LẠC THIẾU, LY HÔN ĐI

Lạc Lãnh Thần nhìn bà Thẩm , ý cười xấu xa , trong mắt tràn đầy khoái cảm : “Thẩm phu nhân , bà đã lặn lội trong giới thương trường nhiều năm như vậy , chẳng lẽ nào không biết Lạc Lãnh Thần tôi là dạng người gì ? Cho dù là rớt xuống địa ngục , tôi cũng nhất định phải kéo theo một người , ha ha ha…”

Lúc còn sống , Thẩm Mặc có thể thấy được vở kịch hay như vậy , mà hắn còn là diễn viên , mình cũng không thấy thiệt .

Dần dần , có tiếng bước chân nôn nóng vang lên , Lạc Lãnh Thần ngậm ý cười nhìn người phụ ngồi đối diện hắn , khuôn mặt trắng xanh , ánh mắt run rẩy thể hiện sự khẩn trương lúc này của bà : “Thẩm phu nhân , bà nhìn thử xem người đến có phải cậu con trai kiêu ngạo của bà hay không?”

Bà Thẩm trừng mắt nhìn Lạc Lãnh Thần : “Tôi có lòng tốt cho cậu xuất ngoại , có thể có một cơ hội thoi thóp , cậu lại thích ngược , mưu tính lại tôi , Lạc Lãnh Thần , cậu cũng đã đạp chính mình đấy , ngữ khí của A Mặc như vật đã nói lên lúc này mặc kệ là tôi hay cậu đều nhất định phải chiu lửa giận của A Mặc , Lạc Lãnh Thàn , là cậu dẫn mình ước một bước xuống địa ngục đấy .

Địa ngục ? Lạc Lãnh Thần híp mắt : “Tôi đã ở địa ngục từ lâu rồi , trước giờ luôn ở đấy , chỉ có điều là vì chờ một người xuống cùng thôi.”

Trong mắt bà Thẩm lộ ra một chút đáng tiếc , cõ lần một chút đồng tình … Đồng tình ? Lạc Lãnh Thần hắn không cần !

Một tay gạt hết đồ trên bàn, rơi tản tác xuống đất , tiếng đổ vỡ vang lên , Lạc Lãnh Thần cười lạnh không ngừng : “Thẩm phu nhân , tôi nghĩ , con của bà sẽ không đụng đến tôi đâu , dù thế nào đi nữa , trên người của tôi cũng có một nửa dòng máu , cho dù chính tôi cũng cảm thấy nó dơ bẩn , cho dù tôi chỉ có một nửa huyết thống , cho dù là sỉ nhục suốt đời của tôi , thế nhưng cái dấu ấn kia mãi không thể nào xóa được .”

Sắc mặt bà Thẩm đại biến , ánh mắt , lại vòng qua Lạc Lãnh Thần , nhìn về phía sau hắn , mặt người đó đầy mồ hôi , đầu rủ xuống , sợi tóc đen rơi trên trán che dấu vẻ mặt của người đó vào trong bóng tối , cũng chính bởi như vậy , mới làm cho người ta cảm thấy tâm khó có thể bình an , thở dốc , người xuất hiện , chính là Thẩm Mặc .

Bà Thẩm đứng dậy , đi qua định đỡ lấy Thẩm Mặc lại bị anh linh hoạt lách mình nét tránh , bà Thẩm ngượng ngùng thu tay về , không biết mình nên nói cái gì : ‘A Mặc …”

Thẩm Mặc lau mồ hôi trên trán , không nhìn tới bà Thẩm , bằng không , anh sẽ không thể khống chế chính mình , một bên là ngập trời tức giạn , biết An Nhiên bị người khác dày công mưu hại , nếu đổi lại là người khác , anh nahats định sẽ không bỏ qua , dù rằng thế lực của anh đã tẩy trắng , nhưng anh không phải người có tuổi trẻ khinh cuồng , thế nhưng , người kia lại là mẹ của anh.

Sau khi đau khổ quay mặt đi , ,Thẩm Mặc nhìn về phía Lạc Lãnh Thần ở góc trong , ánh mắt trở nên sắc bén , híp híp mắt , Thẩm Mặc đi qua : “ Lạc Lãnh Thần , hiện tại anh chính là tội phạm truy nã , còn dám to gan nhàn nhã xuất hiện ở nơi này như vậy ?”

Lạc Lãnh Thần nhíu mày , không nói chuyện , ở phía sau , bà Thẩm giữ chặt Thẩm Mặc : “ A Mặc , mẹ , mẹ không nên làm vậy , An Nhiên ở bên trong , cô ta không có việc gì , A Mặc , nghe mẹ một câu . Con mang cô ta đi là được , ở đây để mẹ xử lý , được không?”

Lưng Thẩm Mặc cứng đờ , quay đầu nhìn bà Thẩm hơi có chút bối rối , không cầm được nhớ lại lời lúc này mình nghe Lạc Lãnh Thần nói lức mới chạy tới , anh vốn định bỏ qua hoàn toàn những lời nói này .

“Một nửa dòng máu , thật sao?” Thẩm Mặc hỏi , bà Thẩm không nói gì , chỉ theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước, động tác như vậy , có gì khác với một câu trả lời trực tiếp cho anh ?

Sắc mặt Thẩm Mặc âm trầm , dôi mắt hẹp dài cuộn lên giận dư không nhỏ , cũng rất đau đớn : “Một nửa ? Bà , hay là ba của tôi?”

Bà Thẩm lắc đầu không ngừng , nhưng một câu cũng không thốt ra , Thẩm Mặc cười lạnh không thôi , từng bước dồn bà Thẩm đến góc tường , khi không thể bước lui được nữa , mới dừng lại : “Một nửa dòng máu trên người hắn , là của bà ? bà … phản bội ba tôi?”

Bốp một tiếng , đầu Thẩm Mặc nghiêng sang một bên , bà Thẩm tức giận , nhưng lại có chút hối hận nhìn lên Thẩm Mặc , còn một tay vẫn giơ cao lên , duy trì tư thế đánh người.

“A Mặc …” Bà Thẩm thất vọng nhìn Thẩm Mặc “A Mặc , xin lỗi , chỉ là mẹ quá mức xúc động.”

Thẩm Mặc chớp chớp mắt , cố gắng đem cảm giác đau đớn này gạt ra khỏi đầu mình : “Không phải của mẹ ? Đó là của ba ?”

Bà Thẩm tức giận : “Ba của con sao có thể làm ra chuyện phản bội được ? A Mặc , con tin mẹ , con mang An Nhiên về trước đi , mẹ đồng ý với con , chỉ cần con trở về bây giờ , mẹ đồng ý cho cô ta gả vào , mẹ đồng ý , A Mặc , con đi trước đi được không?”

Thẩm Mặc cắn răng : “Mẹ , mẹ đừng nói với con chuyện khác , hiện giờ , con chỉ muốn mẹ nói cho con biết , hắn , Lạc Lãnh Thần , một nửa huyết thống luôn miệng nói giống với con , rốt cuộc là chuyện gì ?”

Thẩm Mặc còn nhớ lúc còn rất nhỏ , khi đó , đại gia đình bọn họ cùng nhau ở trong quân khu đại viên , khi đó , bà Thẩm và ông Thẩm vẫn còn là đôi vợ chồng mẫu mực , ủng hộ sát cánh bên nhau , khiến cho người ta hâm mộ , lúc còn rất nhỏ , Thẩm Mặc còn nghĩ , đợi đến khi anh trưởng thành , anh nhất định phải tìm một người phụ nữ giống như mẹ mình , sau đó cùng trải qua đám cưới bạc , đám cưới vàng , mãi cho đến thiên hoang địa lão.

Vẫn còn cho rằng , hạnh phúc có lẽ không phải là sinh tử kinh thiên động địa , mà là cuộc sống bình thường ngày qua ngày , ít nhất thì ở trong mắt anh , cha mẹ chính là một đôi rất yêu nhau , là đôi vợ chồng có tình yêu .

Thì ra , dưới sự ân ái làm cho người khác hâm mộ , lại có chân tướng khiến người ta không chịu nổi như vậy .

Trong mắt ngập tràn thất vọng , Thẩm Mặc đẩy tay bà Thẩm ra : “Mẹ , mẹ … thế này xem như là thừa nhận sao ?”

Lạc Lãnh Thần lạnh lùng nhìn hai mẹ con họ náo loạn , làm đi , làm đi , tiếp tục dày vò hơn càng tốt.

Bà Thẩm muốn khuyên Thẩm Mặc rời đi trước , nhưng Thẩm Mặc trước mắt căn bản không lọt lời bà khuyên can , không biết được mọi chuyện rõ ràng , chắc anh sẽ không bỏ qua.

Nhưng mà , A Mặc , con có biết không , cho dù có vỡ nát , cũng phải nuốt phần máu thịt này xuống bụng , chân tướng này vĩnh viến không thể để ra ngoài ánh sáng.

“A Mặc , nếu con còn coi ta là mẹ , thì mang An Nhiên đi trước đi , bằng không , mẹ sẽ không nhận đứa con trai là con nữa !’ Bà Thẩm xiết chặt nắm tay , sau đó quay mặt nói , trong lòng bàn tay , bộ móng bảo dưỡng vô cùng tốt đã gãy , nhưng bà lại không thấy đau một chút nào .

Cắn chặt môi , bà Thẩm xoay người , đẩy cánh cửa phòng bên , An Nhiên đang nằm bên trong , há đỏ hồng , ánh mắt mơ hồ , đó là một phần lễ vật đặc biệt , vốn định đưa cho Lạc Lãnh Thần .

Ở trên salon , Lạc Lãnh Thần vô ý liếc qua một bên , trong mắt mang theo vẻ bất cam.

Mơ hồ , thấy được bóng dáng của Thẩm Mặc , An Nhiên ôm lấy người bước chân loạng choạng bổ nhào về phía anh , giống như con mèo con rúc vào trong lồng ngực anh , hơi thở nóng rực nhẹ nhõm thở dài , vố ý thức thì thào :”Sao bây giờ anh mới đến ? A Mặc , em không chống đỡ nổi nữa…”

Thẩm Mặc không thể từ chối chỉ có thể dẫn theo An Nhiên rời đi, quan hệ mẹ con , bà Thẩm đúng là biết uy hiếp anh , khiến anh thỏa hiệp , nhưng bà cũng đã thua , thời điểm Thẩm Mặc dẫn theo An Nhiên rời đi , bà nghe thấy rất rõ ràng , lúc Thẩm Mặc đi ngang qua người bà , anh cắn răng hỏi , quan hệ mẹ con ? Mẹ , con hi vọng , nó sẽ không bị nhiễm bẩn , con cũng không ngờ có một ngày , nó sẽ trở thành lợi thế đàm phán trong tay mẹ , chúc mừng mẹ , mẹ toàn tháng rồi.

Nhưng bà Thẩm biết , bà cũng thua rồi.

Hồi phục lại cảm xúc , bà Thẩm nhìn vẻ mặt tươi cười của Lạc Lãnh Thần , sâu trong đôi mắt , mang theo vẻ tan nát .

“Lạc Lãnh Thần , tôi nghĩ phải cho cậu biết một việc , dòng máu trên người cậu , không có một chút quan hệ nào đến nhà chúng tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi