LẠC THIẾU, LY HÔN ĐI

Một cô gái uống say ngồi một mình cạnh quầy bar, ánh sáng đỏ mờ ảo xung quanh thỉnh thoảng chiếu lên mặt cô, che đi phần lớn khuôn mặt cô trong bóng tối, phần lộ ra chỉ có đôi môi mềm mỏng, nho nhỏ giống như một quả anh đào, trên mặt vì nhuốm hơi rượu, lộ ra nhan sắc ngọt ngào, theo cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím khẽ mở, cúi đầu lời nói mềm nhẹ từ bên trong tràn ra, dẫn dắt đông đảo ánh mắt của mấy người đàn ông đi qua chỗ này, nhìn chằm chằm vào cô gái có khả năng trở thành diễm ngộ của mình ở quán bar này.

Đột nhiên, cô gái kia đập vỡ chai rượu trong tay, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, khuôn mặt, nhất thời hấp thụ ánh sáng ở dưới ánh đen, trên mặt lớn cỡ bàn tay lộ ra một ít nước mắt chưa khô, hai mắt mơ màng nhìn xung quanh, lại không biết mình đã trở thành con mồi đang bị người khác nhìn chòng chọc, cái mũi nhăn lại dường như thầm kể ra nỗi khổ cùng vẻ u sầu của cô, cô, cũng không được tính là một mỹ nữ thuộc loại rất xinh đẹp, ít nhất, dạo một vòng bên trong quán bar này, nữ bồi rượu cũng có thể có vài người xinh đẹp hơn cô, thế nhưng một thứ gì đó không liên quan đến bề ngoài, đá là một loại cảm giác chỉ toát lên từ người cô, khiến cho người ta thư thái, không kìm được muốn lại gần.

Có người kìm không được, đi tới bắt chuyện: “Cô à, uống rượu sao? Có muốn tôi uống cùng không?”

An Nhiên híp híp mắt, lắc đầu, hơi đẩy người kia ra: “Lạc Lãnh Thần, anh đánh tôi … Tôi không cần anh lo! Tôi cho anh biết, từ nay về sau, chuyện của anh và An Nhiên tôi hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau hết!” Hiển nhiên là An Nhiên đã say, biến người đàn ông bắt chuyện trở thành Lạc Lãnh Thần, ôm lấy má, An Nhiên đạp gót giày xiêu xiêu vẹo vẹo, dùng tư thế kỳ quái muốn đi ra quán bar: “Tôi cho anh biết, trước kia … Tôi mắt mù, hức, không đúng, không phải mắt mù, trước kia tôi chính là không có mắt!” Ợ một hơi rượu, An Nhiên nói: “Nhưng mà, sau này sẽ không … Tôi không bao giờ … muốn thích anh nữa!”

Người nọ bị một tiếng hơi nấc phả đến nên chẳng còn hứng thú gì, thầm mằng một tiếng đồ thần kinh sau đó rời đi.

An Nhiên lung lay sắp ngã, nửa ngày vẫn chưa đi khỏi quán bar, ngược lại còn đi tới một góc tối.

Trong bóng tối, có một người đàn ông đang ngồi, từ lúc anh đi vào đây liền ngồi ở đó, không người nào dám tiến đến bắt chuyện, những nữ bồi rượu chỉ có thể nhìn anh nhưng lại không dám đi lên, vốn là thái tử gia chân chính Thẩm thiếu gia, mặc dù những cô này có ý muốn bò lên giường rồng của anh, nhưng mà cũng không có gan đi khiêu chiến lửa giận của anh.

An Nhiên căn bản không biết mình đã bước chân vào cấm địa, chỉ gãi gãi đầu, vẻ mặt hốt hoảng: “Sao vậy? Sao không còn nghe thấy tiếng gì nữa? Mình đi ra khỏi quán bar rồi sao?”

Híp mắt nhìn bóng tối phía trước, An Nhiên tiếp tục nói thầm: “Chỗ đó sao là lạ? Có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình sao? Lạnh buốt… là báo? Hay là hổ?”

Mấy người bên cạnh đồng loạt cấm khẩu, dịch chuyển khỏi vị trí, nhìn người con gái mượn rượu làm càn kia có chút đồng tình, ở đó không phải báo cũng chẳng phải hổ, nhưng mà, có nguy hiểm có thể xé nát cô.

Nhưng người đàn ông trong bóng tối lại không có hành động gì cả, chỉ cầm ly rượu nhấp một ngụm, rồi lại đặt xuống , đồng tác liền mạch dứt khoát mà lại lộ ra vẻ tao nhã không giống những người ở đây.

“Thẩm thiếu.” Phía sau, một người ăn mặc như vệ sĩ tiến lên, đi đến bên cạnh người đàn ông “Có muốn tôi xử lý cô ta hay không?”

“Tạm thời thì không cần.” Khoé môi tà mị hơi nhếch lên: “Tôi muốn xem xem, cô ta định quyến rũ tôi như thế nào.”

Chỉ vì xung quanh anh, đàn bà con gái đều mang hết vốn liếng ra quyến rũ anh, nhưng anh đều không chú ý đến, không thể không nói, người con gái mượn rượu làm càn này thật ra rất độc đáo.

Căn bản An Nhiên vốn không biết trong góc tối có người, lẩm bẩm nói thẳng sẽ đem giày cao gót dưới chân mình cởi ra, nhưng mà dây đai quấn ở quanh cổ chân của cô, tháo cũng tháo không được, cô càng kéo lại càng sốt ruột, cuối cùng dứt khoát đặt mông ngồi ở trên bàn tiếp tục tháo, không ngờ lần này lại thành công.

“Bốp” một tiếng, gần xa, đều là một tiếng hít hơi lạnh.

Trong bóng tối, lông mày của người đàn ông nhíu lại.

Giờ phút này, đôi giày cởi ra từ trên chân An Nhiên rơi trên mặt đất, mà trước đó, nó còn “tinh tế” quay vòng “hôn” thân mật lên mặt Thẩm thiếu, lúc An Nhiên cởi giày dùng sức rất lớn, giờ đây, Thẩm thiếu cảm thấy mặt mình có phần đau nhói, nhưng quan trọng nhất chính là, anh, vậy mà lại bị một cô gái say rượu đánh trước mặt nhiều người như vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi