LẠC LẠC KHÔNG THOẢI MÁI

18

Ngày hôm sau, tôi, Tạ Tri Ngạn, Trì Chấn, ba người chúng tôi ngồi trên ghế sofa ở nhà Tạ Tri Ngạn.

Tạ Tri Ngạn cũng không trả tiền ngay trước mặt cậu ấy, anh kêu Trì Chấn tới chỉ để nói chuyện anh đã tỉnh táo trở lại.

Có thể nhìn ra được, Trì Chấn thực sự cảm thấy mừng cho anh.

Nhưng sau khi vui mừng, Trì Chấn liếc nhìn tôi, sắc mặt cậu ấy trầm đi một chút.

“Tạ Tri Ngạn, có chuyện này vẫn phải nói cho cậu biết.”

“Là về bệnh của Lạc Lạc.”

Tạ Tri Ngạn nhẹ nhàng ngắt lời cậu ấy: “Tớ biết cả rồi, yên tâm, tớ sẽ đưa cô ấy đi khám và chữa trị.”

Lúc nói chuyện, Tạ Tri Ngạn nắm lấy tay tôi, vỗ nhẹ một cái.

Trì Chấn cứng họng vài giây sau đó nở nụ cười.

“Tớ biết mà, chỉ có cậu mới có thể lay chuyển cậu ấy.”

Ánh mắt cậu ấy quét qua đôi tay đang nắm chặt vào nhau của tôi và Tạ Tri Ngạn, song không nhìn lâu.

Trò chuyện mấy câu, Trì Chấn biết Tạ Tri Ngạn vừa khỏi bệnh, lấy cớ muốn anh được nghỉ ngơi thật tốt để rời đi.

Trước khi đi, cậu ấy mới nghiêm túc nhìn tôi.

“Yên tâm, tớ từng học xem tướng mấy ngày, khuôn mặt này của cậu nhìn qua là biết tướng sống lâu.”

“Ừ.”

Tạ Tri Ngạn tiễn Trì Chấn ra ngoài, chuyến này đi mất gần nửa tiếng đồng hồ.

Khi Tạ Tri Ngạn quay lại, anh khép cửa, thấp giọng nói: “Anh trả lại tiền cho cậu ấy rồi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”

Tạ Tri Ngạn lấy áo khoác treo ở trước cửa của tôi, đi tới nói: “Đi thôi.”

Tôi lập tức bối rối, hỏi lại: “Đi đâu?”

“Bệnh viện.”

Tạ Tri Ngạn không nói gì thêm, anh giúp tôi mặc quần áo nhưng lúc cài cúc thì anh lại đỏ mặt.

Lúc cài đến vị trí trước ngực thì dừng lại, anh thả lỏng tay, chỗ còn lại để tôi tự cài.

“Chúng ta đi tái khám đi. Phải biết chính xác tình trạng ra sao chứ.”

Tôi còn muốn nói nhưng anh đã phủ đầu trước: “Ngoan, kiểm ra rồi về.”

Tôi không thể lay chuyển được anh nên đành phải cài các nút còn lại và theo anh ra ngoài.



Cổng bệnh viện.

Hôm nay gió hơi lớn, một cơn gió lạnh thổi qua khiến người tôi bất giác run rẩy.

Tôi không thể biết rốt cuộc đó là lạnh hay là sợ. Giây tiếp theo, Tạ Tri Ngạn nắm lấy tay tôi, anh nhẹ nhàng nói: “Không sao, anh đã hẹn với chuyên gia rồi.”

Anh đang nói với tôi là không sao, nhưng nếu ngẫm kĩ sẽ thấy giọng nói của anh còn run hơn cả tôi.

Tôi bất chợt muốn khóc. Trước kia ôm suy nghĩ sắp chết để đi du lịch, thậm chí muốn tự sát giữa đường đi để kết thúc nỗi đau.

Tôi vẫn ôm kiểu chủ nghĩa anh hùng nhìn thì có vẻ lạc quan. Tôi biến mình thành hình tượng lạc quan cởi mở. Xem đi, ở thời điểm đối mặt với bệnh tật và cái chết, tôi có thể không cố chấp như thế. Tôi chủ động lựa chọn ngắm nhìn thế giới này một chút, sau đó kết thúc tất thảy.

Nhưng thực tế, chủ nghĩa bi quan từ trong xương cốt đang làm mưa làm gió, người dũng cảm thực sự là người đối mặt với bệnh thì xông thẳng về trước để vượt qua chứ không phải giống như tôi, ngay cả đánh cũng còn chưa đánh đã ném áo giáp chủ động tự sát.

Tôi sợ, tôi đang trốn tránh.

Thậm chí ngay cả can đảm đi tái khám tôi cũng không có.

Mà thời khắc này, tôi lại không tự chủ được mà muốn lùi bước.

Là Tạ Tri Ngạn.

Là Tạ Tri Ngạn sở hữu chỉ số thông minh của trẻ con ở thời gian trước nhẹ nhàng trấn an, dắt tay tôi, đưa tôi vào bệnh viện.

19

Lúc kết quả kiểm tra được trả về, tôi khéo léo từ chối ý định muốn đi cùng của Tạ Tri Ngạn rồi một mình đi vào phòng bệnh.



Lúc trở ra, sắc mặt tôi tái nhợt, thậm chí trên trán cũng rịn mồ hôi.

Tạ Tri Ngạn nắm lấy tay tôi.

Trước giờ anh vẫn là một người trầm ổn ôn hòa, nhưng giờ phút này, đôi tay khẽ run lên vẫn tiết lộ sự bất an trong lòng anh: “Bác sĩ nói sao?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, không nhịn được nữa tôi mới đột ngột tựa vào lòng anh bật khóc thành tiếng.

Lần này, Tạ Tri Ngạn hoàn toàn hoảng hốt.

Anh vỗ lưng giúp tôi, tay chân anh cũng luống cuống: “Lạc Lạc…”

Thiếu niên dù trời có sập xuống cũng có thể thản nhiên như thường trong ký ức của tôi bây giờ lại nói bằng giọng hốt hoảng, lời nói cũng lắp bắp.

“Không sao, anh sẽ ở bên cạnh em… chúng ta có bệnh chữa bệnh, đừng sợ…”

“Tạ Tri Ngạn.”

Tôi ôm lấy eo anh, giọng nghèn nghẹn vì vùi mặt trong lòng anh.

“Là chẩn đoán sai.”

Tạ Tri Ngạn sững sờ.

Bàn tay đang vỗ lưng tôi khựng lại, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.

“Là sao?”

Sợ nghe lầm, anh còn hỏi lại một lần nữa.

Tôi gạt nước mắt trên khoé mi, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.

“Bệnh viện trước đó chẩn đoán sai.”

“Khối u của em là lành tính… lành tính…”

Tôi lại không nhịn được bật khóc.



Ngày hôm đó ở trong hành lang bệnh viện, một nam một nữ ôm nhau, khóc trông rất mất mặt.

Trên đường về, Tạ Tri Ngạn mới nhận ra có cái gì đó không đúng.

“Vậy lúc đầu em chảy máu mũi mấy lần…”

Tôi im lặng một lúc: “Bác sĩ nói có thể là do lúc đó nóng trong, hoặc bị viêm xoang…”

Qua một cột đèn giao thông, Tạ Tri Ngạn lại hỏi.

“Dạng bệnh này mà bệnh viện cũng có thể chẩn đoán sai, quá vô trách nhiệm rồi. Sau đó bệnh viện chưa từng liên lạc lại với em sao?”

Tôi sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra.

“Em vứt thẻ sim cũ vào hôm bắt đầu đi du lịch rồi.”

Lúc ấy, đột nhiên biết mình mắc phải bệnh nan y, trong lòng tôi vẫn không có cách nào chấp nhận. Tôi dứt khoát quyết định cầm tất cả những gì mình đã tích cóp đi du lịch, cũng như kết thúc cuộc đời trên đường du lịch.

Cho nên lúc lên đường tôi mới rút thẻ sim ra vứt, không muốn bất cứ ai quấy rầy sự thanh tịnh trên hành trình của mình.

Giờ suy nghĩ lại…

Nếu như không phải lúc ấy gặp Tạ Tri Ngạn đang ngây ngốc ở trạm du lịch đầu tiên thì có lẽ lúc này tôi đã…

Suy nghĩ chút thôi cũng tiếc nuối chết mất.

Chỉ là chẩn đoán sai mà thôi. Đối mặt với lính tốt bên đối thủ mà tôi chạy thẳng về trụ.



Chỗ này chắc ai chơi L OL, Tốc biến hay Liên quân sẽ hiểu ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi