

“Nói không cần hành lễ, ngươi có biết hay không, mỗi lần nhìn ngươi khom người hành lễ như thế, trẫm liền hết hồn.”

Hiện nay Tô Tử Mộc mang thai hơn bốn tháng, nguyên nhân song thai, thân hình giống như người thường mang thai năm sáu tháng, nặng nề mà trĩu xuống ở trên thân thể đơn bạc, đích xác nhìn khiến người lo lắng.

Cũng bởi vì như thế, không có cử hành nghi thức nạp phi gì, chỉ là khi thân thể y dưỡng tốt xong liền dời đến Hiên Ngưng cung, Bùi Thành Trạch tự mình đỡ người qua đó, đưa vào trong phòng.

Dàn xếp xong, Bùi Thành Trạch lại dặn dò hai câu, sau đó cẩn thận mỗi bước đi rời đi, tiếp tục xử lý chính vụ.

Tô Tử Mộc ngồi ở chính sảnh, nhìn bao quát Xuân nhi và Tiểu Lộ tử ở bên trong, và thái giám cung nữ mới đến đang quỳ một mảnh bên dưới, yết kiến tân chủ tử.

“Các ngươi đều là người từ Kính Sự phòng mới được điều tới, hoàng đế khai ân, miễn cho ta buổi sáng không cần đi thỉnh an, thường ngày nuôi thai không cần làm gì, liền chỉ có thể lật xem thông tin của các người, để giải buồn, ta cũng không phải người quá phận nghiêm khắc gì, chỉ yêu cầu các ngươi ở trong cung làm việc, nhớ kỹ bốn chữ: “Thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Âm thanh Tô Tử Mộc từ trước đến nay ôn mềm, lúc này một phen lời nói nhưng thật ra dẫn theo tám phần leng keng, chủ yếu là trong cung người nhiều, mắt cũng sẽ hỗn tạp, trước đó gõ một phen là nhất định, miễn cho ngày sau sẽ có phiền toái gì, khiến Bùi Thành Trạch thêm phiền phức, cũng làm mình hao tổn tâm thần.

Dù sao mình cũng rõ ràng, thân thể này không chịu được dằn vặt quá mức.

Người phía dưới cung cung kính kính trở về, liền xuống phía dưới đều tự làm việc, Xuân nhi và Tiểu Lộ tử bị đơn độc giữ lại.

Tô Tử Mộc nhìn ra được hai người bọn họ quỳ ở nơi đó, quanh thân buộc chặt, nghĩ đến cũng là lần đầu tiên thấy mình thể hiện uy nghiêm chủ tử.

Y chống eo chậm rãi đứng dậy đi xuống, đưa tay ra với hai người, “Hai ngươi đứng lên đi.”

Bọn họ lại càng hoảng sợ, nơm nớp lo sợ đứng lên.

Tô Tử Mộc dắt tay của hai người bọn họ, nhẹ nhàng nói: “Phía sau cánh cửa đóng kín, chúng ta sẽ ở chung như đã từng sống nương tựa lẫn nhau, chỉ là ở đây không thể so lãnh cung, nơi đó hoàn cảnh mặc dù khổ, nhưng không có quy củ gì, chúng ta ở đây hiện tại không biết bao nhiêu ánh mắt đang ngó chừng, các ngươi mang theo ngự lệnh bài càng chọc người chú ý, ta chỉ là hy vọng các ngươi có thể cẩn thận, ngàn lần đừng rước họa vào thân, các ngươi còn trẻ, thời gian còn dài…”

Xuân nhi và Tiểu Lộ tử tất nhiên là cảm động, chẳng qua phen lời nói ấm áp quan tâm này, sao nghe vẫn có loại cảm giác sầu bi.

Lúc này, giọng nói của Đỗ Việt vang lên từ phía sau: “Sao mới vừa tấn vị phân, lại chuyển nơi ở mới, ta thế nào nghe ngươi thật giống như ở nói hậu sự a?”

Tô Tử Mộc phái Xuân nhi hai người đi xuống trước, thuận tiện trừng mắt với Đỗ Việt.

Đỗ Việt thờ ơ nhún nhún vai: “Ta nói sai sao?”

Tô Tử Mộc trở lại trên ghế ngồi xuống, xoa xoa hông mơ hồ đau đớn, “Bọn họ đều là những đứa nhỏ ngoan, có lòng với ta, nhưng thời gian không nhiều, dù sao vẫn nên để cho bọn họ lớn nhanh lên một chút.”

Đỗ Việt gõ một cái ở trên ót Tô Tử Mộc: “Ngươi đây là khinh thường y thuật của ai hả? Đưa tay ra?”

Tô Tử Mộc khẽ cười một tiếng, đưa tay ra.

Đỗ Việt một bên bắt mạch một bên hỏi: “Ngày hôm nay cảm giác ra sao?”

“Sáng sớm như cũ có chút buồn nôn, bụng dưới có chút xé đau, thắt lưng cũng vẫn thường thường đau đớn.”

“Ừ, ngực thì sao?”

“Gần nhất nhưng thật ra không có triệu chứng gì.”

Đỗ Việt gật đầu, thu tay.

“Rất tốt, mạch tượng bình thản, bệnh tim cũng không tái phát, bụng dưới đau là gần nhất thai nhi phát dục nhanh, bụng bị căng ra, ngươi lại là song thai, nhất định sẽ đau đớn rõ hơn, không có gì đáng ngại, về phần thắt lưng… Lúc đó trong ngục hậu sản bị lạnh, sợ là rất khó khôi phục, chỉ có thể chính ngươi chú ý nhiều hơn, ta sẽ dạy Tiểu Lộ tử nhiều thủ pháp, bình thường xoa bóp cho ngươi.”

Tô Tử Mộc gật đầu: “Đỗ huynh phí tâm.”

“Chẳng qua a, ” Đỗ Việt dùng tay chỉ ót Tô Tử Mộc, “Ngươi xa không tới mức dầu hết đèn tắt, y thuật của ta đây dầu gì cũng là sư xuất danh môn, ngoan ngoãn nghe ta nói, đừng suy nghĩ nhiều như vậy được không a.”

Tô Tử Mộc cười đẩy ra tay của Đỗ Việt, “Ta nghe Đỗ thần y.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi