“Cô khó chịu à? Bị ốm? Đau đầu?”
Thấy Cảnh Thiên lắc đầu, Chiến Lệ Xuyên khẽ cau mày.
Lúc này anh mới nhận ra 3bình thường đều là Cảnh Thiên quan tâm đến sức khỏe của anh, anh rất hiếm khi để ý
đến sức khỏe của cô.
Cô nhóc này p1hải đóng phim, phải đầu tư, còn phải bận bịu việc nghiên cứu y học ở Viện nghiên cứu Lawrence
nữa, cho dù là lạc đà thì cũng 9có lúc được dừng lại nghỉ ngơi nữa là con người.
“Nếu cô thấy khó chịu thì tôi có thể lùi phẫu thuật lại vài ngày nữa3.”
Cảnh Thiên đột nhiên được quan tâm, tâm trạng đang bực bội vì nghĩ đến Đỗ Ngôn Tranh bỗng không còn thấy
khó chịu 8nữa.
Lạ quá!
Hồi trước con cẩu Tiết Tấn Nguyên kia cũng xun xoe với cô không ít, hỏi han quan tâm đủ thể loại mà cô không hề
cảm thấy ấm lòng, nhưng sự quan tâm của Chiến Lệ Xuyên lại khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
lên.
“Không đau đầu, chỉ là ban nãy nghịch điện thoại hơi lâu nên mỏi cổ thôi.”
“Điện thoại… nên hạn chế dùng thì hơn. Tôi biết một cách xoa bóp, chờ tôi khỏe lại, nếu giáo sư J có thời gian rảnh
thì tôi có thể xoa bóp cho cô.”
“Được đấy.” Cô đã xoa bóp cho anh bao nhiêu lần rồi, chờ Chiến Lệ Xuyên khỏe lại, xoa bóp cho cô cũng là chuyện
nên làm.
Cảnh Thiên vui vẻ đồng ý.
Hồng Lục bên cạnh: … Đại ca, không phải chị bị cuồng sạch sẽ, không cho người khác chạm vào à?
Hồng Lục muốn đập vỡ bát cơm chó này. “Về tôi thì giáo sư J không cần lo, từ nhỏ tôi đã sống như vậy rồi, đã quen
lắm rồi. Tôi chịu đau rất giỏi, thế nên cô cứ việc làm phẫu thuật, cho dù bị đau đến mấy thì tôi cũng sẽ không nhúc
nhích đâu. Nếu có
thực sự không yên tâm thì có thể trải người tôi lại.”
“Không cần. Tôi có thuốc, khi anh cảm nhận được cơn đau rồi, tôi sẽ bôi lên cho anh. Loại thuốc này dành riêng cho
những người có gen như anh, vẫn có tác dụng đấy.”
Chiến Lệ Xuyên ngạc nhiên, không ngờ cuối cùng cũng có một loại thuốc dành riêng cho người như anh.
“Vậy thì làm phiền giáo sư J rồi.” “Việc nên làm mà. Ông cụ Chiến đã cho tôi 10% cổ phần của nhà họ Chiến, cho
dù thế nào thì tôi cũng sẽ chữa cho cậu ba khỏe lại.”
Nhìn đôi mắt hồ ly của cô nhóc trước mặt mình lấp lánh toàn chữ tiến, Chiến Lệ Xuyên không nhịn được mà cong
khóe môi: “Vậy thì khi tôi khỏe lại rồi, tôi cũng sẽ chuyển 10% cổ phần cho giáo sư J.”
Mắt Cánh Thiên sáng rực lên, miệng thì nói “thể thì ngại quá” nhưng biểu cảm thì đến kẻ ngốc cũng có thể nhận ra
rằng cô muốn để Chiến Lệ Xuyên chuyển tiền cho cô luôn ngay bây giờ.
“Bây giờ tôi không dẫn luật sư theo, không thì nể mặt giáo sư J, cô đã muốn thì có thể chuyển ngay bây giờ.” Hồng
Lục muốn nói: Cậu không sợ mất luôn cô vợ mua bằng tiền này à? Cảnh Thiên lên tiếng: “Không cần đâu, tôi rất tin
tưởng cậu ba mà. Vậy thì chúng ta bắt đầu làm phẫu thuật nhanh thôi.”
Làm xong còn chuyển cổ phần.
Chỉ thiếu nước nói nốt câu này ra.
“Được.”
Chiến Lệ Xuyên vui vẻ đáp lời.
Hồng Lục bên cạnh nhìn mà chép miệng thành tiếng.
Thực lòng không hiểu làm thế nào mà tập đoàn AUPU lại trở thành nhà giàu nhất thành phố H được.
Chuyển mất 20% cổ phần rồi mà vẫn còn cười hớn hở thế, sao tập đoàn này vẫn chưa sập nhỉ?
“Được rồi, bắt đầu phẫu thuật. Anh đã ăn cơm chưa?”
“Rồi.” Chiến Lệ Xuyên gật đầu: “Giáo sư Hồng Lục bảo tôi ăn rồi.”
“Rất tốt, ăn rồi thì mới có sức. Đang làm mà đói thì bảo tôi, tôi có mang socola cho anh để bổ sung thể lực rồi.”
“Ừ.” Chiến Lệ Xuyên cong khóe môi.
Quả nhiên vợ mình đúng là tốt nhất.
Làm phẫu thuật với người khác, thường thì đều phải chịu đói cả ngày.
Làm với vợ còn có cả socola đê ăn.
Hồi trước anh không hề thích ăn socola, bây giờ được Cảnh Thiên nhắc nhở, anh bỗng muốn được ăn ngay bây giờ.
Truyện rất hay
Truyện rất hay nhe
Nữ chính không biết sau này tác giả có để lão tàn hay không . Nhưng tập bắt gian tập này nữ chính chửi hay quá . Chửi nghe quá đã
Mấy người giàu mà ko có đạo đức thì hay xem người nghèo như trò tiêu khiển của họ, thật biến thái. Nghe tựa cứ nghĩ là truyện vui
Lại một bộ truyện đau lòng nghe song thấy Bùi ngùi quá min ơi...Hay
Chúc. Min khoẻ vui vẻ nha ️️️️️️️️️️
Truyện buồn quá.
Tim mot bo trueyn hai huoc ti di lau lam k dc cuoi roi
Hay quá trời luôn Á