LẠC VÀO CỔ ĐẠI HẠNH PHÚC SINH HOẠT


Chỉ một buổi sáng khai trương tiệm mộc Cẩn Du đã thu được một hà bao nặng trĩu.

Một lượng lẻ ba đồng, không ngờ chỉ một buổi mà kiếm được nhiều như vậy, Tĩnh ca huynh xem, đây là số tiền đầu tiên của chúng ta Trần Tiêu vui vẻ reo lên.

Vương Đại Tĩnh cũng ngơ ngơ gật đầu thật sự rất bất ngờ, trước khi khai trương hắn còn rất lo lắng sẽ không bán được.

Trong thôn chỉ có tiệm mộc duy nhất của chúng ta, nông cụ và đồ dùng của mọi người sử dụng đã lâu, trấn trên giá khá đắc, tiệm chúng ta khai trương chẳng khác nào đưa than ngày đông giá
Vương Đại Tĩnh gật đầu, đúng như Trần Tiêu nói trong thôn chỉ có nhà họ mở tiệm mộc.

Ban nãy Nhị lão phu lang nói gì với huynh thế?
Vừa phân loại tiền Trần Tiêu vừa thuận miệng hỏi.

Thúc ấy muốn đóng một kệ gỗ đựng đồ, nhờ huynh đóng hộ Vương Đại Tĩnh trả lời.

Huynh đồng ý rồi sao?
Ừm, khi thành thân, thúc ấy may hỉ phục giúp chúng ta, huynh muốn cảm tạ nên nhận lời làm giúp thúc ấy, tiền công chỉ lấy một nửa
Dừng việc trong tay, Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn đối phương, thân hình cao lớn, tóc đen tùy ý buộc cao, đôi mắt thâm trầm đen láy đang chăm chú nhìn mình, xuống giường, mang giày, Trần Tiêu lại gần đối phương, hơi khụy gối đối diện với tầm mắt Vương Đại Tĩnh.

Ta không hiểu huynh tốt như vậy sao người trong thôn lại nghĩ rằng huynh là ác nhân? Họ chắc chắn sẽ phải hối hận vì bỏ qua đối tượng tốt như huynh
Ôm Trần Tiêu ngồi lên chân mình, Vương Đại Tĩnh cúi đầu nhìn y, hơi thở ấm nóng phả vào mặt, nhột nhột, Trần Tiêu hơi ngửa đầu né tránh.

Huynh không quan tâm họ nghĩ thế nào? Đệ nghĩ thế nào mới quan trọng Vương Đại Tĩnh nói.

Phì cười, Trần Tiêu ôm mặt Vương Đại Tĩnh lắc lắc: Đệ phải cảm ơn họ, nhờ họ đệ mới gặp được huynh, nếu không huynh nghĩ xem huynh tốt như vậy đến phiên đệ sao?
Mặc kệ tiểu phu lang chơi đùa trên mặt, trong mắt Vương Đại Tĩnh chỉ toát lên sủng nịnh, cưng chiều, do Trần Tiêu bóp mặt nên môi hắn chu chu ra hàm hồ nói:
Huynh nào tốt như đệ nói ngược lại huynh mới là người phải cảm tạ họ nhờ họ huynh mới gặp được đệ
Tính ra chúng ta rất có duyên nhỉ còn rất hợp nhau, huynh là ác nhân, đệ là tai tinh, một đôi là chính xác không thể sai Trần Tiêu cười hì hì nói.

Nếu đệ là tai tinh, ý trời chỉ có thể kết phu phu với ác nhân, huynh sẵn lòng làm ác nhân Vương Đại Tĩnh nói.

Trần Tiêu vui vẻ ôm cổ Vương Đại Tĩnh hôn cái bẹp vào mặt y, cười nói: Ác nhân huynh muốn ăn gì, tai tinh nấu cho huynh ăn
Bị Trần Tiêu đánh lén Vương Đại Tĩnh hơi sững sờ, nhìn y cười y như mèo con trộm được cá, trong lòng ngứa ngứa.

Cải xào ba chỉ, canh cá
Được, đệ nấu cho huynh vỗ vỗ vai Vương Đại Tĩnh, nói tiếp: Mau buông tay, huynh ôm đệ như vậy sao đệ đi nấu cơm được
Không gấp Vương Đại Tĩnh nhìn y nói.

Trần Tiêu kì quái liếc nhìn Vương Đại Tĩnh: Huynh không đói sao?
Đói
Vậy thì buông ra, đệ cũng đói đến mức da dán lưng rồi đây
Vương Đại Tĩnh không trả lời chỉ nhìn chằm chằm Trần Tiêu.

Rốt cuộc huynh muốn gì đây? Có muốn ăn cơm không?
Muốn hôn đệ
Không đợi Trần Tiêu phản ứng, Vương Đại Tĩnh liền cúi đầu cướp lấy đôi môi mềm mại của y.


Đợi khi Trần Tiêu phản ứng lại, y đã mềm nhũn dựa vào vai Vương Đại Tĩnh thở dốc.

Thật đáng hận, thiếu chút nữa chết vì ngộp khí, kĩ thuật hôn của tên này sao lợi hại thế nhỉ? Trần Tiêu híp mắt, có nên luyện tập không đây? Nếu lỡ lần sau lại ngộp khí hay xui xẻo hơn là đi gặp tổ tiên thì sao, chậc, thật mất mặt, nếu chết thật thì hắn vinh quang là người đầu tiên xuyên không chết vì ngộp khí khi hôn.

Nghĩ gì thế?
Vương Đại Tĩnh hỏi cắt ngang mạch ảo tưởng của Trần Tiêu, y đứng dậy trừng tên đầu sỏ: Nghĩ cách bỏ thuốc huynh, hừ
Nhìn Trần Tiêu nổi giận đùng đùng đi vào phòng bếp, Vương Đại Tĩnh: ...!
Có khi nào mình hôn tệ quá nên đệ ấy giận không?
Lẩm bẩm vài câu, Vương Đại Tĩnh thở dài, ảo não ra sân dọn dẹp.

Đúng như Trần Tiêu dự liệu vì là tiệm mộc duy nhất trong thôn nên sinh ý cũng rất khá.

Sau ngày khai trương thôn dân lục đục kéo đến mua đồ, trước đó danh tiếng cả hai rất tệ nên họ còn lưỡng lự nhưng sau khi nghe người mua trước nói lại đồ mộc họ làm vô cùng tốt, đẹp mắt, giá lại rẻ thì không lưỡng lự nữa trực tiếp đến mua.

Mấy năm nay trời hạn việc canh tác cũng gặp nhiều khó khăn, thu hoạch cũng ít đi, hộ khá giả còn than vãn huống chi những hộ khó khăn, chi tiêu càng thêm thắt chặt, vật dụng trong nhà đã cũ thậm chí hư hỏng nhưng họ luyến tiếc mua, giá trên trấn rất đắc, mua một cái bát cũng khiến họ phải đắn đo, cũng gần năm mới trong nhà nhất định phải mua đồ mới, đang buồn rầu vì phải chi số tiền lớn thì may mắn gặp được tiệm mộc nhà Vương Đại Tĩnh.

Chỉ cần đồ tốt, giá rẻ giúp họ tiết kiệm được vài đồng cho con mua áo bông năm mới, họ không cần quản danh tiếng trước kia thế nào, lo cái ăn cái mặc trong nhà mới là thiết yếu.

Nhìn sấp giấy trên bàn Trần Tiêu cười đến híp cả mắt, mặc dù chỉ là nông cụ, vật dụng sinh hoạt hàng ngày nhưng đây đều là đơn đặt hàng, là tiền a, chỉ có đều, Trần Tiêu nhìn ra sân đau lòng không thôi.

Y không biết làm mộc không giúp được Tĩnh ca, sau hôm khai trương Tĩnh ca liền vô cùng bận rộn, nhằm khi chỉ kịp ăn miếng cơm uống ngụm nước, cười ngốc với y một cái rồi lại lao đầu vào đống gỗ kia.

Tiền vẫn phải kiếm nhưng người mệt như thế y rất đau lòng.

Trước có đề nghị phụ giúp, đáng tiếc đề nghị này đã bị huynh ấy bác bỏ, nói thế nào cũng không dạy mình.

Không chú ý cái y đã nhìn người ngoài sân đến ngẩn người.

Tỉnh, tỉnh, đệ lại thất thần, nghĩ gì nhập tâm thế, huynh ngồi cạnh đệ đã lâu cũng không hay
Vương Đại Tĩnh buồn cười, quơ quơ tay trước mặt tiểu phu lang.

Trần Tiêu buồn bực bắt lấy tay đối phương.

Tay huynh chảy máu
À, ban nãy không cẩn thận xước trúng tay, vết thương nhỏ, đệ đừng lo
Chỉ một vết thương nhỏ Vương Đại Tĩnh không để tâm, nghe hắn bâng quơ nói, Trần Tiêu liền xù lông.

Vết thương nhỏ thì không phải vết thương sao? Nếu nhiễm trùng trở nặng thì sao? Huynh xem chảy cả máu
Rất tức giận nhưng động tác trên tay lại vô cùng nhẹ nhàng, quấn một mảnh vải tại vết thương thắt nút, Trần Tiêu liền mặt lạnh không thèm để ý tới tên đại ngốc kia.

Nhìn nơ hình con bướm trên tay Vương Đại Tĩnh cười ngây ngô.

Vẫn là phu lang đau hắn, có phu lang thật tốt.

Nhớ đến trước kia bị thương cũng không ai quan tâm, phải một mình băng bó, đắp thuốc, lúc ấy cũng không thấy gì, hiện tại chỉ một vết thương nhỏ nhưng làm hắn cảm thấy rất vui.


Vương Đại Tĩnh nghĩ có lẽ đau khổ lúc trước là để đổi lấy hạnh phúc hiện tại.

Còn cười, bị thương vui lắm sao?
Trần Tiêu hận không thể cắn chết tên đại ngốc trước mặt.

Đối với hắn đó có thể là vết thương nhỏ, không đáng quan tâm nhưng đối với một người hiện đại như y đó không hề nhỏ.

Y từng tận mắt chứng kiến hàng xóm sát vách chỉ bị xước nhẹ tay nhưng cuối cùng lại phải cắt bỏ một ngón tay, vết thương xử lý không đúng cách gây ra nhiễm trùng, hoại tử, cũng từ đó y bị tâm lý, dù vết thương nặng hay nhẹ cũng đều phải chú trọng.

Lần đầu gặp Vương Đại Tĩnh trong rừng thấy hắn bị thương nặng, y liền theo bản năng giúp đỡ băng bó, cũng căn dặn phải chú ý không được chủ quan, thế mà tên trước mặt lại không nhớ.

(Vương Đại Tĩnh thật sự rất muốn la to bản thân bị oan, lúc đấy chỉ lo ngắm người còn đâu tinh thần nghe y nói gì T^T)
Thấy phu lang thật sự tức giận, Vương Đại Tĩnh lúng túng dỗ dành.

Xin lỗi, là huynh sai, đệ đành giận, huynh sẽ chú ý vết thương
Trần Tiêu không phản ứng vẫn tiếp tục trừng Vương Đại Tĩnh.

Đừng tức giận, sau này huynh sẽ cẩn thận, tặng đệ châu chấu gỗ, đừng giận huynh nữa
Vương Đại Tĩnh cười lấy lòng.

Trần Tiêu hừ lạnh một tiếng, nhận lấy con châu chấu, y cũng không phải thật sự tức giận, chỉ giận do huynh ấy xem nhẹ thân thể mình mà thôi.

Không cần biết lúc trước thế nào, hiện tại cơ thể huynh là của ta, không được sự cho phép của ta, huynh không được bị thương, nếu còn như thế ta mặc kệ huynh Trần Tiêu hung hăng nói.

Bị phu lang hung dữ nhưng Vương Đại Tĩnh cảm thấy rất hạnh phúc, gật đầu đáp ứng.

Huynh sẽ cẩn thận
Nghe hắn đáp ứng, Trần Tiêu mới thả lỏng người, dựa vào lòng hắn.

Vương Đại Tĩnh thuận tay ôm y vào lòng, điều chỉnh tư thế cho y dựa thoải mái.

Đùa nghịch châu chấu trong tay, Trần Tiêu nói:
Châu chấu này thật tinh xảo, huynh nghĩ xem nếu đem lên trấn bán có người mua không?
Huynh không dám chắc, trước giờ chưa ai bán thứ này
Vậy chúng ta thử bán đi, châu chấu là đồ chơi cho trẻ con, trấn trên lại có nhiều nhà giàu, họ sẽ không tiếc tiền mua vui cho con cháu mình, nhất định sẽ bán được
Huynh sẽ làm thêm châu chấu
Trần Tiêu lắc đầu nói: Công việc của huynh đã nhiều, làm thêm châu chấu sẽ rất mệt, châu chấu này rất đơn giản, huynh dạy ta cách làm đi, ta sẽ làm trước, khi nào huynh làm xong việc thì có thể phụ giúp, không cho phản đối
Vương Đại Tĩnh ủ rũ mím môi.

Trần Tiêu thở dài một hơi: Ta biết huynh đau ta nhưng huynh có nghĩ đến nhìn thấy huynh bận rộn như thế ta cũng rất đau lòng nói rồi Trần Tiêu xòe ra hai tay:
Huynh xem tay ta có vết chay, ta cũng từng làm việc nặng nhọc, chúng ta là phu phu có phước cùng hưởng có họa cùng chia, lý nào bắt ta ngồi không nhìn huynh một mình vất vả, ta làm không được
Xem ra mình đã sai rồi, chỉ nghĩ cho đệ ấy cuộc sống hạnh phúc, an nhàn, không làm việc vất vả là đau đệ ấy, chưa hề nghĩ đến đệ ấy không muốn vậy.


Xoa xoa đầu Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh nói: Là huynh suy nghĩ không chu toàn, huynh sẽ dạy đệ cách làm châu chấu, chúng ta cùng nhau kiếm tiền
Ừm Trần Tiêu cười gật đầu.

- ---------------
Trần gia, Trần lão thái cau có ngồi trong sân nhặt rau, Trần thị nhanh tay đảo đều cải xanh trong chảo, cho ra dĩa.

Cho thêm củi vào đun canh đậu xanh, trời nắng gắt, người dễ nóng, nàng nấu canh đậu xanh cho cả nhà uống giải nhiệt.

Lau mồ hôi trên trán Trần thị thở dài.

Không khí trong nhà dạo gần đây rất ngột ngạt, nàng biết rõ nguyên nhân nhưng không trách Trần Tiêu được.

Những thứ đó vốn là của Trần Tiêu, vật về nguyên chủ là chuyện hiển nhiên.

Nhìn bóng lưng Trần lão thái ngoài sân, nàng lại thở dài.

Mẫu thân quá mức cố chấp, nàng từng khuyên nhủ kết quả chọc giận Trần lão thái tát cho nàng một cái, Trần An Minh thoa thuốc bảo nàng đừng can dự vào.

Miêu Thiên Thiên, ngươi muốn để bà già này chết đói sao? Giờ này còn không dọn cơm Trần lão thái tức giận quát lên.

Trần thị hoàn hồn, đứng bật dậy: Dạ có ngay
Nhanh tay dọn cơm ra bàn, Trần thị xới cơm cho từng người.

Chậm chạp, tay chân ngươi có thể nhanh hơn không? Trần lão thái nhận bát cơm bất mãn mắng.

Mẫu thân Trần An Minh nhíu mày, hắn không có ý bất kính với người nhưng có phải người hơi khắt khe với Thiên Thiên không.

Thế nào, ta là mẫu thân không thể mắng vài câu sao? Huống chi cô ta lại chậm chạp như thế muốn Hồng Ngọc đói chết sao?
Ngăn lại Trần An Minh, Trần thị cúi đầu nhận lỗi: Con sẽ nhanh tay hơn
Nàng xới cho Thái Hồng Ngọc một bát, rồi tự xới cho bản thân một bát.

Trần lão thái hừ lạnh, lùa cơm, thuận tay gắp đồ ăn cho Thái Hồng Ngọc.

Thê tử chịu uất ức, Trần An Minh lặng lẽ gắp đồ ăn cho vào bát nàng.

Nhìn trong bát nhiều thêm miếng trứng Trần thị ấm áp cười, chỉ cần có An Minh, uất ức thế nào nàng cũng chịu được.

Không khí trên bàn cơm làm Thái Hồng Ngọc vô cùng xấu hổ nên chỉ cúi đầu ăn với lại nàng không thích Trần thị cho nên cũng không có gì để nói.

Cho miếng trứng vào miệng, sắc mặt Trần thị liền đại biến, buông đũa, chạy qua một bên không ngừng nôn.

Trần An Minh lo lắng, cũng buông đũa, rót cho nàng chung trà, vỗ vỗ lưng giúp nàng nhuận khí.

Nhận lấy chung trả súc miệng, Trần thị cảm thấy thoải mái hơn chút.

Đỡ hơn không? Ta mời đại phu xem cho nàng
Trần thị sắc mặt hơi trắng, yếu ớt cười cười: Không sao, dạ dày không khỏe, nghỉ ngơi lát là được, đừng tốn kém
Nghe Trần An Minh nói mời đại phu xem cho Trần thị, Trần lão thái liền bất mãn, mụ không đồng ý nói: Chỉ nôn vài cái có phải bệnh nặng mà cần mời đại phu, mời đại phu không tốn tiền sao?
Trần lão gia tử cũng cho là vậy, ông không lên tiếng phản đối vẫn ngồi yên bất động giống như mọi việc đều không liên quan đến ông.

Mẫu thân, Thiên Thiên dạo gần đây không khỏe, con mời đại phu xem cho nàng, nếu là bệnh nhẹ không tốn bao nhiêu Trần An Minh dìu Trần thị ngồi xuống ghế, không đồng ý nhìn Trần lão thái.


Trần lão thái đập đũa xuống bàn, chỉ tay mắng: Ả ta thì có bệnh gì, suốt ngày lười biếng, hết ăn lại ngủ, ta cưới con dâu không phải nuôi heo, nhà ta không dư dả nếu muốn mời đại phu bảo ả tự bỏ tiền
Sắc mặt Trần thị trắng bệch, nàng cắn môi, hốc mắt đỏ bừng, biết rõ Trần lão thái bất mãn với nàng nhưng chính tai nghe thấy lại là chuyện khác.

Lời của Trần lão thái trực tiếp chọc giận Trần An Minh, giọng hắn lại trầm hơn: Mẫu thân, Thiên Thiên là thê tử của con, là con dâu của ngài, sao ngài có thể nói nàng ấy như thế? Ngày thường nàng có làm việc hay không ngài chẳng phải rõ nhất sao? Chỉ vài đồng mời đại phu ngài cũng luyến tiếc với nàng?
Ta nói không có là không có Trần lão thái quát lên.

Nhịn xuống nước mắt, Trần thị kéo kéo tay Trần An Minh, lắc lắc đầu ra hiệu, đừng nói nữa, thiếp không sao.

Ta mượn tiền mời đại phu cho nàng, mai ta sẽ lên trấn làm thuê, trả lại sau Trần An Minh nói xong liền trực tiếp hướng cổng đi.

Hắn không muốn nhượng bộ nữa, mẫu thân có thành kiến với Thiên Thiên nếu hắn cũng im lặng ai sẽ lo cho nàng.

Dạo gần đây hắn phát hiện nàng rất hay buồn ngủ, mệt mỏi, ăn rất ít, giờ lại nôn nếu không có bệnh thì là gì.

Hắn không muốn bất hiếu với mẫu thân nhưng cũng không thể để mặc thê tử, nhíu mày Trần An Minh bước chân nhanh hơn.

Đứng lại Trần lão thái quát lên.

Trần An Minh không quay đầu, xem ra không mời được đại phu xem cho Trần thị hắn sẽ không bỏ qua.

Tại ngươi, tất cả là tại ngươi, An Minh chưa bao giờ cãi lời ta, từ khi thú ngươi hắn ngay cả lời của người mẫu thân như ta cũng không nghe, hồ ly tinh, ta thật hối hận vì thú ngươi cho An Minh, ngươi khiến An Minh ngỗ nghịch với ta, chia rẽ tình mẫu tử của ta với An Minh, xem ta có đánh chết ngươi không?
Mụ gào lên giận dữ, lao vào đánh Trần thị.

Trần thị mở trừng mắt không dám tin nghe từng câu từng chữ Trần lão thái mắng nàng.

Nàng không ngờ oán hận mẫu thân đối với nàng lại nhiều như thế.

Từ lúc gả qua, nàng đã rất cố gắng thuận theo ý bà, luôn làm tròn bổn phận con dâu, xem bà như mẫu thân thân sinh mà tôn kính nhưng, lệ nóng không kìm được lăn dài trên má.

Đau quá, nàng co rúc người, ôm chặt đầu, hứng chịu trận đòn tức giận của Trần lão thái.

Buông đũa, cả Thái Hồng Ngọc lẫn Trần lão gia tử đều thản nhiên ngồi đấy, không có ý giúp Trần thị, cả hai không thẹn mà cùng nghĩ, Trần thị làm sai nên để Trần lão thái/cô cô răn dạy, để nàng ta biết ai mới là chủ căn nhà này.

(*** Thật là một gia đình cực phẩm -_-)
Trút cơn giận không làm tâm tình Trần lão thái tốt hơn ngược lại càng thêm tồi tệ.

Nghĩ đến An Minh ngỗ nghịch với mụ vì nữ nhân này mụ lại tức giận, mắng càng thêm cay nghiệt.

Đừng trách bà già này không nhắc nhở ngươi, ngươi và An Minh thành thân đã lâu, đến cả cái trứng cũng chưa thấy, gà mái còn biết đều hơn ngươi, nếu bụng ngươi còn không động tĩnh ta sẽ bảo An Minh hưu ngươi, cưới Hồng Ngọc, ngươi liệu lấy thân, hừ, cái thứ nữ nhân không biết đều, ăn bao nhiêu gạo nhà ta lại không sanh được cho ta đứa cháu, giữ ngươi có ích lợi gì, nuôi gà mái còn hơn1
Mụ ta mắng xong liền ngồi vào bàn cầm đũa ăn tiếp.

Trần lão gia tử cũng cầm bát tiếp tục ăn cơm.

Gả cho An Minh ca, Thái Hồng Ngọc đầu óc mơ màng, nàng chưa từng có ý nghĩ đó nhưng, liên tưởng đến gương mặt nghiêm nghị của Trần An Minh, trống ngực lại đánh liên hồi, mặt cũng hơi đỏ, nếu gả cho huynh ấy dường như cũng không tệ chí ít huynh ấy tốt hơn tên trong thôn nàng, còn nữa vừa nãy cô cô nói sẽ bắt Trần An Minh hưu Trần thị, vậy chẳng phải nàng sẽ là chính thê sao.

Nghĩ đến đây tâm Thái Hồng Ngọc liền hưng phấn.

Càng kiên định phải gả cho Trần An Minh.1
- ---------------
Tiểu kịch trường:
Pd: Cô ta quên mất Vương đại ca của cô ta rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi