LẠC HOA KHÔNG KẾT NHỊ

Hôm sau Tô Tử Mộc lại bắt đầu sốt cao.

Sinh sản thân thể bị tổn hại nghiêm trọng, lại quỳ gối trong đình viện bị trúng gió lạnh, người rất nhanh bị sốt đến bất tỉnh nhân sự.

Tiểu thái giám vội vàng đi tìm thái y, vốn không ôm hy vọng có thể mời tới, lại vừa vặn đụng phải Đỗ Việt đang trực, nghe vậy thực sự mang theo cái hòm thuốc tới.

Hắn bắt mạch, thở dài, gọi tới một cung nữ và một thái giám duy nhất trong phòng.

“Chiếu phương bốc thuốc, một ngày ba lần, bảy ngày sau ta trở lại, thân thể vị công tử này quá yếu, nhất định phải chăm sóc thật tốt.”

Cung nữ gật đầu rồi nhận lấy, lúc này, nghe được người trên giường có động tĩnh.

Mọi người đến gần, chỉ thấy Tô Tử Mộc sốt cao hôn mê, lông mày chưa từng giãn ra, khóe mắt mang theo vệt nước mắt, trong miệng còn thì thào có chút nói mớ: “Hài tử… Thành Trạch… Chúng ta… Chúng ta, hài tử…”

Mấy người mặc dù không có nghe hiểu, nhưng hai chữ “Thành Trạch” còn phân biệt ra được, bọn họ biết đây là danh huý của đương kim hoàng đế.

Vẻ mặt Đỗ Việt phức tạp liếc nhìn Tô Tử Mộc, mang theo hòm thuốc rời đi.

Qua mấy ngày, Tô Tử Mộc sốt cao từ từ giảm, nhưng phần lớn vẫn trong tình trạng mê man.

Như thế qua hơn tháng, nhờ Đỗ Việt nỗ lực điều dưỡng, người cuối cùng cũng có chuyển biến tốt, có thể xuống đất bước đi, đi ra ngoài để hóng gió chút.

Nhưng tinh thần cũng không tốt lắm, đa số thời gian là ngồi ở trong phòng đờ ra, có đôi khi tay lại đặt lên trên bụng, trong miệng còn tự lẩm bẩm gì đó, nghe kĩ, giống như là “Lê nhi”

Đó là tên Tô Tử Mộc đặt cho hài tử trong bụng.

Trì trì chung cổ sơ trường dạ, cảnh cảnh tinh hà dục thự thiên.

(Tiếng chuông trong đêm dài, bầu trời sáng như rạng đông)

Cuộc đời này của Tô Tử Mộc vẫn luôn sống trong giãy dụa bị người sắp xếp, trong thống khổ lừa gạt, hy vọng hài tử này có thể đi ra khỏi bóng tối này, nghênh đón ánh bình minh của nó.

Nhưng không nghĩ tới, hài tử này ngay cả cơ hội mở mắt nhìn thế giới này cũng không có.

Mất hết hy vọng, Tô Tử Mộc bắt đầu có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình trong đầu.

Trong lãnh cung chỉ có hai người hầu, cung nữ Xuân nhi và thái giám Tiểu Lộ tử, lúc này ai cũng đều đang bận rộn, Tô Tử Mộc yên lặng kéo khăn trải giường, vắt trên xà nhà.

Lúc cổ treo vào trường lăn, y vẫn còn do dự.

Không phải là sợ, chỉ là có chút không muốn.

Suốt cuộc đời ngắn ngủi, mặc dù gặp phải vô số kẻ ác, nhưng dù sao vẫn có một mối tình chân thành, y luyến tiếc Bùi Thành Trạch.

Luyến tiếc người dắt tay cùng mình dạo hoa đăng, dưới ánh nến cùng mình đàm thơ luận hoạ, vào đông đem tay của mình ủ ấm trong ngực, trên giường thay mình lau đi mồ hôi, xoa đôi lông mày nhíu chặt, hỏi có đau hay không, có chịu được hay không.

Nhưng luyến tiếc thì thế nào, tất cả chỉ còn như những ngôi sao nhỏ ảm đạm, thực sự không thể đủ khả năng mong được ngắm ánh mặt trời.

Hai hàng nước mắt chảy xuống, y đá ngã lăn ghế dưới chân.

Cả ngày hôm nay Bùi Thành Trạch đều cảm thấy tinh thần có điểm hoảng hốt, tấu chương trong tay chất thành núi như trước, nhưng hắn một chút tâm trạng nhìn cũng không có.

Thực sự cảm thấy khó chịu trong lòng, hắn dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài đi một chút lại nói.

Chờ phục hồi tinh thần lại, người liền đứng ở trước Dịch Đình cung.

“Xui, đi như thế nào đến đây,” Bùi Thành Trạch lẩm bẩm, “Quên đi, tới đều tới, đi nhìn người nọ một chút đi.”

Một bên Trần Hải đi theo âm thầm bĩu môi, nghĩ thầm lãnh cung xa như vậy, cũng liền hoàng thượng người sẽ “Không cẩn thận” đi tới.

Đi vào trong viện, bên trong chỉ có mấy cây khô cành cây đan xen rối loạn, hành lang và cửa sổ cũng đều loang lổ, nhìn xung quanh, chỉ có một cung nữ ở thiên phòng đang giặt y phục.

Bùi Thành Trạch nhíu mày một cái, chợt nghe đến trong phòng có tiếng loảng xoảng.

Sân không lớn, tiếng này có vẻ đinh tai nhức óc, tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, Xuân nhi vội vàng thả việc trong tay chạy ra, khi nhìn đến Bùi Thành Trạch thì ngây ngẩn cả người.

Bùi Thành Trạch khoát tay áo ý bảo Xuân nhi không cần hành lễ, mình và Trần Hải vội vã đẩy cửa vào phòng.

Mấy người vào cửa liền nhìn thấy Tô Tử Mộc treo ở trên xà nhà.

Xuân nhi bị dọa đến hai chân mềm nhũn quỵ trên mặt đất, Bùi Thành Trạch sau khi khiếp sợ vội vàng phản ứng kịp, đi tới ôm lấy người, Trần Hải thấy thế, không đợi Bùi Thành Trạch mở miệng, liền nhanh chóng dựng ghế lên, trèo lên xé đứt trường lăng.

“Đừng đứng đần ở nơi đó, tuyên thái y đến nhanh lên!” Bùi Thành Trạch quát về phía Xuân nhi.

Trần Hải vội vàng nói: “Khiến vị cô nương này ở lại chăm sóc cho công tử đi, nô tài đi tuyên thái y.”

Trong lòng hắn rõ ràng, Xuân nhi một cung nữ ở lãnh cung, sao có thể mời được thái y ở Thái y viện chứ…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi