LẠC TÍCH

Tiêu Yến nhìn Bạch Lạc Tích, người sau đã từ trên giường đứng dậy, quy củ đứng một bên, hơi cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt, nếu không phải hô hấp trầm trọng, dường như khiến người ta quên đi người vừa rồi sắc mặt trắng bệch đầu đầy mồ hôi chính là nàng.

Không ai lên tiếng, bầu không khí trong phòng giam có chút lúng túng, chỉ có tiếng sàn sạt thái y chấp bút viết phương thuốc, Bạch Lạc Tích tận lực đè thấp hô hấp của mình, nhưng mà mồ hôi đã đem quần áo thấm ướt, hiện tại ngoại trừ đau đầu, thương thế phía sau cũng đang kêu gào.

Bạch Lạc Tích hơi ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Yến, muốn xác nhận ý đồ đến của cô, nhưng Tiêu Yến cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, bên người đầy rẫy khí tức vương giả không thể xâm phạm, hình như địa phương có cô bất kể là Kim Loan điện hay là phòng giam cũng không có khác nhau.

Tiêu Yến chính đang yên lặng suy tư, không có phát hiện động tác nhỏ của Bạch Lạc Tích. Sáu năm trước đưa đứa nhỏ này đi biên tái, cô cũng có trong bóng tối phái người đi theo, tuy chỉ nói là giám sát, kỳ thực chỉ có bản thân cô rõ ràng, là bởi vì không yên lòng, cô muốn biết mỗi một chi tiết nhỏ sinh hoạt của đứa nhỏ này, nhưng mà đau đầu.. Cũng không có người báo cáo với cô, thậm chí khi nào bắt đầu, vì sao bắt đầu, cô đều không biết.

Khẽ cau mày, trong con ngươi lạnh lẽo lóe qua một tia sát ý, xem ra có một số việc cô phải cố gắng điều tra một chút.

"Hoàng thượng, người xem.." Vinh Thiển cảm giác được cảm xúc biến hóa của Tiêu Yến, lên tiếng dò hỏi.

"Ừm, theo phương thuốc của thái y bốc thuốc, Lạc Tích trước tiên theo trẫm hồi cung đi" Tiêu Yến quyết định, bất luận trong triều đình áp lực bao lớn, cô cũng bất nhẫn đem Bạch Lạc Tích vứt bỏ nữa, vứt bỏ của sáu năm trước mang theo hận nhà thù nước, hiện tại không giống, cô chỉ muốn làm một mẫu thân thông thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi