LẠC TRÌ

Hội thao qua đi, thời gian của học kỳ này chỉ còn lại không tới nửa tháng.

Diệp Khâm bị cảm giác căng thẳng vô hình vây quanh, không nghĩ đến trò cười “cả một học kỳ cũng không theo đuổi được người ta” lại càng ngày càng sôi nổi trong nhóm chat bốn người như vậy.

Diệp Khâm: 【Anh ta lại không trả lời tin nhắn của tôi rồi phải làm sao đây?】

Lưu Dương Phàm: 【…】

Triệu Dược: 【…】

Diệp Khâm: 【Chấm cái rắm, còn không mau nghĩ cách cho tôi đi!】

Lưu Dương Phàm: 【Lần trước không phải Chu Phong đã nói, cậu ta lọt lưới rồi sao?】

Diệp Khâm: 【???】

Chu Phong: 【Ơ, thì đấy là rơi vào tay giặc rồi còn gì nữa, còn chủ động vặn nắp chai cho cậu cơ mà!】

Diệp Khâm: 【Vặn nắp chai thì tính quái gì!】

Triệu Dược: 【Hahahahaha】

Diệp Khâm: 【Cười cái gì mà cười?】

Triệu Dược: 【A Khâm cũng không dễ dàng gì, chỉ có ở trước mặt chúng ta mới dám nói bậy】

Diệp Khâm: 【…】

Lưu Dương Phàm: 【Tôi thấy bước đệm như thế là được rồi đấy, bây giờ chỉ còn thiếu một bước ngoặt thôi】

Diệp Khâm: 【Bước ngoặt gì?】

Lưu Dương Phàm: 【Chỉ hiểu là nên làm thế nào, mà không biết diễn đạt bằng lời】

Diệp Khâm: 【Chu Phong kick cậu ta ra nhanh nhanh lên】

Triệu Dược: 【Hahahaha, theo tôi ấy mà không nên vòng vèo nữa, đi thẳng vào vấn đề với cậu ta đi】

Chu Phong: 【Ví dụ: Anh còn lề mề cái quái gì nữa mau làm bạn trai của em đi hả?】

Diệp Khâm: 【…】

Lưu Dương Phàm: 【Nói đến thì đây cũng là mối tình đầu của A Khâm chúng ta đó nha】

Diệp Khâm: 【Tình đầu chó gì, giả vờ yêu thôi nhé!】

Kinh nghiệm vĩnh viễn không bao giờ là đủ, còn có cần hay không và dùng như thế nào, chính là chuyện của mình.

Người ở cùng với Trình Phi Trì là bản thân Diệp Khâm, cậu cho rằng ý tưởng như thế kia chưa được, nhất định phải hiểu được đến mức thông suốt rồi mới tìm ra một cách có hiệu quả tốt nhất, thiên thời địa lợi nhân hoà thiếu một thứ cũng không được, tranh thủ một đòn tất trúng.

Nhưng mà lý luận và thực tế lại tồn tại sự chênh lệch, tưởng là dễ nhưng đến khi thực hiện lại không thành thạo như vậy.

Thứ bảy tuần này, Diệp Khâm lại đưa em gái nhà họ Chu đến lớp học phụ đạo. Cô giáo họ Trình thì ở bên trong kể chuyện cho bạn nhỏ. Thầy giáo họ Trình ở bên ngoài lại bị bạn lớn họ Diệp quấn lấy, mở sách Hóa ra muốn anh giảng bài cho mình.

“Lúc anh đi làm gia sư lương lậu thế nào? Tôi trả anh gấp đôi.”

“Không có công không nhận lộc”. Trình Phi Trì nói.

Muốn có công lao không phải dễ quá sao? Diệp Khâm lại lôi một quyển sách Lý ra: “Thế dạy kèm luôn Vật lý nhé!”

Việc dạy kèm ở tại chỗ mình bỗng dưng lại trở thành cò kèo mặc cả, Trình Phi Trì dở khóc dở cười: “Mấy môn này cũng không có vấn đề gì lắm, giáo viên giỏi nhiều như thế, đâu nhất thiết phải đến tìm tôi.”

“Tôi tìm chính là anh đó.” Diệp Khâm kiên quyết không rời, “Tôi muốn anh mà thầy giáo Trình——”

Âm điệu của ba chữ cuối được kéo dài, rẽ vài khúc cua trong tai Trình Phi Trì khiến quả táo trên tay anh suýt nữa tuột khỏi tay rơi xuống đất.

Trình Trì Trì tùy tiện cầm một quả táo lên đưa cho Diệp Khâm: “Trước tiên gọt vỏ cái này đã, tôi xem tư chất của cậu đến đâu.”

Diệp Khâm biết là anh đang kiếm cớ kéo dài, nhưng cậu vẫn cầm con dao gọt hoa quả lên nghiêm túc vào việc, tư thế có hơi không được tự nhiên, chưa nói đến việc gọt nham nham nhở nhở lại còn không cẩn thận để cắt vào tay nữa.

Trình Phi Trì đi lấy hộp thuốc rồi vào phòng nhìn thấy Diệp Khâm đang lén lút lau nước mắt, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, lần đầu tiên gặp tên nhóc này hoàn toàn không nhìn ra cậu yếu ớt đến như vậy.

Vết thương ở trên ngón tay, bề mặt không lớn, chỉ chảy có mấy giọt máu. Trình Phi Trì nâng tay Diệp Khâm lên bôi cồn khử trùng cho cậu, rồi dán băng cá nhân vào, cái miệng của Diệp Khâm dẩu lên thật cao, lầu bầu nói: “Dao nhà hai người sao lại nhanh như vậy…”

Trình Phi Trì niết ngón tay người kia một cái: “Da dẻ cậu non mềm, đâu có giống tôi da dày thịt béo mới không bị cắt vào.”

Lời này Diệp Khâm nghe thấy có lợi, nên không quan tâm đến cái sự đau của mình nữa, lại bắt đầu cò kè mặc cả: “Anh xem tôi cũng đã vinh quang bị thương rồi, anh làm thầy giáo của tôi nhé?”

Có thể liên kết hai câu chuyện không có chút đầu đuôi liên quan gì với nhau thế này cũng chỉ có mình Diệp Khâm, Trình Phi Trì trông thấy viền mắt cậu đỏ hoe, lời từ chối đã đến bên miệng lại nuốt vào, bất đắc dĩ kéo quyển sách trên bàn tới trước mặt: “Bài nào không làm được?”

Có thêm “danh sư” chỉ điểm, nhưng tâm tư của Diệp Khâm lại không chân chính đặt vào việc học hành.

Kỳ thi vừa mới qua đi, một hồi hội thao lại khiến cho tâm tính của các thiếu niên cất cánh, cộng thêm khoảng thời gian này có nhiều ngày lễ, trong lớp học đều rục rà rục rịch đặc biệt là nữ sinh, vừa đến thời gian nghỉ giữa giờ là túm năm tụm ba lại cùng với nhau trao đổi làm mấy món đồ thủ công.

Có một lần Diệp Khâm cũng qua xem, nhìn thấy những đôi găng tay khăn quàng mà mấy bạn nữ tự đan, màu sắc sặc sỡ gì cũng có.

“Cái này có thể quàng được sao? Còn không bằng bỏ tiền ra mua.” Diệp Khâm vân vê góc khăn quàng mà Tôn Di Nhiên đan nói.

“Làm sao mà không quàng được?” Tôn Di Nhiên lôi trở lại, “Tự tay đan mới có ý nghĩa chứ, mua về làm sao mà so sánh được.”

Chu Phong lắc lư đến gần, chờ mong nói: “Này là đan cho ai thế?”

Tôn Di Nhiên liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Dù sao cũng không phải cho cậu.”

Chu Phong mất hết sức lực nằm úp sấp trên mặt bàn suốt một tiết tự học, Diệp Khâm cũng không có tinh thần gì, chống tay vào cằm suy tư.

Liêu Dật Phương phát vở bài tập đến trước mặt hai người, lo lắng nói: “Hai cậu gặp phải vấn đề khó khăn gì trong học tập sao? Có câu nói thế này “một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”, các cậu nói ra đi có gì chúng ta cùng nghĩ cách.”

Chu Phong kêu rên một tiếng: “Gặp khó khăn về vấn đề tình cảm, lớp trưởng cũng có thể giúp đỡ sao?”

Liêu Dật Phương suy nghĩ trong chốc lát, mí mắt hất lên, nói: “Tuy trường học không cho phép yêu sớm, thế nhưng cái gọi là “yêu sớm” thật ra chỉ là sự tìm tòi thăm dò của thiếu niên đối với mối quan hệ nam nữ, theo một ý nghĩa nào đó cũng xem như là một kiểu học tập, không bằng các cậu cứ nói ra xem thử tôi có giúp các cậu phân tích ra cái gì hay không.”

Chu Phong hỏi cậu ta làm sao để người mình thích cũng thích chính mình, Liêu Dật Phương suy nghĩ cẩn thận một chút, nói: “Trong học tập thì sẽ dạy theo trình độ, vấn đề kết bạn này cũng có lý lẽ giống như vậy, làm vui lòng đối phương mới là thượng sách.”

Chu Phong cho là câu nói này của cậu ta thừa thãi, so sánh lung tung: “Ví dụ như tôi tặng cho cậu một bộ đề thi?”

Liêu Dật Phương ngẩn ra một chút, sau đó cười ngại ngùng, nói: “Bộ đề thi tôi tự mua rồi, nhưng mà bây giờ tôi cần quyển《Tài liệu giảng dạy của Vương Hậu Hùng》.

Ý kiến của người trong đầu chỉ có học hành về chuyện yêu đương chỉ có thể nghe cho vui mà thôi, Chu Phong hỏi xong liền quên, Diệp Khâm lại ghi ở trong lòng kết hợp với lời Tôn Di Nhiên nói “có ý nghĩa”, nên cậu đã đi mua một xấp giấy gấp sao trong cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường.

Đan khăn quàng cổ hay là gì đó cậu cũng có nghĩ đến, nguyên nhân phủ quyết là vì cái đó gái tính quá, hai là cảm thấy Trình Phi Trì không dùng đến, lần trước anh ta bôi thuốc cho cậu, bàn tay ấm như một chiếc túi sưởi di động, tay chân lạnh lẽo bốn mùa quanh năm như Diệp Khâm thật không nỡ buông tay.

Nói tới việc có dùng đến hay không, Diệp Khâm lại nhớ đến bầu không khí ngột ngạt âm u đầy tử khí trong nhà Trình Phi Trì, còn nghĩ tới trong phòng của anh ngoại trừ sách thì cũng là bằng khen và cúp, ngay đến một khung ảnh trang trí cũng không có.

Vừa khéo hôm nay đến cửa hàng kia, nhìn thấy một bình đựng sao gấp nhiều màu sắc rất đẹp nghe chủ quán nói còn là dạ quang, bày ở trong phòng của Trình Phi Trì còn không phải nhà tranh phát sáng sao? Diệp Khâm còn chưa suy nghĩ thêm, đã quyết định chính là nó.

Vì vậy mấy ngày kế tiếp, bạn học Diệp cả ngày chỉ biết nghĩ cách trốn học bỗng nhiên trở nên an phận, mỗi tiết học đều theo quy củ ở phía dưới nghe giảng, chỉ có các bạn học ngồi quanh đó mới biết cậu trốn ở sau đống sách vở kia làm cái gì.

Việc gấp sao khởi đầu liên tục khó khăn, mấy thứ thủ công này Diệp Khâm gần đây chỉ tiếp xúc duy nhất với mỗi Lego mà thôi, gấp giấy gì đó sau tiểu học là cậu buông rồi.

Sau đó Tôn Di Nhiên không nhìn nổi nữa mà phải chạy đến hướng dẫn, dạy cậu sau khi bóp cho ngôi sao phồng lên phải dùng đầu ngón tay ấn vào năm góc, như vậy mới có thể thành hình ngôi sao tròn đầy.

Diệp Khâm không để móng tay, liền dùng thước ấn vào chậm rãi cũng ra hình ra vẻ. Tràn ngập hứng khởi gấp được đầy một túi sao thì Tôn Di Nhiên lại chạy đến nhắc nhở: “Cậu ở bên trong có viết chữ gì không đó?”

Diệp Khâm ngơ ngẩn: “Viết chữ gì?”

“Thì viết mấy lời chúc hoặc ước nguyện gì đó viết vào mặt sau này này, như vậy giấc mơ đẹp mới có thể thành thật được.”

Diệp Khâm vừa giận cô sao không nói sớm, vừa gỡ ra những ngôi sao đã gấp xong.

Viết cái gì thì anh ta mới thấy khó nhỉ. Vốn là định viết “chúc mẹ anh luôn luôn khỏe mạnh mỗi ngày đều vui vẻ”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây là đồ tặng cho Trình Phi Trì, nên lại cắn bút xoắn xuýt hết cả một tiết, cuối cùng cũng khó khăn ra quyết định.

Lúc đang học, Chu Phong lại gần nhìn cậu viết một lúc, lo lắng vô cùng hỏi han: “A Khâm không phải cậu định thật đấy chứ?”

Diệp Khâm vẫn đang viết chăm chú: “Thật cái gì?”

“Thật sự thích cậu ta rồi?”

Diệp Khâm đạp chân qua ngay tại chỗ: “Tôi mà không diễn giống, anh ta sao có thể bị lừa được?”

Sau đó lại lập tức viết ra câu “Trình Phi Trì anh là một tên đại ngốc” rồi gấp thành ngôi sao bỏ vào bình thủy tinh, vô cùng tin tưởng trong lòng: “Đợi tôi thành công rồi thì để anh ta gỡ mấy ngôi sao này ra xem, ai mà thích anh ta thì người đấy là kẻ ngốc!”

Ngày cuối cùng của học kỳ, học sinh đến trường chủ yếu là để lấy thành tích thi.

Trường học sợ học sinh quá nhàm chán, đột xuất tổ chức một buổi tọa đàm liên quan đến những sắp xếp hợp lý trong kỳ nghỉ, còn có lớp mười một chỉ còn một học kỳ nữa là lên lớp mười hai cũng được gọi đến, phóng tầm mắt nhìn khắp nơi đều là những đỉnh đầu đen sì sì.

Trong cặp Diệp Khâm có đồ sợ bị đụng vỡ, nên cuống cuồng ôm vào trong ngực, rướn cổ lên nhìn về phía lớp Khoa học tự nhiên (1), vừa liếc mắt qua đã thấy Trình Phi Trì ngồi cao hơn so với những người khác đang nghiêng đầu nói chuyện với một bạn nữ bên cạnh.

Diệp Khâm tự nhiên chẳng hiểu vì sao lại thấy không vui, cậu lôi điện thoại ra nhắn tin: 【Alo】

Bên trong hội trường tín hiệu không tốt lắm, buổi tọa đàm bắt đầu được gần mười phút, Trình Phi Trì mới nhắn lại: 【?】

Diệp Khâm ghét nhất là người khác trả lời tin nhắn của mình chỉ gửi lại mỗi dấu chấm câu, cậu cho là cái chữ “alo” kia của mình đã nói thẳng cho Trình Phi Trì biết là tâm trạng của cậu không tốt, mà cái tên này lại còn trả lời qua loa như thế.

Giận thì giận nhưng tin nhắn vẫn phải gửi đi: 【Tôi ở đằng sau anh này】

Diệp Khâm chờ một lúc lâu, Trình Phi Trì ngồi ở trước đó mấy hàng cũng không quay đầu liếc cậu một cái. Nhưng một lúc sau lại nhận được tin, chỉ bốn chữ: 【Nghiêm túc nghe đi】

Diệp Khâm tức muốn ói máu, liền ném cặp xuống đất, mà vứt xong lại lập tức hối hận, vội vàng cúi người xuống kiểm tra lọ thủy tinh bên trong có bị vỡ nát hay không.

Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, mỗi lớp để lại vài học sinh dọn dẹp quét tước sân bãi, Liêu Dật Phương kéo Chu Phong, cậu ta lại kéo theo Diệp Khâm tạo thành đội dọn dẹp nhỏ của lớp (2).

Diệp Khâm vừa nhặt rác, vừa nhìn trộm về phía trước. Nếu không phải vì thấy Trình Phi Trì còn chưa đi, cậu mới lười mà ở lại làm người tốt việc tốt thế này.

Sắp được nghỉ ngơi, nên tinh thần dọn dẹp của mọi người cũng được nâng cao, trong hội trường rộng lớn tiếng cười nói vang lên không ngừng. Diệp Khâm trơ mắt nhìn một đám con gái vây quanh Trình Phi Trì, tiếng cười từ trong đám ấy truyền ra như muốn làm lủng luôn cả trần nhà.

Lớp Khoa học tự nhiên nhiều nam ít nữ, động tĩnh bên kia đặc biệt khiến người chú ý, Chu Phong cũng muốn tham gia cuộc vui, Diệp Khâm liền hỏi: “Không đi tìm Tôn Di Nhiên sao?”

“Di Nhiên đi tặng khăn quàng cho cha mình rồi.” Chu Phong không còn buồn khổ vì không nhận được khăn quàng nữa, còn hỏi ngược lại Diệp Khâm: “Cậu còn chưa đi tặng sao à?”

Diệp Khâm lại không nói lời nào.

Đột nhiên cậu lại có chút không muốn tặng lắm.

Trong toàn bộ hội trường chỉ có Liêu Dật Phương là đang nghiêm túc dọn dẹp, mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, cậu ta bèn lấy kính mắt xuống lau mồ hôi.

“Ý, đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, đừng đeo lại kính nhé!” Chu Phong như phát hiện ra đại lục mới mà kêu lên, “A Khâm cậu mau nhìn xem, hóa ra lớp trưởng vốn trông như thế này!”

Không còn lớp kính dày gọng đen nặng nề nữa, Liêu Dật Phương liền lộ ra gương mặt thanh tú, đôi mắt to đen láy trên khuôn mặt nhỏ trắng mịn, tầm mắt đầy nước khép hờ như mông lung trong sương mờ, thoạt nhìn vừa vô tội lại vừa đáng thương.

Chu Phong giữ lấy tay cậu ta không cho cử động, tỉ mỉ quan sát, tiếc nuối nói: “Sao không bỏ kính ra sớm hơn, nói không chừng ca ca còn có thể tốt với cưng hơn một chút.”

Diệp Khâm cạn lời, kẻ này rất thích tự xưng “ca ca” trước mặt người khác, lúc lên cấp hai cũng đã từng bắt cậu như vậy nên mới bị đánh cho răng rơi đầy đất, sau đó lại nỗ lực khiến Tôn Di Nhiên gọi cậu ta là ca ca nhưng cũng không thành công.

Liêu Dật Phương đại khái là lần đầu tiên đụng phải chuyện như vậy, thêm vào tính cách ngây thơ hiền lành, đối với mọi người không có đề phòng, dưới sự dụ dỗ cưỡng ép của Chu Phong rất không có cốt khí mà gọi một tiếng “ca ca”.

Chu Phong dường như bị sét đánh ngang tai đứng yên ở đó không nhúc nhích một lúc lâu, đến khi tỉnh táo lại liền vây quanh Liêu Dật Phương được voi đòi tiên muốn nghe cậu ta gọi thêm mấy lần.

Ba người lớp (2) bọn họ giằng co nhau đến cuối cùng mới đi, Diệp Khâm không muốn nghe những lời ồn ào của Chu Phong bên tai, bèn đạp xe đi trước. Từ đường nhỏ cửa sau đi ra, mới vừa chuyển hướng đã nhìn thấy Trình Phi Trì đứng ở dưới tán cây ngân hạnh ven đường.

Một tiếng “ca ca” thiếu chút nữa bật thốt lên, đến khi tỉnh ra Diệp Khâm hận không thể tát cái miệng lắm lời của mình một cái. Trong lòng cậu âm thầm tính món nợ lên đầu Chu Phong, sau đó không chút hoang mang mà phanh xe lại.

Đang ngồi trên xe đạp mà vẫn không cao bằng Trình Phi Trì, Diệp Khâm mang theo bộ dáng “cơn giận của tôi chưa tan đâu nhé”, ngẩng đầu lên, nói: “Anh chờ tôi à?”

Trình Phi Trì không thừa nhận cũng không phủ nhận, nói mấy câu không liên quan lắm: “Hôm nay tôi không đi xe đạp.”

Hai người đi song song trên lề đường, Diệp Khâm lấy lý do phải đẩy xe bèn vứt cặp của mình cho Trình Phi Trì, trước ngực và sau lưng anh đều có một cái nên bước đi không được thoải mái vững vàng lắm.

Diệp Khâm trông thấy trên khoá cặp của anh có treo một động vật nhỏ được vặn từ bóng bay, cậu giống như lơ đãng hỏi: “Mèo này anh làm à?”

“Ừm”. Trình Phi Trì nói: “Đây là chó.”

“Ồ.” Diệp Khâm quay đầu nhìn lên tháp đồng hồ của trường học, tiếp tục tùy ý hỏi, “Anh còn có thể làm những thứ này cơ à?

“Ừ, trước đây làm thêm ở trung tâm thương mại, tôi đã từng làm cho mấy bạn nhỏ.”

Diệp Khâm khụt khịt cái mũi ghét bỏ, nghĩ thầm trong lòng chỉ có mấy đứa nhóc ấy mới thích những thứ lòe loẹt này. Đi qua một cái đèn xanh đèn đỏ, đôi mắt của cậu lại không nhịn được liếc về phía vật nhỏ kia: “Ngoại trừ mèo ra, anh còn có thể làm cái khác không?”

Trải qua một đoạn thời gian qua lại này, Trình Phi Trì dĩ nhiên đã quen với cái thói nói một đằng làm một nẻo của Diệp Khâm, về việc là mèo hay chó anh cũng không cùng cậu tranh luận, tay anh vòng ra sau móc vào túi bên của cặp sách lôi ra một quả bóng, đưa tới bên miệng thổi lên rồi cầm lấy đầu quả bóng, bàn tay xoay chuyển rất nhanh chỉ bằng công phu mười mấy giây đã thấy một bông hoa năm cánh xuất hiện trên tay.

“Cho tôi à?” Diệp Khâm trên miệng thì là dò hỏi nhưng bàn tay đã vươn ra nhận lấy.

Trình Phi Trì lại lấy hai quả bóng bay một vàng một đỏ, thổi lên rồi quấn lại với nhau tạo thành một chiếc kẹo que hai màu. Diệp Khâm đặt hết ở trong giỏ xe, khóe mắt dần dần dâng lên ý cười, vui vẻ bám theo Trình Phi Trì hỏi anh còn có thể làm gì nữa.

Bóng bay là tìm được ở trong hội trường, vặn cho bạn học nữ trong lớp chơi đã dùng hết hơn một nửa nên chỉ còn lại mấy quả vậy thôi, vặn xong một cái trái tim chỉ còn lại một quả cuối cùng.

Trên tay Diệp Khâm và trên xe cậu đã treo đủ các hình thù được vặn từ bóng bay rồi, nhưng mà cậu vẫn chưa bằng lòng nói còn muốn cái khác nữa.

Nhìn ánh mắt Diệp Khâm sáng lên lóng lánh, Trình Phi Trì bất ngờ tâm tình cũng không tệ còn kiên nhẫn hỏi: “Còn muốn cái gì nữa?”

Diệp Khâm chăm chú suy nghĩ hồi lâu, chờ đến khi lại qua một cái đèn xanh đèn đỏ, đi đến nơi vắng người mới dùng ngón tay chọt chọt vào cặp sách của Trình Phi Trì.

Trình Phi Trì không hiểu lắm, cũng nhìn ra sau lưng: “Còn muốn một con mèo nhỏ như vậy sao?”

Diệp Khâm lắc đầu, nhỏ giọng nói câu gì đó.

Trình Phi Trì không nghe rõ, còn thật sự làm cho cậu một con mèo giống thế kia.

Diệp Khâm ném con mèo có màu sắc hệt như quần áo trên người Trình Phi Trì vào người anh, thẹn quá thành giận nói: “Tôi nói là tôi muốn anh, muốn con người này của anh, được hay không được nói một lời thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi