LẠC LỐI TRONG TIM ANH

Giản Vi một đường vui mừng chạy về phòng ngủ, đẩy cửa vào trong phòng, hô to:" các chị em, mình đã về!""

Quen biết Giản Vi lâu như vậy hôm nay mới thấy được cô cảm xúc như vậy, Thẩm Đình cười, trêu ghẹo:" trên đường về nhà nhặt được vàng sao?"

Giản Vi cười cười:" so với việc nhặt được vàng còn vui vẻ hơn!"

Vào trong phòng còn vui vẻ đến nỗi xoay vòng vòng.

Chu Tương Tương từ trên giường xuống dưới, cười nói:" Có phải đang yêu không?"

Xuống giường, đi đến trước mặt Giản Vi, kéo tay cô, cười tủm tỉm nháy mắt với cô:" thành công rồi?"

Giản Vi nhếch miệng bật cười,khóe mắt ý cười tràn ra ngoài.

Bên cạnh Thẩm Đình cùng Trương Tâm hiểu ra, đầy mặt vui mừng:" Trời ơi, Vi Vi yêu đương với ai? Có phải học trưởng lần trước tìm cậu không?"

"Không phải." Giản Vi cười hì hì lắc đầu, đi đến trước bàn học, mở máy tính.

Mọi người tò mò, tiếp tục đuổi theo cô truy hỏi:" ai vậy, nói mau!"

Giản Vi không muốn gạt bạn cùng phòng, suy nghĩ một lát, có chút thẹn thùng mà trả lời:" các cậu cũng đã gặp qua, chính là người hôm đầu tiên đưa mình đến đây."

Trương Tâm trợn tròn đôi mắt, đầy vẻ kinh ngạc:" Cậu không phải nói là không thích người nhiều tuổi sao?""

Giản Vi bị nói đến sặc:" Anh ấy không già, còn rất đẹp trai nữa."

"Ai da nha! Mấy hôm trước còn nói anh ta hơn cậu mười tuổi, bộ dạng vô cùng không vui.." Thẩm Đình chọc chọc mặt Giản Vi:" Cô gái nhỏ này không thành thật chút nào."

Giản Vi cong mắt bộ dạng vô cùng giống một con hồ ly nhỏ.

- ----------

Buổi tối tập hội, Giản Vi ngồi ở chỗ đó một câu cũng không nghe lọt tai, vẫn luôn nhắn tin cho Lâm Cẩn Ngôn.

Cúi đầu, khuôn mặt nhỏ tràn ngập tươi cười.

" chậc chậc, yêu vả rồi quả nhiên khác hẳn!""

" Nhìn kìa cười đến độ nở hoa rồi,phải không?Tương Tương."

Trương Tâm cùng Thẩm Đình, ngươi một câu ta một câu, cùng với Chu Tương Tương, ba người tủm tỉm cười mà nhìn Giản Vi.

Giản Vi có chút ngượng ngùng chỉ vào Chu Tương Tương:" các cậu đừng nói mình nha, Tương Tương mỗi buổi tối cùng anh Phó Tranh nấu cháo điện thoại đấy thôi.""

Thẩm Đình vỗ vỗ bả vai cô, cười nói:" cậu đừng nói Tương Tương, về sau nửa đêm nấu cháo điện thoại nhiều hơn cậu ấy đấy..." Trương Tâm ôm lấy Thẩm Đình:" cẩu độc thân như chúng ta phải tự sưởi ấm cho nhau rồi."

Thẩm Đình cười đẩy cô ấy ra, vẻ mặt ghét bỏ:" đi đi đi, mình có bá dạo tổng tài rồi,ai muốn cậu!""

Trương Tâm ngẩn ra:" Gì cơ, bá đạo tổng tài?"

Thẩm Đình lắc lắc điện thoại di động:"" Gần đây phát hiện một bộ truyện rất hay, nam chính tên Lâm Cẩn Ngôn, hai ngày nay tiến độ ra chương đều đặn, mình chờ tác giả tiếp."

"Phốc!"" Giản Vi uống một ngụm nước bị sặc ở cổ họng, cả khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, che miệng không ngừng ho khan.

"Vi vi có bị gì không?""

Giản Vi cười gượng:" Ha hả.... Không sao."

Trong đầu đang suy nghĩ chính là trở về liền đặt mật khẩu máy tính, nếu như Lâm Cẩn Ngôn phát hiện ra cô lấy anh viết tiểu thuyết, còn ngược anh thảm như vậy...

Cô tức khắc rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp.

- ------

Họp xong, cùng bạn cùng phòng ra về, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Cẩn Ngôn, ngẩng đầu lên nhìn thấy ở cách đó không xa dưới ánh đèn đường Lâm Cẩn Ngôn đang đứng ở đó, chính là cũng đang cầm di động gọi điện thoại.

Trong đám người liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giản Vi hướng cô vẫy tay.

Giản Vi cũng nhìn thấy anh,nói với bạn cùng phòng:"" Cái kia.... Mình đi ra ngoài lát nữa sẽ trở về.""

Thẩm Đình ánh mắt ái muội,cười cười:" Không trở lại cũng không sao nha, Chủ tịch hội học sinh là bạn trai của Tương Tương."

Giản Vi đẩy cô ấy một cái:"" đừng có nói bậy."

- --------

Giản Vi chạy đến chỗ Lâm Cẩn Ngôn, Lâm Cẩn Ngôn một tay cầm điện thoại giải quyết công việc, tay còn lại nắm lấy tay cô.

Giản Vi đôi mắt long lanh mà nhìn anh.

Lâm Cẩn Ngon thật mau cất điện thoại, nhìn cô, ánh mắt ôn nhu:""Đói bụng không?""

Giản Vi lắc đầu:" buổi tối ăn rất nhiều."

"Anh đói bụng, cùng anh ăn chút gì đi.""

Giản Vi hơi gật đầu:"" được."

Bàn tay to lớn của Lâm Cẩn Ngôn bao bọc lấy tay cô,đi ra ngoài.

Trên đường không ít nữ sinh ngoái nhìn Lâm Cẩn Ngôn,Giản Vi mếu máo,trong lòng âm thầm buồn bực: người đàn ông này thật là đi đến đâu là gây họa đến đấy.

Bên cạnh trường học có một tiệm cơm Tây, Lâm Cẩn Ngôn gọi một phần bò bít tết, cũng kêu cho Giản Vi một phần, còn có thêm canh nấm.

Đồ ăn bưng lên, Giản Vi nhăn mặt:" em thật sự không đói."

" Có thể ăn một ít."

Giản Vi nhỏ giọng nói:"" buổi tối ăn nhiều sẽ bị béo.""

"Quá gầy chính là muốn em béo lên một chút."" Lâm Cẩn Ngôn cắt một miếng đưa đến bên miệng Giản Vi:" ngoan, ăn một chút thôi.""

Lâm Cẩn Ngôn giọng nói ôn nhu, không cho phép cự tuyệt.

Giản Vi do dự một lát,cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn há miệng ăn một miếng.

Vừa nhai vừa nhỏ giọng nói:" Em không gầy, lần trước kiểm tra sức khỏe đã thành 90 cân rồi*.""

*90 cân tính theo cân của Trung Quốc chỉ tầm hơn 40 cân thôi.

Lâm Cẩn Ngôn nhướng mắt nhìn cô, khóe mắt hàm chứa ý cười, vẻ mặt không tin:" thật không?"

Giản Vi đoán được anh đang nghĩ gì, nhịn không được lườm anh một cái:" Anh nói chuyện nghiêm túc có được không?""

Lâm Cẩn Ngôn vẻ mặt vô tội nhưn trong mắt ý cười càng sâu:" Anh lại làm sao?""

" Anh... không nói với anh nữa."

Biết anh vẫn luôn nghĩ cô có dáng người học sinh tiểu học, Giản Vi lười cãi lại anh, buồn bực cúi đầu ăn phần ăn của mình.

"Giản Vi cuối tuần này em cùng anh đi gặp ông nội đi." Lâm Cẩn Ngôn vẻ mặt nghiêm túc không còn vẻ đùa cợt ban đầu.

Giản Vi vừa nghe xong câu nói của anh,trong lòng tức khắc như có cái gì đó vừa rơi "bộp" một cái:" sao... lại nhanh như vậy?"

Nghĩ đến thái độ lần trước của mẹ anh,cô da đầu tê dại, sợ đến hoảng.

Lâm Cẩn Ngôn "ừ" một tiếng,nói:"" ông nội của anh rất tốt, em không cần phải sợ."

" Nhỡ ông nội của anh không thích em, em..."

"Không đâu."Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt, nghiêm túc nhìn cô:"" đã nói anh không để em chịu ủy khuất, em không tin?"

Giản Vi:".......""

- -----------

Từ khi Lâm Cẩn Ngôn nói muốn đưa cô đi gặp ông nội, Giản Vi cả tuần đều lo lắng, đến ngủ không yên ăn không ngon, cứ nghĩ đến việc phải gặp người lớn khiến da đầu cô tê rần.

Chu Tương Tương an ủi cô, nói:"" cậu có lo lắng cũng vô dụng, sớm muộn rồi cũng sẽ phải gặp, bạn trai cậu nhanh như vậy đã đưa cậu về gặp người lớn, có thể thấy anh ta đối với phần tình cảm này có bao nhiêu phần nghiêm túc, cậu nên vui mới phải."

""Nói thì như vậy, nhưng cậu không biết nhà anh ấy, bọn họ..."

"Mình biết,là danh môn vọng tộc,nhưng cậu cũng đâu có kém cạnh, trường đại học Q cũng không phải là trường thấp." Chu Tương Tương vỗ vai cô, thâm thúy nói:" Vi Vi đối với bản thân mình phải có sự tin tưởng, không có chút nào là không xứng."

Giản Vi mỉm cười chua xót, cô cùng Lâm Cẩn Ngôn chênh lệch bằng cấp không phải là vấn đề, là bối cảnh gia đình của cô và anh có chút chênh lệch.

Lại nói tới chuyện thi đại học, nếu như không có Lâm Cẩn Ngôn, căn bản đến mơ cũng không dám nghĩ tới.

Tuy rằng Lâm Cẩn Ngôn đã nói cô không cần lo lắng, nhưng thật sự suy nghĩ kĩ lại, vẫn là hi vọng xa vời.

Cho dù cô lo lắng như thế nào, thì như Chu Tương Tương nói gặp mặt người lớn vẫn là chuyện không thể tránh khỏi.

Thứ sáu cô không có tiết học, về nhà thu dọn đồ,sau đó chờ Lâm Cẩn Ngôn đến đón cô đi gặp ông nội.

Lâm Cẩn Ngôn nói muốn ở đó vài ngày,bảo cô chuẩn bị vài bộ quần áo, trên núi ban đêm gió lớn, nhắc cô nhớ mang theo áo khoác.

Giản Vi chuẩn bị quần áo của mình, lại giúp anh thu dọn quần áo, bận rộn cả ngày, buổi chiều hơn 4 giờ,Lâm Cẩn Ngôn mới tan làm.

" Ông nội nói muốn ăn cơm với chúng ta, lúc này khởi hành đến nơi vừa kịp bữa tối."

Lâm Cẩn Ngôn xách hành lý từ trên lầu xuống, bỏ vào trong xe.

Giản Vi chào tạm biệt dì Lan, dì Lan biết cô lo lắng, cười tủm tỉm trấn an cô:"" Con đừng sợ, ông ấy vô cùng tốt, sẽ mau chóng thích con.""

Tuy rẳng dì Lan cùng Lâm Cẩn Ngôn nói với cô rằng ông nội rất tốt, nhưng trên đường đi,Giản Vi vẫn luôn lo lắng,luôn miệng hỏi Lâm Cẩn Ngôn rằng lát nữa gặp ông nội thì phải nói gì? Ông nội thích cháu dâu như thế nào? Yên tĩnh hay là hoạt bát? Cô mang quà đến có tốt lắm hay không, có nên đưa cho ông không?

Lâm Cẩn Ngôn nghe cô hỏi một tràng, dở khóc dở cười, giơ tay xoa đầu cô, giọng nói có chút bất đắc dĩ:" Ngoan,ngủ một lát đi,em nói suốt cả dọc dường rồi."

Giản Vi:"......."

- -------------------

Giản Vi lo lắng suốt cả đường đi,nhưng khi tới nơi rồi, gặp được ông nội, trong đầu chỉ có một suy nghĩ "Lâm Cẩn Ngôn cùng dì Lan quả thực là không lừa cô nha!"

"Vi Vi à, nói thật lòng thằng nhóc từ trước tới giờ chưa hề nói qua chuyện yêu đương, cũng không biết phải đối xử tốt với con gái như thế nào,nếu là khi dễ cháu chọc cho cháu tức giận, cháu cứ việc giáo huấn nó, nếu nó không phục, cháu cho nó quỳ ván giặt đồ, quỳ đến khi nào biết sai rồi mới cho nó đứng lên."

Nói xong liền lấy ra một cái ván giặt đồ từ thời xưa:" nói cho cháu biết, ông hồi còn trẻ,ta chọc giận bà nội của Cẩn Ngôn bà ấy liền phạt ông quỳ trên ván giặt đồ, sau này bà ấy không thể phạt ta nữa rồi, giữ lại nó cũng không có ích gì, mấy ngày nữa cháu mang về, nếu như nó khi dễ cháu,cháu liền lấy cái này ra phạt nó,nếu nó dạy mãi không sửa,cháu cứ nói với ông, ông làm chủ cho cháu."

Lâm Cẩn Ngôn ở bên cạnh nghe được mí mắt giật giật, thật sự nhịn không được nói một câu:" Ông nội, ông đang nói gì vậy?"

Ông nội trừng mắt liếc anh một cái:" Ông đang cùng cháu dâu nói chuyện, đừng xen vào."

Lâm Cẩn Ngôn:"........""

Anh mới là cháu mà!!!

Giản Vi trong lòng mừng rỡ vô cùng, cầm lấy ván giặt đồ ôm vào lòng,nói:" Cảm ơn ông nội, cháu sẽ nhớ kỹ."

" Được, đúng là một đứa trẻ ngoan."

Ông thực sự thích Giản Vi, ăn mặc đứng đắn,ăn nói lễ phép chừng mực, tươi cười ngọt ngào, vừa thấy liền thích.

Ăn xong cơm tối, cùng Giản Vi ở trong sân nói chuyện, hỏi về tình hình gia đình cô.

Giản Vi không dám giấu diếm, kể hết sự tình.

Ông nội nghe xong liền thở dài:" Ông nội đã nghe kể cha cháu là con bạc, uống rượu xong thường xuyên đánh đập cháu."

Ông nắm lấy tay Giản Vi vỗ nhè nhẹ, ánh mắt hiền từ:"thật là một đứa trẻ đáng thương, tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, nói thật lòng nói là một người đàn ông tốt, nó sẽ chăm sóc tốt cho cháu."

Trong núi gió đêm thổi xuyên cây lá xào xạc, mơn man da thịt.

Giản Vi đôi mắt đỏ hoe, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Ngoại trừ mẹ ra, đây là lần đầu tiên cô nhận được tình cảm người thân từ một người không chung huyết thống, giọng nói có chút nghẹn ngào, cảm kích nói:"" ông nội, cảm ơn ông."

Ông nội mỉm cười hiền lành:" Mau trở về nghỉ ngơi đi, đi xe mấy tiếng có mệt không? Ông cũng trở về nghỉ ngơi đây."

""Cháu đỡ ông."

Giản Vi đỡ ông nội trở về phòng, dì giúp việc tiến lên đỡ lấy ông,mỉm cười nói:" thiếu phu nhân cũng nên đi nghỉ sớm đi."

Giản Vi vội gật đầu,nhìn theo mãi cho đến khi ông nội được đỡ vào trong phòng mới xoay người đi lên lầu.

Lâm Cẩn Ngôn đứng ở chỗ ngoặt của lầu hai, Giản Vi vừa mới đi tới đã bị anh túm lấy tay,đè cả người lên tường.

Giản Vi trong lòng nhảy dựng, vội đẩy anh:" Đừng nháo!"

Lâm Cẩn Ngôn trong mắt mang ý cười:" thiếu phu nhân à?"

Giản Vi mặt ửng đỏ:" Ai,ai là...."

Cô đẩy bả vai anh, anh cúi người xuống, thân thể sát lại gần cô, môi cơ hồ dán lên môi cô, cười nhẹ:" Vừa nãy liền gọi là bà Lâm?""

""Ai gọi là bà Lâm, mau buông ra, đang ở nhà ông nội đấy."

Lâm Cẩn Ngôn vẫn là không buông, trong mắt tràn ngập ý cười mà nhìn cô.

Giản Vi cắn cắn môi, trong mắt hiện lên một tia gian xảo:" Anh muốn quỳ ván giặt đồ phải không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi