LẠC THIẾU, LY HÔN ĐI

Tin tức này , giống như một tia sét , đánh mạnh vào trái tim An Nhiên.

Đính hôn , cô cùng Thẩm Mặc? Chính lúc cô còn đang giật mình , Thẩm Mặc rấtcó tính toán trước , nghêng người một cái hạ xuống môt nụ hôn lên má cô , người ngoài nhìn qua , đây có lẽ là không kìm lòng nổi giữa hai người yêu nhau , nưng mà , An Nhiên lại mơ hồ có phần cảm giác được , anh chủ yếu là vì che đi khuôn mặt kinh ngạc với những người ngồi trong phòng.

Đính hôn là chuyện giữa bọn họ , cô cũng không biết , điều này chẳng lẽ không khiến người khác hoài nghi sao?

Quả nhiên , lúc anh ấn xuống nụ hôn kia , ở bên tai cô nhẹ nhàng nhưng lại rất nhanh nói hai chữ , luận văn.

Chuyện của ba , là tử huyệt của cô , cũng là lợi thế bị anh túm chặt trong tay , trong chốc lát trái tim An Nhiên sinh ra vài phần hương vị bạc bẽo , lần đầu tiên đính hôn kết hôn , là bởi vì ba mẹ nói , còn vì khoảng khắc tươi đẹp lúc mới gặp ở đại học , lần thứ hai kết hôn , lại là bởi chính chuyện của ba mình sao? Làm thế nào mới có thể có một người thật tâm thích nàng một lần ?

Thẩm Mặc mơ hồ cũng chú ý tới sự bất bình thường của cô , chỉ là , thầm phân cao thấp với Lạc Lãnh Thần anh cũng không có chú ý tới . Bà Thẩm vừa nghe con trai cuối cùng cũng tính kết hôn , tuy rằng lúc trước anh chưa bàn bạc qua với bọn họ , nhưng dù sao chuyện con trai kết hôn cũng là một chuyện tốt , sau khi hơi giật mình , bà Thẩm kích động tiến lên giữ chặt tay An Nhiên : “Đính hôn?”

An Nhiên đờ đẫn , Thẩm Mặc một tay cầm tay cô chuyển qua một bên khác , lại cầm lấy tay bà Thẩm đặt vào trong tay mình : “Ừm , mẹ , hôm nay con về nhà vốn chính là tính nói chuyện này với mẹ , con và Nhiên Nhiên , mười lăm tháng sau sẽ đính hôn trước , sau đó sẽ kết hôn , lúc ở trên đường chúng con đều đã bàn bạc ổn thoả rồi.”

An Nhiên lại đờ đẫn , bàn bạc ổn thoả rồi , chuyện này xảy ra khi nào vậy ? Sợ rằng là chính bản thân anh tự suy nghĩ ở trong xe thôi!

Người trong phòng nghe nói cháu trai yêu nhất của Tư Lệnh quân khu tự nhiên đồng ý kết hôn , nhất thời vui mừng vô cùng , hơn mười cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Thẩm Mặc và An Nhiên . Trong đám người , gân xanh trên tay Lạc Lãnh Thần gồ lên , trừng mắt nhìn về phía An Nhiên , ghê lắm , cô ta cũng không chú ý tới sự tức giận của hắn , cơn giận của hắn rất lớn , tới cũng rất bất ngờ , dường như là ngay khi Thẩm Mặc nói ra tin tức đính hôn thì lập tức đã tới rồi.

Cảm nhận được sự tực giận của Lạc Lãnh Thần , Thẩm Mặc nhìn về phía hắn , tuy hắn nhận ra rất nhanh , thế nhưng , vẻ ghen tị cùng phẫn nộ không kịp che dấu ban đầu kia , vẫn bị anh nhìn thấy . Anh nhếch môi , chậm rãi cười , Lạc Lãnh Thần cảm thấy nó giống như chính là một loại cười nhạo , hơn nữa còn là hỏi với ngữ khí cười nhạo.

Mày , rất không vui sao ?

Vui vẻ ?! Lạc Lãnh Thần cắn chặt răng , hắn sắp phải kết hôn , sao không vui vẻ ? Hắn vui vẻ , quả thực là cực kỳ vui vẻ !

Thế nhưng , biểu tình xanh mét trên khuôn mặt lại không phải vui vẻ mà là đau khổ.

Có lẽ khi đó hắn vẫn còn chưa ý thức được , thứ đồ vật từng bị hắn tự tay vứt bỏ , lại là thứ hắn không nỡ mất đi nhất .

Bà Thẩm cùng Thẩm Mặc và An Nhiên còn xúc động cùng thảo luận việc chuẩn bị tiệc đính hôn , Lạc Lãnh Thần vẫn còn ngồi ở một bên cùng người nhà của Thẩm Mặc nói thêm mấy câu .

An Nhiên vốn định phản bác , nhưng lời vừa đến miệng lại vẫn bị cô nuốt xuống , nếu như đã lỡ rồi , vậy thì dứt khoát sai luôn đi , vì sao phải lựa chọn như vậy , cô không biết rốt cuộc là bởi vì không muốn ba ở trong tù chịu khổ , hay là …. Bởi vì khi nghe được tin tức kia , trong lòng lại đau đớn ? Bình đã vỡ thì vứt đi , khi đó , ở trong đầu cô tự nhiên lại có ý nghĩ như vậy .

Dần dần , cảm thấy cô không còn đấu tranh nữa , Thẩm Mặc vốn đang nhíu đầu lông mày , không kìm được thả lỏng ra , vẻ măt thản nhiên , con ngươi rạng rỡ phát sáng , so với ánh đèn kim cương trên mặt còn toả sáng hơn vài phần , bà Thẩm nhìn khuôn mặt tươi cười của con trai , cũng nhịn không được bật cười lên , lập gia đình , chung quy cũng là một chuyện tốt.

Thẩm Mặc đem mũi kiếm chĩa chính xác về phía Lạc Lãnh Thần đứng một bên , ý cười trên mặt hơi có phần khinh thường : “Lạc thiếu , chúng ta đính hôn cùng một ngày với nhau , điều này … có tính là một loại duyên phận không vâỵ?”

Lạc Lãnh Thần muốn cười , nhưng cơ thịt bên miệng giống như bị căng chặt , cho dù hắn dùng sức thế nào cũng không thể cười nổi , đến cuối cùng , cố nặn ra một nụ cười kỳ quặc “Đúng vậy , tôi thấy , đúng là có duyên.”

Lúc hắn nói lời cuối cùng , quay đầu nhìn An Nhiên , cảm giác được tầm mắt của hắn , An Nhiên chôn đầu xuống , nhưng chỉ trong nháy mắt loại cảm giác này liền biến mất.

Lạc Lãnh Thần mượn cớ trong công ty còn có việc phải xử lý , đi trước một bước , Thẩm Mặc muốn đi tiễn , lúc đi còn túm lấy An Nhiên . Cô không có cách nào , chỉ có thể cố gắng rúc người trốn ở phía sau Thẩm Mặc , cũng may bên ngoài có chút lạnh , mà cô lại không có lấy áo khoác , tạm thời làm như là cô sợ lạnh .

Lạc Lãnh Thần vừa đi ra , ý cười trên mặt lập tức liền biến mất , ba người lòng hiểu mà không nói , ở bên trong , chẳng qua chỉ là làm bộ mà thôi . Thẩm Mặc đã khôi phục lại dáng vẻ tà mị , lấy tư thế quyền sở hữu tuyệt đối ôm An Nhiên , anh khiêu khích nhìn Lạc Lãnh Thần sắc mặt xanh mét : “Muốn nói cái gì cứ nói đi.”

Người ta nói đàn bà trở mặt còn nhanh hơn lật sách , nhưng mà , An Nhiên nhìn hai người , tốc độ trở mặt của đàn ông cũng không hề chậm .

Ngay lúc An Nhiên còn đang tự hỏi , bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gió mạnh , còn cô thì bị một cánh tay mạnh mẽ đẩy ra một chút , theo quán tính không cẩn thận chân đạp lên hòn đá , An Nhiên ngã ngồi xuống đất , ngẩng đầu lên , không khỏi sửng sốt . Thẩm Mặc đối địch với Lạc Lãnh Thần , tay anh đang chặn nắm đấm vung tới của Lạc Lãnh Thần , ý cười trở nên đầy gian tà : “Muốn cả hai đến? Nghe nói anh từng nhận huấn luyện của bộ đội đặc chủng?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi