LẠC THIẾU, LY HÔN ĐI

An Nhiên sửng sốt, câu hỏi bất ngờ của Vũ giống như một dây cung kéo căng lòng cô, quên cả việc nuốt đồ ăn trong miệng xuống, đột nhiên lúc này cảm thấy ớt dường như rất cay, cả nước mắt nước mũi cũng sắp vì cay mà chảy ra rồi.

Vũ nhìn người trước mắt sửng sốt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt cô, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Vũ hoảng hốt, lập tức lúng túng, liền lấy một tờ giấy ăn đưa cho An Nhiên: “Nhiên Nhiên, làm sao vậy? Có phải anh hỏi vấn đề gì không nên hỏi rồi hay không? Em … em đừng khóc chứ!”

An Nhiên liều mạng nuốt miếng đồ ăn cay trong miệng xuống, đang muốn mở miệng cười nói với Vũ thì cổ họng giống như là bị lửa đốt, không kiềm chế được ho khan ra tiếng.

Đúng là bị sặc rồi.

Vũ lại luống cuống tay chân vỗ nhẹ sau lưng An Nhiên, gọi phục vụ đưa cho An Nhiên một cốc nước trà, An Nhiên uống hết mới miễn cưỡng nén cảm giác ho khan xuống, nhưng nơi cổ họng vẫn nóng rực như bị lửa đốt, nước mắt thi nhau chảy xuống, vẻ mặt Vũ lo lắng nhưng lại không biết phải khuyên như thế nào, chỉ có thể đứng một cách lúng túng: “Nhiên Nhiên?”

An Nhiên ngồi thẳng dậy, từ từ thở ra một hơi, xem ra cũng đã dịu đi chút ít, cười với Vũ, An Nhiên lắc đầu: “Em không sao, chỉ là quả ớt kia cay quá, vì cay nên mới chảy nước mắt thôi.”

Vũ nhìn dáng vẻ cô lau nước mắt, biết cô không muốn nói chuyện này, nên nhanh chóng đổi đề tài: “Đúng rồi, mấy ngày nữa anh có buổi gặp gỡ với mấy người bạn, em muốn đi không?”

“Gặp gỡ gì?” Đúng lúc, cô cũng muốn giải khuây một chút.

Vũ cười, anh rất tự nhiên vươn tay, vén mấy sợi tóc vương trên vai cô lúc cô ho ra sau tai, đầu ngón tay thô ráp lơ đãng chạm nhẹ qua vành tai cô, trong tích tắc đó, Vũ run rẩy ngẩn ra, đơi đến khi hai má An Nhiên đỏ ửng lên, anh mới giấu đi tâm tư của mình, cười đáp lại: “Cô nhóc này, lại còn đỏ mặt? Lớn rồi biết thẹn thùng sao?”

Nghe lời của anh, An Nhiên biết là bản thân nhạy cảm quá mức, nhưng mà … Vũ đối với cô mà nói giống như một người anh, không giống với Lạc Lãnh Thần.

Theo tiềm thức, cô vẫn so sánh Vũ với Lạc Lãnh Thần.

Sắc mặt ảm đạm, An Nhiên nghe thấy một hồi chuông phá tan bầu không khí có chút khó xử này, An Nhiên cười xin lỗi với Vũ, cầm lấy điện thoại đi ra toilet.

Một từ “Chồng” vẫn lóe lên, An Nhiên do dự một chút, vẫn nên nghe máy thì hơn.

“Này, cô đang ở đâu?” Cô vừa nhận điện, Lạc Lãnh Thần đã hỏi dồn dập, giọng nói kia dường như còn có chút không vui.

“Tôi ở bên ngoài ăn cơm.”

“Bên ngoài?” Đầu bên kia điện thoại, ánh mắt Lạc Lãnh Thần lạnh đi vài phần, anh ở trong nhà, vì sự mất tích của cô mà lo lắng, còn cô ở bên ngoài ăn cơm?!

Mày hơi nhíu, Lạc Lãnh Thần lấy giọng điệu ra lệnh, nói: “Về nhà, ngay lập tức!”

Ngày trước khi còn là vợ chồng, An Nhiên đều rất nghe lời anh nói, anh nói cái gì thì là cái đấy, anh bảo cô lập tức về nhà thì cho dù cô còn đang bận việc quan trọng cô cũng sẽ lập tức trở về nhà, nhưng, hiện tại cô không muốn nghe lời của anh.

“Lạc tổng,” Mày người đàn ông đẹp trai hơi nhíu lại, nhưng vẫn dằn cơn tức nghe cô nói hết, “Tôi đang ăn cơm với bạn, thời gian qua đã làm phiền, đồ của tôi đã đưa đến khách sạn, tôi dự định đêm nay chuyển khỏi đó.”

Đôi mắt hẹp dài nhíu lại, Lạc Lãnh Thần nghiến răng nghiến lợi: “Cô nói cô đêm nay sẽ không về, mà muốn ở khách sạn bên ngoài sao?”

Không biết tại sao An Nhiên lại rùng mình một cái, do dự một lúc mới lên tiếng: “Tôi nghĩ… Nếu Bùi tiểu thư đã ở lại đấy, tôi vốn không nên tiếp tục quấy rầy, ngoài ra, hai ngày này cám ơn Lạc tổng anh đã chiếu cố cho tôi, đơn từ chức… tôi sẽ mau chóng giao cho anh.”

Nói xong câu này An Nhiên cúp điện thoại “bụp” một tiếng. Lạc Lãnh Thần nghe tiếng tút tút, sắc mặt u ám hơn phân nửa, thể hiện bản lĩnh sao?! Còn mơ hão từ chức nữa?!

Lúc An Nhiên trở về Vũ đã tính tiền, nhìn thấy cô đi ra liền đi tới bên cạnh. Bên ngoài gió hơi lớn, anh còn thân mật đưa áo khoác của mình cho An Nhiên: “Ở đây gió lớn, khoác tạm đi.”

An Nhiên muốn từ chối nhưng lời nói ra đến miệng vẫn bị chính mình nuốt xuống, nhìn đồng hồ, còn sớm, lúc này cô tạm thời vẫn chưa muốn quay lại khách sạn: “Vũ, có thời gian đi cùng em không?”

Vũ gật đầu: “Được, em muốn đi đâu?”

Sau cùng, bước chân hai người bất tri bất giác đi tới bên ngoài trường học, mấy học sinh lúc này đang thức đêm tự học, đèn đóm cả trường đều sáng trưng, thi thoảng truyền ra tiếng đọc diễn cảm đều đặn, An Nhiên nhìn thấy lại nhớ tới hồi trước, nơi này là nơi cô và Vũ cùng học hồi tiểu học, sau đó Vũ chuyển đi, cô ở lại học xong trung học, tiếp tục thi lên đại học, sau đó… Trên con đường nhỏ đến thư viện ở đại học này, cô gặp Lạc Lãnh Thần.

Có lẽ Lạc Lãnh Thần không hề có ấn tượng về cô, nhưng cô lại vĩnh viễn nhớ rõ bóng người dưới tán cây dương liễu, anh đứng ở đó, ánh mắt nhìn ra xa, vẻ mặt như che bởi một lớp sương, cô mặc một bộ váy hoa bình thường dài đến mắt cá chân, đi bộ thong thả trên cây cầu kia, vừa ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt ấy, chẳng qua anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua cô, còn cô lại thiếu chút nữa ngã xuống hồ nước, cô biết anh, ngày đầu tiên nhập học, trong tờ giấy nhập học có ghi tên anh, anh là học trưởng năm hai, nghe nói là một người từ bé đến lớn được nuôi dạy rất tốt, hơn nữa gia đình anh cũng rất có thế lực.

Sau này, vì quan hệ của cha, cô dần dần biết nhiều chuyện hơn về anh, tỷ như anh là con trai người bạn tốt của cha, lại như việc cha mình khen anh không dứt miệng như thế nào.

Nhưng tình huống như vậy lại thay đổi trong một tháng sau, anh rời khỏi trường học, không ai biết vì sao, mà cô cũng không dám hỏi cha, chỉ có thể đem sự rung động kia vùi thật sâu, vốn cho rằng việc gặp nhau chỉ như giấc mơ, là cơ hội cả đời chỉ có một lần, nhưng, khi tốt nghiệp đại học, đối tượng cha chọn cho cô để kết hôn lại đúng là anh!

Cuối cùng là trùng hợp hay là… duyên phận trời định?

Cô không biết, chỉ là khi mặc lên mình bộ váy cưới, trái tim bắt đầu dâng lên những gợn sóng khác thường.

Có thể, cả đời họ sẽ an phận tương trợ trong lúc hoạn nạn, cũng có thể anhanh và cô sẽ lạnh lùng tôn trọng lẫn nhau, mặc kệ ra sao thì ra, đáy lòng cô không phải là chưa từng có sự chờ mong.

Nhưng kết quả hiện tại…

An Nhiên chớp chớp hai mắt bắt đầu chua xót, lúc nghiêng đầu sang chỗ khác thì thấy Vũ đang nói gì đó với bảo vệ gác cửa, cô đi tới.

“Cám ơn bác ạ.” Vũ cười, sau đó đi tới, rất tự nhiên cầm tay An Nhiên: “Chúng ta vào thôi.”

“Vào á?” Bảo vệ trường này nổi danh thiết diện vô tư, cô cũng đã từng đến rất nhiều lần nhưng không có thẻ học sinh hay giáo viên chứng minh, nên bảo vệ có chết cũng không cho cô vào, sao bây giờ lại cho cô vào trong?

Nhớ lại dáng vẻ lúc trước khi Vũ nói chuyện với bác bảo vệ, An Nhiên hơi kéo anh lại: “Vũ, anh nói gì với bác ấy để chúng ta đi vào vậy?”

Vũ cười, dưới ánh đèn đường có chút gian xảo: “Bí mật!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi