LẠC LỐI - MIU MIU

#22

Sở Điềm bình tĩnh nói.

” Em không yêu anh. Lục Tử Sâm, đó là lí do”

” Điềm Điềm… em nói dối. Anh không tin”

” Tin hay không tùy anh, em đã có chồng… á đau”

Lục Tử Sâm giống như mất trí, anh siết chặt bả vai Sở Điềm giống như muốn bóp vụn.

Giai Kỳ đứng bất động, nắm chặt lấy góc váy, sống mũi cay xè. Lục Tử Sâm yêu sâu đậm như thế rồi sao, đã chuẩn bị cầu hôn. Cũng may, Sở Điềm đã có chồng.

Giai Kỳ yêu Lục Tử Sâm đến nỗi đánh mất cả lòng tự trọng.

Cô thấy Từ Đồ Mặc từ phòng bao bước ra, anh ta đi nhanh đến kéo Lục Tử Sâm khỏi Sở Điềm, đấm vào mặt anh.

” Mày đang làm gì cô ấy thế hả?”

Lục Tử Sâm loạng choạng lùi lại vài bước, cũng không chịu yếu thế. Đấm một cái vào má trái Tư Đồ Mặc

” Mày tránh xa, đây là chuyện của tao và cô ấy”

” Điềm Điềm là vợ tao”

Hai người đàn ông liền lao vào đánh nhau. Mọi người nghe động tĩnh ùa chạy ra, bắt đầu can ngăn. Khung cảnh hỗn loạn vô cùng.

Giai Kỳ không đi ra, có xuất hiện cũng không ai để ý. Vốn dĩ cô sắm vai một chú hề.

Có lẽ mọi người đã khuyên ngăn thành công rồi, bởi vì hai người đều dừng tay. Tư Đồ Mặc nhẹ nhàng ôm Sở Điềm đi, không nhìn Lục Tử Sâm một cái càng không nói lời nào.

Lục Tử Sâm đứng tại chỗ hồi lâu không biết đang suy nghì gì, cuối cùng cũng đi khỏi.

Cho đến khi mọi người giải tán hết, Giai Kì vẫn đứng yên tại chỗ. Bởi vì khắp cơ thể đều đau, đau đến nỗi hóa thành giọt lệ tràn ra khỏi khóe mi. Cổ họng nghẹn đắng, cũng chỉ Sở Điềm mới có thể khơi lên những cảm xúc đó của anh. Cô mãi mãi không thể…

Yêu một người không yêu mình là một việc đau đớn đến nhường nào, anh hiểu mà cô cũng hiểu. Sở Điềm tổn thương anh, anh lại quay sang tổn thương cô. Có phải rất công bằng không?

Cô hiểu cho nỗi đau của anh, muốn xoa dịu đi vết thương của anh. Nhưng ai sẽ xoa dịu vết thương của cô đây? Cô phải tự mình an ủi bản thân, rồi anh đến xát muối vào nó, cô lại tiếp tục chữa lành. Một vòng tuần hoàn ác tính.

Cô không muốn khóc đâu, thật đấy. Chỉ là cảm giác bị bỏ rơi khiến cô tủi thân. Bên ngoài gió lớn, rất lạnh. Cô lạnh đến tê cóng cả người, bất lực ngã xuống. Lần này cô chẳng thiết đứng lên nữa. Lấy hai tay ôm mặt, ngay giữa vỉa hè khóc không thành tiếng.

Tần Tống ở trên xe nhìn chăm chú bóng dáng màu trắng nhỏ bé kia, yếu đuối đến mức một cơn gió cũng có thế thổi bay. Hắn muốn ôm cô vào lòng, muốn lau đi những giọt nước mắt đó. Có người ngu ngốc hơn cô sao? Biết chuyện rồi vẫn tình nguyện ở bên cạnh Lục Tử Sâm. Càng ngu ngốc hơn khi bước đến Y Vân ngày hôm nay.

Lần trước hắn cố ý để cho cô nghe bí mật kia, qua cánh cửa khép hờ hắn thấy cô đứng đó bất động rồi như mất đi linh hồn mà ra khỏi Y Vân. Lần này, cô đứng sau cây cột, hắn rõ ràng bả vai cô run lên. Hắn không biết cô nghỉ gì, tâm trạng ra sao khi hết lần này đến lần khác chứng kiến những chuyện như thế.

Hắn cảm thấy không đáng cho cô, yêu phải tên cặn bã như Lục Tử Sâm. Cô xứng đáng với một người tốt hơn.

Hắn từng nói với cô, tình cảm của mình phải cẩn thận. Cũng chỉ hắn mới biết bản thân mình đã lỡ sa chân vào rồi, nhưng ngay từ trong mắt cô hắn thấy rất rõ cô yêu Lục Tử Sâm, hạnh phúc và đau khổ cũng vì anh ra. Hắn không ngốc như cô nên sẽ không tiếp tục tình cảm này nữa chỉ là muốn ở bên cô lúc yếu lòng một chút.

Từng giờ từng phút trôi qua, người đi đường ai cũng trông thấy hình ảnh cô gái mặc váy trắng ngồi xổm ở vỉa hè, phía sau cô không xa là chiếc Bentley luôn dõi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi