LẠC THIẾU, LY HÔN ĐI

Trước cửa nhà Thẩm Mặc , An Nhiên ôm túi đồ của mình không chịu đi vào.

“Thế nào , cô còn sợ gì ? Sợ tôi cưỡng ép cô ?” Thẩm Mặc nhíu mày , buồn cười nhìn An Nhiên , tầm mắt càng không chút kiên nể gì đánh giá trên dưới người cô.

An Nhiên cầm túi đồ đập vào anh : “Tôi không có thói quen ăn không ở rồi , trong khoảng thời gian này tôi ở trong nhà anh , việc ăn uống quét dọn trong nhà , để tôi làm đi.”

Thực ra , cô vẫn còn có chút ngại ngùng , nói thế nào đi nữa , bọn họ dù sao cũng là một nam một nữ , đến ở cùng nhau thật sự là kỳ cục , nhưng mà … Bộ dạng của Thẩm Mặc vừa vặn cô cũng thấy rồi , đối với người có tướng mạo cùng vóc dáng bình thường của mình , An Nhiên nghĩ , nếu tạm thời tìm không được chỗ ở , không bằng ở lại đây , đợi sau đó bàn bạc lại một chút với Vũ , xem có thể tìm được một công việc dài hạn hay không .

Nhưng mà nói đến Vũ , An Nhiên mới phát hiện mình và anh cũng đã một thời gian rồi không có liên hệ gì , cũng không biết , sau khi Vũ từ chức có tốt hay không , đang làm gì lúc này.

Thẩm Mặc đẩy cửa ra , bắt đầu đổi giày : “Trong nhà của tôi trước giờ đều thuê người làm một giờ tám mươi yên , như vậy đi , cô ở đây tiền lương tôi phát cho cô sẽ là phí ăn ở , thế nào?”

An Nhiên vui vẻ , vội vàng gật đầu : “Được !”

Đã có chỗ để ở , lại có thể không nợ nần người khác , không còn gì tốt hơn rồi.

Vì thế , dường như cứ như vậy liền ở lại . Mỗi ngày , Thẩm Mặc đều đúng giờ đi làm , còn An Nhiên thì ở nhà dọn dẹp một chút , sau đó lại đi ra chợ gần đấy mua thức ăn , thi thoảng cũng sẽ đi ra ngoài kiếm việc , bình thường cô cũng cần mua một số thứ của mình , không thể nào đưa tay như đòi tiền Thẩm Mặc được.

Qua hỏi thẳm An Nhiên biết dưới tầng còn có một tiệm cơm Tây muốn tìm người làm part – time , mỗi ngày làm việc chừng ba giờ , mỗi tháng cũng có hơn một ngàn yên , tính ra cũng là rất nhiều . An Nhiên thay một bộ quần áo đi phỏng vấn , đợi trả lời mấy vấn đề , những người đó gật đầu đồng ý kêu cô làm người phục vụ.

Làm việc ở nhà hàng Tây chính là phụ trách việc gọi món của khách , yêu cầu không cao lắm , tiếng phổ thông tiêu chuẩn , không có công việc trở ngại trước mắt là được rồi , An Nhiên tính toán , đợi buổi sáng sau khi cô làm xong cơm sáng sau đó Thẩm Mặc rời đi , đến lúc đó chỉ khoảng tám giờ , sau đó phải đến mười hai giờ trưa anh ta mới về nhà , cô có thể lợi dụng khoảng thời gian đó để đến nhà hàng làm việc.

Đến chỗ quản lý lấy quần áo thay , An Nhiên bắt đầu ngày đầu tiên làm việc của cô.

So với công việc trước kia ở công ty của cô mặc dù có chút mệt , nhưng cô cũng rất vui vẻ , có lẽ không bao lâu nữa ,một chút lo lắng trong nội tâm của cô cũng sẽ được gió thổi tan , gạt mây mù thấy lại ánh mắt trời.

Ôm thực đơn , An Nhiên đi đến tiếp đón một bàn khác vừa đến , mỉm cười tiến đến , An Nhiên cúi đầu chín mươi độ : “Kính chào hai vị , xin hỏi , hai vị đã muốn chọn món chưa ?”

Tới là hai người đàn ông , chia ra ngồi xuống , một người nhận lấy thực đơn từ An Nhiên bắt đầu gọi món , còn cô thì mang theo nụ cười yên lặng đứng một bên , nghe lời của người kia , sau đó nhớ thật kỹ những tên món ăn đợi lát nữa báo cho phòng bếp.

An Nhiên có phần thấy mình may mắn vì gặp được toàn khách hàng ôn hoà , chí ít ngày làm việc hôm nay cũng qua đi , ngoài việc có hơi mệt mỏi ra , cô còn chưa có đến mức tranh cãi với khách hàng , nhớ lúc đầu quản lý hướng dẫn cô còn năm lần bảy lượt nhắc nhở cô , làm cái nghề phục vụ ăn uống này có thể gặp phải đủ loại khách hàng , cho nên bất kể là nói năng hay tác phong đều nhất định phải rất cẩn thận , bởi vì luôn gặp phải mấy người thích chỉ trích , nhưng làm người phục vụ , cho dù khác hàng có sai , bọn họ cũng không được phép cãi lại khách hàng .

Lúc đi về đã là giữa trưa , An Nhiên cố ý đi chợ chọn mấy thứ hải sản đắt tính , dự định làm bữa tối tốt hơn một chút.

Cùng lúc này , trong cuộc họp cấp cao của tập đoàn Thẩm thị.

Thẩm Mặc đặt bút ở đầu ngón tay quay một vòng , nhìn những người hoặc là cổ đông hoặc là quản lý cấp cao của công ty : “Kế hoạch này , mọi người còn có ý kiến gì khôg?”

Lúc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay , đã mười hai giờ rồi , đổi lại là trước kia , anh chưa bao giờ để ý khi nào thì về nhà , nhưng từ sau khi An Nhiên vào ở , dường như anh có một chút mong chờ , mỗi ngày đến giờ về đều là lúc anh kích động nhất ở công ty, từ một năm trước bà Thẩm đem cả công ty giao cho anh , vì sợ khiến mẹ thất vọng , cho nên đối với mỗi việc kinh doanh lớn nhỏ anh đều rất để bụng , đó là lý do tại sao Thẩm thị mới có được thành tựu của ngày hôm nay , mà lúc này , những số liệu không ngừng tăng lên dường như cũng không thể mang đến niềm vui quá lớn cho anh nữa , về nhà … hình như đã trở thành một lựa chọn tốt.

Lúc kết thúc cuộc họp đã là một giờ trưa , Thẩm Mặc đi xuống nhà để xe lấy xe liền lái thẳng về nhà , đây là lần đầu tiên anh về trễ trong khoảng thời gian này , không biết cô có lo lắng hay không?

Di động vang lên , Thẩm Mặc nhận điện thoại : “Alô”

Đầu bên kia điện thoại , là giọng nói vô cùng khẩn trương của An Nhiên : “Anh ở đâu vậy ? Mau về đi , ở đây , ở đây xảy ra chuyện rồi…”

Thắng gấp một cái , Thẩm Mặc cầm điện thoại bằng cả hai tay : “Xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói của An Nhiên gấp đến độ sắp khóc đến nơi : “Thẩm … Thẩm lão gia đến đây !”

Thẩm Mặc một mạch vượt cả đèn đỏ , khi về đến nhà thấy ông già nhà mình đang ngồi ở bên trong , trên bàn là đồ ăn nóng hổi , mà An Nhiên thì thì đang dùng một khuôn mặt đau khổ tiếp đón .

“Ông nội ?”

An Nhiên nhìn thấy Thẩm Mặc , bộ dạng như cuối cùng cũng tới vội vàng vọt ra , ghé vào bên tai Thẩm Mặc kể khổ : “Hôm nay tôi vừa đi mua đồ ăn về thì thấy lão gia đến đây rồi , vừa rồi tôi có nói chuyện một chút với ông , nghe khẩu khí của ông , hình như là ông muốn ở lại đây , muốn đợi đến khi chắt nội của ông xuất hiện …”

Mà cái gọi là chắt nội , ý tứ của Thẩm lão gia rất rõ , nhất định là muốn thứ nhảy ra từ bụng An Nhiên .

An Nhiên lúc này đã cảm nhận sâu sắc được hậu quả của việc lừa gạt lão gia.

“Ông nội,” Thẩm Mặc cố gắng đi thuyết phục ông , “Ông , thật sự muốn cùng với tụi cháu?”

Thẩm lão gia rất tán thưởng tay nghề của cháu dâu , ăn một miếng thịt gật đầu tỏ rõ quyết tâm của mình : “Tôi đã nghĩ lâu rồi , nhất định phải nhìn thấy chắt nội của tôi trong thời gian nhanh nhất !”

An Nhiên có phần đau đầu tiếp tục kề tai nói nhỏ cùng Thẩm Mặc : “Ở cùng một chỗ , ngộ nhỡ bị ông phát hiện thì sao ?”

Thẩm Mặc vỗ vỗ đầu trấn an cô “Ông nội , nhưng mà con thích ở một mình cùng Nhiên Nhiên .”

Ngụ ý chính là ngài nên về chỗ mát mẻ của ngài đi !

Thẩm lão gia đặt đũa lên trên bàn , sát khí đã được rèn luyện lâu năm trong quân đội xuất hiện ngay sau đó : “Tôi đã gọi mẹ anh mang mấy thứ đồ tôi cần dùng tới đây rồi , tóm lại , tôi nhất định phải là người đầu tiên nhìn thấy chắt nội của tôi!”

An Nhiên đá Thẩm Mặc : anh là cháu của ông , anh lên đi !

Thẩm Mặc thấy ông nội như vậy , tỏ vẻ bất lực : xem xét rồi tính tiếp!

An Nhiên ở dưới gầm bàn lại đá thêm một cái : vậy buổi tối lúc ngủ phải làm sao bây giờ ?!

Thẩm Mặc nhíu mày : ngủ cùng nhau !

Đột nhiên anh cảm thấy rất cầm thú , thật ra thì , chuyện ông đến đây cũng không quá là xui xẻo .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi