LẠC TÍCH

Nghe Bạch Lạc Tích nhận sai lấy lòng và hô hấp phá vụn, trong lòng Tiêu Yến có chút bị đè nén, không muốn ở lại tiếp, tùy ý răn dạy vài câu, quay người rời khỏi đại lao.

Thấy được Tiêu Yến rời đi, thần kinh căng thẳng của Bạch Lạc Tích trong nháy mắt thả lỏng, tư thế quỳ cúi xuống liền ngã ngồi trên mặt đất, đau đớn phía sau cũng theo thả lỏng của nàng mà càng thêm nghiêm trọng, nhưng để nàng lo lắng nhất xác thực là một cước vừa rồi của Tiêu Yến khiến nàng té ngã, không cẩn thận dụng trúng đầu, hiện tại có chút mơ hồ phát đau.

Trên đất nằm một hồi lâu, Bạch Lạc Tích chậm rãi đứng dậy đi tới trước giường, mới vừa nằm trên đó đã bị đau đớn phía sau kích thích đến, chỉ có thể vươn mình nằm sấp, hết cách rồi, bản thân nàng không nhìn thấy vết thương phía sau, chỉ có thể dựa vào cảm giác phán đoán, khi Tiêu Yến trách đánh cũng không có thu lực, chắc đã sưng đỏ một mảnh, hoàn cảnh trong đại lao không để cho nàng dám dùng tay đi đụng vào, đau đớn của đầu cũng càng ngày càng rõ ràng, nàng muốn nỗ lực để cho mình ngủ thiếp đi, ở trước khi đau đầu phát tác.

Cần Chính Điện.

"Bữa tối đưa chút thuốc trị thương qua đó." Trở lại Cần Chính Điện, Tiêu Yến dặn dò với Vinh Thiển.

"Hoàng thượng, có cần để thái y đi xem thử hay không?" Vinh Thiển dò hỏi.

"Không nghiêm trọng như vậy, thì đánh mấy cái, buổi tối ngươi đi xem thử nó." Tiêu Yến không muốn nói rõ, nhưng cũng là có chút bận tâm.

"Vâng, nô tỳ để Ngự Thiện Phòng làm chút đồ thanh đạm, cùng đưa tới." Vinh Thiển nhìn ra tâm tư của Tiêu Yến, chu đáo an bài tất cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi