LẠC VÀO CỔ ĐẠI HẠNH PHÚC SINH HOẠT


Trần Tiêu bó tay đành đứng sau lưng Vương Đại Tĩnh.

Không cần nói nữa, ruộng là của Trần Tiêu, qua vụ thu hoạch cứ đến chỗ ta lấy khế đất, nhà Trần lão nếu còn ngang ngược gây sự ta sẽ ấn theo lệ thôn xử phạt, mọi người giải tán mau trời sắp mưa
Vừa nói Trần trưởng thôn vừa ra hiệu cho Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh và Trần An Minh.

Đây là bản kê khai chi tiết vụ việc hôm nay cùng cách giải quyết các ngươi đọc qua nếu đồng thuận thì ký tên, mai ta sẽ lên trấn trên giao cho quan phủ
Lướt qua nội dung thấy không sai biệt lắm cả ba cùng ký tên điểm chỉ.

Trần trưởng thôn cẩn thận gấp lại giao cho Trần Văn Khang.

Thật lạ, từ đầu đến cuối Trần lão thái đều im lặng đứng đấy, tiêu điểm của mụ không còn là Trần Tiêu, mụ mờ mịt nhìn khoảng không trước mặt.

Trần thị và Thái Hồng Ngọc lo lắng, dìu mụ quay về.

Trần An Minh đi theo phía sau.

Chỉ còn lác đác vài người đang chậm rì rì rời đi, cáo từ Trần trưởng thôn Trần Tiêu kéo Vương Đại Tĩnh về nhà.

Bận rộn cả buổi chiều hai người đều rất đói.

Về đến nhà Trần Tiêu lôi nguyên liệu ra bắt đầu nấu ăn.

Bữa ăn rất đơn giản, bánh bột chiên mỡ hành cùng súp củ cải trắng, nấm rơm.

Đảo bề mặt bánh hương thơm liền tỏa ra.

Chiên tổng cộng mười cái bánh, múc đầy hai chén canh, hai người liền dùng bữa.

Sau bữa ăn, Vương Đại Tĩnh tranh thủ ra giếng rửa bát, Trần Tiêu pha nước tắm, sẵn tiện pha luôn phần Vương Đại Tĩnh.

Tẩy rửa sạch sẽ cả hai liền về phòng, Vương Đại Tĩnh ngủ gian ngoài phòng chính, Trần Tiêu ngủ gian phòng phía sau nhà chính.

Tiêu Tiêu
Trần Tiêu đang định đóng cửa liền dừng lại nghi hoặc nhìn Vương Đại Tĩnh:
Sao thế?
À cũng không có chuyện gì, chỉ là ta muốn nói với đệ...!Vương Đại Tĩnh ngập ngừng nói không hết câu.

Tĩnh ca có chuyện nói mau, ngáp, ta buồn ngủ
Nhìn ra Trần Tiêu rất buồn ngủ Vương Đại Tĩnh không nỡ làm đối phương mệt liền nhanh chóng nói.

Về hôn sự của chúng ta, huynh đã mua những thứ thiết yếu vài ngày sau sẽ có người giao đến, về phần hỉ phục ngày mai chúng ta lên tiệm may trên trấn chọn vải, ý đệ thế nào?

Khoảng khắc Trần Tiêu nói muốn thành thân với mình Vương Đại Tĩnh đã quyết tâm sẽ tổ chức một hôn lễ thật long trọng cho đối phương.

Đem tất cả mọi điều tốt đẹp nhất dành cho đối phương bởi hắn biết Trần Tiêu vô cùng xứng đáng.

Trong thôn có Nhị lão phu lang tay nghề may vá vô cùng tốt, ngày thường bà dệt vải kiếm sống qua ngày, Vương Đại Tĩnh cũng từng có ý định mua vải giúp bà nhưng nghĩ kĩ vẫn quyết định lên trấn trên mua.

Cả đời người chỉ được một lần khoác áo tân lang cho nên hắn không muốn Trần Tiêu ủy khuất, hắn muốn vào ngày thành thân Trần Tiêu phải thật xinh đẹp.

Sau khi mua vải hắn sẽ đến nhờ Nhị lão phu lang may giúp.

Còn về phần hắn, hắn mặc sao cũng được, chỉ là một bộ y phục, không cần tốn kém.

Được, ta muốn lên trấn trên dạo lâu rồi nhưng chưa có cơ hội nhân tiện lần này đi luôn một thể Trần Tiêu háo hức cười híp cả mắt.

Vương Đại Tĩnh sờ sờ đầu Trần Tiêu nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng liền thu tay.

Đệ mau ngủ sớm, đóng kĩ cửa sổ, nhớ đắp chăn kẻo cảm lạnh, trời đã lất phất mưa, nửa đêm có thể mưa lớn, giữa trưa chúng ta sẽ đi trấn trên
Nói xong Vương Đại Tĩnh xoay người ra gian ngoài, nhìn bóng lưng đối phương Trần Tiêu sờ sờ mái đầu bù xù của mình, hừ lạnh một tiếng liền đóng cửa đá giày đi ngủ.

Nghe âm thanh đóng cửa Vương Đại Tĩnh liền biết Trần Tiêu lại xù lông, nhớ đến cảm xúc mềm mượt ban nãy Vương Đại Tĩnh cười hắc hắc nhắm mắt.

Mưa lất phất rồi dần nặng hạt, nước mưa nặng nề đánh lên từng mái nhà, tiếng gió lộng mưa thổi vù vù, cả thôn Sơn Hà như ẩn như hiện trong màn mưa đen tối, tịch mịch, trong một túp lều nhỏ gà con kêu chíp chíp vội vã tránh mưa, trốn dưới cánh gà mẹ, gà mẹ xòe cánh ôm ấp, ủ ấm cho đàn con của mình.

Trong cơn mưa nặng nề duy chỉ nhà Trần lão thái còn sáng đèn, trên bàn ngọn nến leo lắt, chập chờn chiếu lên gương mặt giận dữ của Trần lão thái.

Sự việc ban trưa mụ không sao quên được, vừa nhắm mắt liền nhớ đến gương mặt ấy.

Sao ông trời lại bất công như vậy, sao lại đối xử với mụ như vậy, tất cả những khuất nhục mụ phải nhận hoàn toàn không đáng, phải là Trần Tiêu, phải là tên nghiệt chủng đó.1
Trần lão gia tử trở mình xoay người vào trong, cả Trần gia đều yên giấc, mưa lớn không có dấu hiệu dừng lại, Trần lão thái nhìn ngọn nến cháy chập chờn trước mặt, siết chặt vật trong tay.

Xèo.

Căn phòng bất chợt chìm vào đen tối.

- ---------------
Sau cơn mưa, cây cối tươi tốt vươn cành đón nắng, gà mẹ thả ra đàn con của mình, lùa chúng đi phơi nắng, nước mưa đọng trên mái nhà đang tí tách rơi xuống đất, thôn dân tất bật đem đồ ra sân hông khô.

Nhìn cửa phòng còn đóng chặt Vương Đại Tĩnh quay người ra sân dọn dẹp, trời mưa nền đất lạnh nên để đệ ấy ngủ thêm một chút.

Mưa lớn, nước đọng thành những vũng to, Vương Đại Tĩnh lấy xẻng đào rãnh dẫn nước thoát ra ngoài, nhóm lửa nấu một nồi nước nóng, đang định nấu bữa sáng liền nghe trong phòng Trần Tiêu có tiếng động phát ra.


Lo lắng Trần Tiêu té ngã, Vương Đại Tĩnh đi vào gõ cửa.

Cốc cốc cốc
Tiêu Tiêu, đệ tỉnh chưa, ta nghe trong phòng đệ có tiếng đồ vật rơi
Im lặng.

Vương Đại Tĩnh lại gõ cửa: Tiêu Tiêu, đệ tỉnh chưa
Im lặng.

Đang lúc Vương Đại Tĩnh muốn mở cửa trong phòng lại truyền ra tiếng rên rĩ đau đớn.

Tĩnh ca, bụng ta đau quá
Nghe Trần Tiêu bảo đau bụng, Vương Đại Tĩnh liền mở cửa đi vào, Trần Tiêu co thành một cục dưới nền đất, sắc mặt tái mét, trán rịn mồ hôi, Vương Đại Tĩnh hết hồn, ôm Trần Tiêu lên giường, lau mồ hôi trên trán y, lo lắng hỏi:
Đệ sao thế, chỗ nào đau?
Bụng, đau quá
Ta đi mời Trần đại phu, đệ cố chịu đựng một lát, rất nhanh ta sẽ trở về
Cố nén cơn đau quặn ở bụng, Trần Tiêu gật gật đầu.

Đắp chăn cẩn thận cho Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh liền nhanh chân chạy đến nhà Trần đại phu.

Một lát sau, một vị lão giả tóc hoa râm, xách theo hòm thuốc, vừa lau mồ hôi vừa thở hổn hển chạy theo Vương Đại Tĩnh.

Vịnh cửa nhà ông thở không ra hơi.

Trần thúc, đệ ấy trong phòng, thúc mau vào bắt mạch cho đệ ấy
Tay áo bị Vương Đại Tĩnh kéo, Trần đại phu la oai oái.

Cái tên đầu to này buông tay, buông tay, ngươi muốn mưu sát ta hay gì, cái bộ xương già này của ta chạy theo ngươi cả một đoạn đường đều muốn rớt ra, ngươi không nghe sao nó đang kêu lắc rắc, còn kéo nữa ta nghĩ chưa kịp xem bệnh cho tức phụ ngươi lão già ta đã đi bái tổ tiên trước
Trần đại phu tức đến thổi râu, Vương Đại Tĩnh nào lo được đến vậy.

Hắn áy náy tạ lỗi:
Trần thúc, là ta quá nóng nẩy nhưng Trần Tiêu kêu đau bụng, mặt đệ ấy trắng đến dọa người, ta quá hoảng nên không chú ý, mong thúc thứ lỗi
Sao không nói sớm, ta nói cái tên đầu to nhà ngươi, tức phụ ngươi đau thành như vậy còn đứng đây nói nhiều như vậy, thật hết nói nổi, mau đưa ta đi xem
Trần đại phu xách hòm thuốc, nhấc tà áo chạy vội vào.

Vương Đại Tĩnh:????
Còn đứng trơ ra đấy làm gì? Ngươi cái tên đầu đất này còn muốn cứu tức phụ không?
Đến, đến ngay
Thiệt là hết nói nổi

Đổi khăn trên trán Trần Tiêu, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của y, Vương Đại Tĩnh vô cùng đau lòng nhưng chỉ có thể im lặng, Trần thúc đang bắt mạch, hắn không thể gây ảnh hưởng.

Mí mắt động động, Trần Tiêu hé mắt nhìn lão đầu hoa râm trước mặt, hắn không biết mình có bệnh nan y gì không, tối qua hắn đắp chăn ngủ ngon lành, đến gần sáng đột nhiên bụng ngầm ngầm đau, hắn không để ý nhiều cố quên cơn đau ngủ tiếp, ai ngờ cơn đau càng lúc càng nghiêm trọng, hắn đau đến vã mồ hôi, muốn gọi Vương Đại Tĩnh nhưng vừa mở miệng liền phát hiện bản thân đau đến kiệt sức, không nói nổi.

Giằng co một hồi hắn liền té xuống đất, hiện tại cơn đau không suy giảm, vẫn cứ âm ỉ, quặn từng cơn.

Thời nay lấy đâu ra trang thiết bị hiện đại khám bệnh, siêu âm, Trần Tiêu cắn môi, nhắm mắt hi vọng bản thân không xui xẻo đến vậy.

Nhìn Trần Tiêu đau đến như vậy Vương Đại Tĩnh nóng lòng, nhìn Trần thúc vài lần liền mở miệng.

Trần thúc, đệ ấy bị sao vậy?
Trần đại phu vuốt râu, khó chịu trừng Vương Đại Tĩnh một cái, khi quay qua Trần Tiêu lại dịu giọng hỏi:
Lần đầu đau bụng như vậy phải không?
Nghe hỏi, Trần Tiêu liền cố nhịn đau mở mắt, gật gật đầu, trong kí ức nguyên chủ không có bệnh trạng như này nên chắc đây là lần đầu.

Đau quặn từng cơn bụng dưới phải không?
Trần Tiêu lại gật gật đầu.

Ừm Trần đại phu gật gật đầu, sau đó bảo Vương Đại Tĩnh đứng cạnh nấu cho ông một nồi nước nóng pha loãng đem vào.

Vương Đại Tĩnh đi rồi, Trần đại phu liền qua ngồi bàn gỗ giữa bàn, mở hòm thuốc lấy giấy bút viết toa thuốc.

Ông vừa viết vừa nói:
Song nhi ngoại hình tuy khác nữ nhân nhưng nhìn chung vẫn có điểm tương đồng.

Thời điểm của nữ nhân, song nhi cũng có tuy nhiên khác nhau ở chỗ song nhi chỉ bị đau bụng, con hiểu ta nói chớ
Trần Tiêu cái hiểu cái không gật gật đầu, thấy phản ứng của Trần Tiêu, Trần đại phu bật cười.

Ông lại cúi đầu viết viết.

Cơn đau ở song nhi sẽ nghiêm trọng hơn nữ nhân, con đây là lần đầu đến nên sẽ càng nghiêm trọng qua vài ngày sẽ khỏi đừng lo lắng, ngày thường không việc cũng nên đi lại hoạt động gân cốt sẽ giúp ích cho bản thân, đợi tên đầu to kia mang nước ấm vào thì lấy khăn thấm nước ấm vắt khô đắp lên bụng sẽ giảm bớt cơn đau
Đa tạ Trần thúc
Nếu đau thì đừng cố nói, ban nãy ta cũng đã xem xét vết thương trên trán, đã kết vẩy không cần phải uống thuốc nên biết thuốc có ba phần lợi bảy phần hại, uống nhiều sẽ hại thân, ở đây ta có thuốc bôi, mỗi ngày hai lần sáng chiều qua nửa tháng sẽ khỏi hoàn toàn, tất nhiên nó không phải kim sang đan dược của tiên nhân nên sẹo là tránh không khỏi, nếu muốn trị hết sẹo thì lên trấn trên tìm đại phu khác, Trần thúc ngươi không có bản lĩnh đấy
Trần Tiêu cười cười lắc đầu, hắn không có để ý nhiều như vậy, nam nhân có vài cái sẹo thì đã sao.

Ha ha ha, con thật giống cháu trai của ta, vừa nhìn ta đã biết con nghĩ gì, không sợ bị phu quân chê xấu xí sao?
Trần Tiêu lại cười nhẹ, lắc lắc đầu, nói người khác chê mình xấu thì hắn còn tin còn Vương Đại Tĩnh ấy à, có mà tưởng tượng viễn vông, huynh ấy đau mình còn không kịp, bản thân vừa khóc lên huynh ấy đã luống cuống tay chân rồi.

Nhìn vẻ mặt Trần Tiêu Trần đại phu nào còn không hiểu, ông vuốt râu, lắc lắc đầu.

Xem ra tên đầu to kia nhặt được bảo vật rồi, thật không xứng nghĩ nghĩ ông liền nhướng người về trước hỏi Trần Tiêu:
Cháu dâu ngoan, có muốn làm cháu dâu của thúc không?
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói lạnh lùng:
Thúc nói gì đấy
Trần Tiêu chưa kịp phản ứng, Vương Đại Tĩnh đi vào, đặt chậu gỗ lên ghế thấp cạnh giường.

Ha ha ha, giỡn thôi mà, tên đầu to này làm gì căng thẳng vậy, chẳng phải thúc thấy tức phụ ngươi đau đến cắn môi nên mới kiếm chuyện vui cho hắn dời sự chú ý sao
Trần Tiêu là phu lang của ta Vương Đại Tĩnh trầm giọng nói.


Thúc không bị mù cũng chẳng bị đui, tự thúc nhìn thấy
Mặc kệ ông biện giải thế nào Vương Đại Tĩnh vẫn cứ cảnh giác nhìn ông như nhìn kẻ đại gian đại ác, chọc cho Trần đại phu thẹn quá hóa giận.

Được rồi, cháu trai thúc là một song nhi, song nhi, nghe rõ chưa, ngươi thu ngay ánh mắt ấy còn nhìn thúc bằng ánh mắt ấy thúc châm mù mắt ngươi
Trần đại phu lôi ra mớ châm dài, lóe ánh bạc, quơ quơ trước mặt Vương Đại Tĩnh.

Phì, khụ khụ, ui, đau quá
Hành động như trẻ con của ông chọc Trần Tiêu bật cười, chưa cười được bao lâu liền ôm bụng rên rĩ.

Tiêu Tiêu, đệ không sao chớ? Trần thúc mau, mau xem cho đệ ấy, đệ ấy đang rất đau
Trần đại phu đi lại lấy tay thử độ nóng của nước, hài lòng gật gật đầu.

Nước vừa đủ độ nóng, lấy khăn thấm nước vắt khô, đắp lên phần bụng dưới, hơi nóng sẽ giảm bớt cơn đau, toa thuốc trên bàn nếu như thật sự chịu không nổi hãy bốc thuốc uống nếu chịu được đừng động vào, hại cơ thể, trong thời gian này hạn chế để cơ thể nhiễm lạnh, tránh đồ ăn mang tính hàn, uống canh gừng nóng vào mỗi sáng, ba, bốn ngày sẽ khỏi bệnh, thúc về trước, nhớ chăm sóc tốt cho tức phụ
Vỗ vỗ vai Vương Đại Tĩnh, Trần đại phu nhấc hòm thuốc ra cửa.

Đa tạ Trần thúc, đợi đệ ấy khỏe, ta sẽ đến cảm tạ
Không cần phiền phức như vậy, thúc khám bệnh con trả tiền xem như đã xong, tập trung chăm sóc cho tức phụ đi
Trời mưa thật phiền phức, ôi ôi, đôi giày mới của ta, Hàn nhi lại hung dữ với ta nữa cho coi, khổ thân già này quá
Tiếng ông than vãn kéo dài ra tận cửa, trong phòng Vương Đại Tĩnh thấm nước vắt khô khăn, đang định vén chăn liền khựng lại, Vương Đại Tĩnh hơi bối rối nhìn Trần Tiêu.

Hay huynh ra ngoài, khăn vắt khô rồi đệ đắp trước đi, khăn lạnh lại gọi huynh, huynh vào đổi cho đệ
Không cần phiền phức như vậy, trực tiếp đắp đi
Trần Tiêu gian nan, vén chăn lên, ngày thường cái chăn này nhẹ như bông sao hôm nay lại nặng như vậy.

Để huynh
Vương Đại Tĩnh vén chăn lên, nhìn cơ thể dù mặc y phục vẫn không che được sự gầy gò của Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh do dự không biết có nên tiếp tục không?.

Nhận ra băn khoăn của Vương Đại Tĩnh, Trần Tiêu liền mở miệng.

Huynh muốn để ta đau chết sao?
Nhưng,...!
Nhưng nhị gì nữa, mau lên ta đau sắp chết rồi
Nhìn Trần Tiêu đau đớn đến đổ mồ hôi, Vương Đại Tĩnh không do dự nữa vén nhẹ vạt áo Trần Tiêu, đắp khăn lên.

Thế nào đỡ hơn không?
Thở ra một hơi, Trần Tiêu gật gật đầu.

Đỡ hơn tí rồi
Huynh xuống bếp nấu cháo cho đệ, khăn lạnh nhớ gọi huynh
Trần Tiêu gật gật đầu, hắn lả người không có khí lực nói chuyện, đắp chăn cẩn thận cho Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh liền ra ngoài.

- ---------------
Đỗ Trúc
ơ hay cái bà già này
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi