LẠC TÍCH

Từ khi Tiêu Yến đem rượu của Bạch Lạc Tích cắt đi, nàng ở trong phủ cũng thực sự tẻ nhạt, đơn giản thì lập cái bia ngắm luyện tập bắn tên.

"Dừng lại, không nên lộn xộn." Bạch Lạc Tích quay về nô tài làm bia phía trước thét lên.

"Điện hạ.." Trên đầu nô tài kia đội quả táo, đã sợ đến run rẫy, liên quan quả táo cũng đang run, chỉ lát nữa là phải rơi xuống.

"Ngươi cử động nữa, ta cũng không dám bảo đảm có thể bắn chính xác hay không a." Bạch Lạc Tích cười đùa giơ cung lên.

Theo đó "vèo" một tiếng, tiễn xuyên qua quả táo, chuẩn xác không có sai sót bắn trúng hồng tâm.

"Ừm, không tệ." Bạch Lạc Tích tựa hồ rất hài lòng.

"Điện.. hạ." Nô tài kia đã sợ hãi đến quỳ trên đất, không thể động đậy, loại trò chơi này ở trong quý tộc rất là thịnh hành, nô tài vô tội chết oan càng là nhiều vô số kể, bọn họ chỉ cho rằng Bạch Lạc Tích là quần áo lụa là, hoàn toàn không để ý tới mạng người, cũng không biết tài bắn cung của nàng đã luyện đến thuần thục như lửa, coi như là bịt mắt cũng sẽ không thương tổn được người.

"Đổi người khác đi." Bạch Lạc Tích dặn dò.

"Vâng." Nô tài xếp đầu hàng một bên run lập cập đi tới trước bia.

Tiểu An ngồi ở một bên cười hì hì gặm quả táo, vừa vặn giữa trưa, Bạch Lạc Tích xem như là thị uy cho những nô tài này, tuy không được sủng ái, thế nhưng muốn mạng của những nô tài này vẫn là dễ như chơi, cũng có thể để những người giám sát kia thu liễm chút.

Phòng ngủ.

Bạch Lạc Tích nhắm mắt lại nằm ngửa ở bên trong nước, bắn tiễn cả buổi trưa, cánh tay có chút ê ẩm, hiện tại lại có một chút buồn ngủ, nhưng không như mong muốn, trong đầu hiện lên càng là cảnh tượng bị người đuổi giết rơi vào hồ sâu, nàng nỗ lực lắc đầu một cái, mở mắt ra.

"Tiểu An." Bạch Lạc Tích nhẹ giọng kêu, không có được đáp lại, nàng đứng dậy cầm lấy bạch y khoát lên trên bức bình phong khoác lên người.

"Làm sao vậy?" Đi ra cửa phòng thì thấy được Tiểu An vội vả đi tới.

"Điện hạ, ở thư phòng phát hiện cái này." Tiểu An lấy ra một tờ giấy.

"Sư phụ từng đến?" Bạch Lạc Tích liếc mắt nhìn liền nhận ra chủ nhân của chữ viết, mực còn không có khô, hiển nhiên là sau khi đến tâm huyết dâng trào viết phong thư này.

"Chắc là vậy, trên thư nói nàng còn có việc, ngày khác trở lại thăm ngài." Tiểu An trả lời.

Bạch Lạc Tích nhìn thư không khỏi muốn cười, người sư phụ này của nàng thực sự là.. Nếu đã đến rồi cũng không lộ diện, cả kiên trì chờ mình một nén hương cũng không có.

Hết chương 17

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi