LẠC LỐI - MIU MIU

#4

Sau đó 1 tuần Giai Kỳ chưa từng gặp lại Lục Tử Sâm lần nào. Trong thâm tâm, cô không biết mình có mong gặp anh hay không thế nhưng trong vô thức cô luôn quét mắt khắp quán bar tìm kiếm bóng dáng anh

Hôm nay cô nhảy rất hight, mỗi khi tâm trạng không tốt cô đều xả hết trên sàn nhảy. Vừa xuống, đã bị một bàn tay ôm ngang hông. Cô mặc áo croptop nên nhiệt độ bàn tay người đàn ông truyền thẳng qua da thịt cô. Vừa muốn quay lại nói lí lẽ thì đặp vào mắt là gương mặt người cô ngày nhớ đêm mong, anh hình như hơi tiều tụy.

Lục Tử Sâm mặc bộ âu phục màu bạc, cravat hơi nới lỏng giống như vừa dự bữa tiệc nào đó. Bàn tay Lục Tử Sâm kéo nhẹ một cái, cô đứng không vững, ngã vào lòng anh. Mặt Giai Kỳ áp vào ngực Lục Khải Sâm, cô còn có thể nghe được tiếng tim đập của anh. Xung quanh chóp mũi là mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi nước hoa thoang thoảng của người đàn ông.

Từ trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của Lục Tử Sâm

” Có nhớ tôi không”

Giai Kỳ ngẩng đầu lên, đối diện với anh mặt như cười như không của anh, nheo mắt, giả vờ không hiểu

” Anh nói gì thế, buông tôi ra trước đã”

Lục Tử Sâm nhướn mày, biết tỏng trò mèo của cô

” Nhưng mà tôi rất nhớ em đó!”

Mặc dù biết đấy chỉ là lời nói bông đùa, tâm Giai Kỳ vẫn không nhịn được rộn ràng. Đang suy nghĩ đáp lại anh một câu thật oách thì đôi môi cô đã hôn mạnh mẽ.

Mùi thuốc lá tràn ngập trong miệng. Đầu lưỡi của anh phát họa viền môi cô. Đôi môi khô ráo ngay lập tức trở nên ướŧ áŧ. Lưỡi của anh lại tiến vào khoang miệng, rồi ở trong đó khuấy đảo. Kết thúc nụ hôn còn kéo ra một sợi chỉ bạc, dưới ánh đèn lập lòe mờ ám đến cực điểm

Giai Kỳ hoảng hốt, muốn đẩy anh ra. Lục Tử Sâm lại càng dùng lực, kéo sát cô vào lòng mình. Anh cúi đầu xuống, sát bên tai cô, giọng nói khàn khàn

” Tôi bao nuôi em được không? Hay em làm bồ tôi nhé?”

Hơi thở của anh phả vào bên tai cô thêm dư âm của nụ hôn, trong lòng từ từ dâng lên một cỗ nhiệt khí lại bị câu nói của anh dập cho tan tành.

” Tôi không cần ai bao nuôi, cũng không muốn làm bồ anh”

Lục Tử Sâm híp mắt lại, lộ ra tia thâm trầm

” Tôi không thích cưỡng ép ai, em đừng trả lời vội, câu nói của tôi luôn có hiệu lực. Suy nghĩ thông suốt rồi đến tìm tôi”

Giai Kỳ không quan tâm anh nói gì, dùng hết sức thoát khỏi vòng tay của anh, sau đó…. chạy

Lục Tử Sâm cười cười nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia. Thật đáng yêu. 1 tuần nay anh phải sang Pháp công tác, mệt đến không kịp chợp mắt nhưng thỉnh thoảng lại nghĩ đến cái cô gái ” lạc mềm buộc chặt” kia. Nụ hôn ban nãy, ừm… hương vị không tệ tiết là kết thúc quá sớm. Không sao, lần sau anh còn muốn vào bên trong cô.

Giai Kỳ sau khi chạy vào phòng hóa trang vẫn còn ngơ ngác. Nhớ tới Lục Tử Sâm hôn cô rồi nói muốn bao nuôi cô. Giai Kỳ tự hỏi mình có muốn thế hay không, trái tim kêu gào muốn ở cạnh anh, lý trí lạnh lùng bảo chẳng lẽ mày muốn đi tìm khinh thường hay sao, mày với anh ta là không thể. Giai Kỳ lắc đầu, thế giới này điên rồi, cô cũng điên rồi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi