LẠC TÍCH

"Thần biết đáp án rồi, nếu như hoàng thượng không có chuyện khác, thần cáo lui trước." Chờ thật lâu, vẫn là trầm mặc, Bạch Lạc Tích cười nhạt một tiếng.

"Ừm, trở về đi." Tiêu Yến hiển nhiên cũng muốn kết thúc đề tài này.

Trong xe ngựa của đường về, hai người đều trầm mặc, từng người suy nghĩ tâm sự, ai cũng không muốn mở miệng.

Ninh Vương phủ.

"Đi theo ta."

Bạch Lạc Tích yên lặng theo ở phía sau, giờ khắc này trong lòng nàng lo lắng.

Thư phòng Vương phủ.

"Ngươi điên rồi sao?"

Tiêu Lạc Vân nắm lấy vạt áo của nàng, Bạch Lạc Tích nhìn ánh mắt tràn ngập lửa giận kia, trong lòng bất giác buồn cười, đây là đang quan tâm chính mình?

"Thế nào? Ninh Vương Điện hạ cảm thấy ta làm sai cái gì" Bạch Lạc Tích cứng ngắc cười.

"Ngươi!" Tiêu Lạc Vân một cái tát quạt ở trên mặt.

Lần này triệt để đem Bạch Lạc Tích kích nộ, nàng vung ra cái tay nắm lấy vạt áo, dùng thanh âm gần như rít gào thét.

"Ngươi muốn ta thế nào? Biết rõ nàng gọi ta trở về là vì giam cầm, là vì dẫn ra loạn đảng, ta cả hỏi cũng không thể sao! Năm đó đem ta đi đày, hiện tại lại sợ ta ở quân doanh bồi dưỡng thế lực của chính mình? Nếu kiêng kỵ như thế, vì sao không dứt khoác giết ta đi!"

Tiêu Lạc Vân nhìn người gần như điên cuồng, có chút đau lòng, nàng nói không sai, chuyện này xác thực là mục đích thực sự của Tiêu Yến, nhưng có lẽ cũng không chỉ là những thứ này.

"Điên đủ rồi chưa?" Không có thu lực, Tiêu Lạc Vân một cước đá vào ngực Bạch Lạc Tích.

"Ách.." Người sau bị đá ngã lăn trên mặt đất, đầu óc cũng trong nháy mắt tỉnh táo, nơi này tuy là Ninh Vương phủ, nhưng người đời lắm lời.

"Tỉnh táo rồi?"

"Ân."

"Đi ra bên ngoài quỳ, bình tĩnh rồi vào."

Nhìn bóng người quay người rời đi, Tiêu Lạc Vân không cách nào bình tĩnh tâm tình của chính mình, tình huống hôm nay của nơi này nhất định sẽ truyền tới trong tai Tiêu Yến. Chuyện của Sáu năm trước sua khi xảy ra, Tiêu Yến càng thêm tàn bạo đa nghi, đối với quan viên họ mà không thận trọng, chỉ lo sơ ý một chút thì đưa tới họa diệt môn, trong phủ chính mình có tai mắt của Tiêu Yến chẳng có gì lạ, chỉ là sợ có người lấy việc này làm mưu đồ lớn, dù sao người muốn đẩy nàng vào chỗ chết có rất nhiều, Tiêu Lạc Vân lẳng lặng suy tư.

Hết chương 8

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi