LẠC VÀO CỔ ĐẠI HẠNH PHÚC SINH HOẠT


Vừa hô xong Trần Tiêu liền nghe được tiếng mắng chửi của Trần lão thái cùng lúc đó cửa két một tiếng mở ra.

Người mở cửa là Thái Hồng Ngọc, nàng ta không được tự nhiên nói:
Ngươi vào đi, cô cô đang dùng cơm trưa
Vừa thấy người mở cửa là Thái Hồng Ngọc, Trần Tiêu có phần ngạc nhiên hắn còn đang trưng gương mặt tươi cười để chào thẩm thẩm đây a.

Bất quá....!
Trần Tiêu cười cười đi vào, ánh mắt lại hữu ý vô ý lướt qua khóa vàng trên cổ nàng ta.

Thúc phụ, thẩm thẩm, xem ra ta đến đúng lúc nhỉ
Hừ, da mặt đúng dày, nhà ta chỉ có ba cái bát, muốn ăn cút về nhà ngươi ăn đi Trần lão thái mở mồm là mắng.

Vậy thì thật đáng tiếc, ta có làm vài cái bánh bao vốn định cho nhà thẩm nếm thử tay nghề, thật khéo là nhà thẩm lại không có bát để đựng Trần Tiêu thở dài một hơi luyến tiếc: Ta đành đem về tự mình ăn vậy
Khoang đã
Trần lão thái quát lên, mụ không muốn cho Trần Tiêu dùng cơm nhưng càng không muốn mất đồ ăn, chiếm lợi người khác sao mụ có thể bỏ qua, nên chỉ có thể nén giận giữ hắn lại.

Bánh đâu, bát của ta, ngươi để vào bát của ta mụ lấy cái bát để trước mặt Trần Tiêu.

Ha ha, lão thái bà đúng là nghĩ hay nhỉ, đuổi hắn nhưng lại không muốn mất đồ ăn, hắn cũng lãnh giáo được người không biết xấu hổ đúng là đi đâu cũng gặp.

Thôi kệ, bất quá mục đích lần này của hắn cũng không phải mụ.

Đây là bánh ta làm, mọi người nếm thử xem
Nhìn ba cái bánh bao nhỏ xíu trong bát Trần lão thái lại phát giận, mụ chỉ mặt Trần Tiêu liền mắng:
Chỉ ba cái nhỏ thế này, ngươi đuổi ăn mày à
Chẳng phải nhà ta nghèo hay sao, bánh này cũng chỉ có mười cái, không như cô ta, có khóa vàng để đeo Trần Tiêu ánh mắt hâm mộ nhìn khóa vàng rồi lại tội nghiệp nhìn Trần lão thái.

Hừ, chẳng phải ngươi có cái tên Vương Đại Tĩnh yêu thương ngươi sao, bảo hắn mua cho ngươi
Thẩm còn không rõ hoàn cảnh chúng ta, chúng ta nghèo thế, lấy tiền đâu mua khóa vàng lại nói cả thôn này ngoài Vương gia chỉ có Thái Hồng Ngọc có khóa vàng đeo, thật tốt, có thể cho ta nhìn một chút không, ta nghĩ cả đời ta cũng không có cơ hội nhìn gần như thế
Nói xong còn nhìn Thái Hồng Ngọc với ánh mắt hâm mộ không thôi.

Thái Hồng Ngọc ngay từ đầu đã không thích Trần Tiêu, nhắc đến Vương Đại Tĩnh, nàng càng khó chịu, cảm thấy rất ủy khuất cho nên từ lúc Trần Tiêu bước vào nàng liền không phản ứng cúi đầu nhìn bát cơm trộn bắp trước mặt.

Không nghĩ trò chuyện một chút lại đẩy vấn đề lên nàng, khóa vàng cũng không phải của nàng, nàng không làm chủ được bèn hướng Trần lão thái xin ý kiến.


Hiếm thấy Trần lão thái hào phóng, vẫy vẫy tay, cười đến đầy nếp nhăn, cao giọng nói:
Hắn ganh tỵ, hâm mộ ngươi có khóa vàng đeo, hắn không có, xem như bố thí, cho hắn xem đi, nếu không ta nghĩ hắn còn lâu mới xem được khóa vàng, có khi đến chết cũng không có cơ hội
Khóe miệng giật giật, Trần Tiêu hít một hơi, trấn an bản thân, bình tĩnh, bình tĩnh, đâu phải lần đầu mụ trù ẻo ngươi chết, phải biết miệng chó không mọc được ngà voi, không có gì to tát, ngươi sống thật lâu mới có thể tức chết mụ, nhưng mà...!thật ngứa răng, rất muốn lật bàn, Trần Tiêu ngoài mặt bình tĩnh cười, thực chất trong lòng đã hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Trần lão thái.

Thái Hồng Ngọc tháo khóa vàng đưa cho Trần Tiêu, Trần lão thái tự nhiên cảm thấy hơi hơi bất an nhưng nhìn đến ánh mắt vui vẻ, cẩn thận của hắn khi cầm khóa vàng liền tiêu tan, mụ đa nghi rồi hắn sao có thể biết được, lúc đó chỉ có mình mụ tại đó, nghĩ vậy mụ liền yên tâm hẳn.

Còn cười thầm Trần Tiêu ngu ngốc.

Thứ trên tay rất bình thường, không có gì khác biệt, Trần Tiêu tỉ mỉ nhìn khóa vàng muốn tìm kiếm manh mối trên đó.

Nhíu mày, chẳng lẽ bản thân đa nghi, đang lúc muốn trả lại, mắt Trần Tiêu lại lia tới góc dưới bên trái, hoa văn sao?
Trần Tiêu híp mắt nhìn, không biết có chính xác không nhưng trực giác hắn mách bảo đây là hoa cúc.

Các góc còn lại không có chỉ có góc dưới này là có, trang trí cho đẹp? Hay là dấu hiệu của cửa hàng?
Ngươi xem đủ chưa, trả lại ta Thái Hồng Ngọc khó chịu đưa tay muốn Trần Tiêu trả nó lại cho nàng.

Đủ rồi, quả nhiên vật quý, ta rất thích nếu có cơ hội ta cũng muốn có một cái Trần Tiêu cười trả lại.

Hừ, không xem lại bản thân, ngươi nghĩ nó là cải trắng, tùy tiện người mua, có những người suốt đời chưa chắc sờ được nó, ngươi nên cảm thấy may mắn
Trần lão thái khinh thường ra mặt.

Kệ mụ, Trần Tiêu mới lười đôi co, quay sang hỏi Thái Hồng Ngọc: Cô mua nó bao nhiêu vậy? Ta sẽ dành tiền
Đeo lại lên cổ, Thái Hồng Ngọc không tình nguyện nói: Cô cô tặng ta
Trần Tiêu kinh ngạc nhìn Trần lão thái: Thẩm thẩm mua nó, sao trước giờ ta không biết?
Đồ ta mua còn phải báo cho ngươi sao? Ngươi nghĩ mình là ai? Trần lão thái tức giận mắng.

Ta không có ý đó, thẩm mua nó bao nhiêu vậy, ở cửa hàng nào, ta thấy nó rất đẹp cũng muốn mua một cái y vậy Trần Tiêu cười hì hì làm mặt trông mong nhìn mụ.

Trần lão thái sao biết cái này bao nhiêu, mua ở đâu, nhưng Trần Tiêu hỏi không lý nào mụ lại nói không biết, không cách nào khác mụ thẹn quá hóa giận quát:
Ngươi thật nhiều chuyện, có muốn để ta ăn cơm không, xem rồi thì cút đi đừng chướng mắt ta, nhìn thấy ngươi đã nuốt không trôi
Tưởng ta muốn ở đây lắm ư, hừ, ta mới không thèm nếu không phải bất đắc dĩ còn lâu ta mới ở đây.

Nuốt không trôi sao còn nhận bánh của ta?

Trong lòng mắng chửi ngoài mặt Trần Tiêu thất vọng thở dài nói: Vậy ta không làm phiền mọi người dùng cơm, ta vào thăm tẩu tẩu một lát liền đi ngay
Không đợi người trên bàn phản ứng Trần Tiêu liền xoay người đi vào trong, ngay khi sắp bước qua bậc cửa, ánh mắt hắn hơi lóe lên, liền đứng khựng lại, quay đầu nhìn ba người đang cắn bánh bao, cười khẽ, nhẹ giọng nói: Phải rồi phụ thân ta gửi lời hỏi thăm đến thúc phụ và thẩm thẩm
Bịch.

Bánh đang ăn rớt xuống bát.

Trần lão gia tử và Trần lão thái đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trần Tiêu ngay cả bánh trong miệng cũng quên nhai, nói kinh ngạc chi bằng nói là kinh hoảng, hai mắt mở lớn có tia sợ hãi lướt qua, vẻ mặt thất kinh dường như sợ hãi một thứ gì đó.

Vẫn là Trần lão gia tử lấy lại bình tĩnh, ông cố bình ổn cảm xúc, che dấu tia hoảng loạn trong mắt, nhưng ông không biết vẻ mặt thất thố của hai ngươi Trần Tiêu đều thu vào mắt.

Ngươi nói vậy là ý gì? Trần lão gia tử khàn giọng hỏi, không biết nguyên nhân do lâu không nói chuyện hay nguyên nhân gì khác giọng ông khàn đục như tiếng ma sát giấy nhám.

Trần Tiêu cụp mắt che dấu cảm xúc dưới đuôi mắt, cười nhẹ: A xem ta này, ta ngốc quá nên nói chuyện cũng không rõ, chẳng là đêm qua ta mơ thấy phụ thân, còn được trò chuyện với người vài câu, trước khi tỉnh dậy phụ thân có hỏi thăm thúc phụ và thẩm thẩm, chỉ tiếc ta ngốc quá đúng lúc đó thì tỉnh dậy, không biết phụ thân muốn hỏi gì, ta đoán người muốn hỏi chuyện vặt vãnh hàng ngày thôi, lần sau gặp phụ thân ta sẽ nói với người thúc phụ và thẩm thẩm sống rất tốt, người không cần lo lắng, đã trễ rồi ta vào thăm tẩu tẩu không chậm trễ mọi người dùng cơm
Bước qua bậc cửa Trần Tiêu lại cười nhẹ một tiếng, xốc mành vào trong gõ gõ cửa phòng Trần An Minh.

Mời vào
Tẩu tẩu, ta đến thăm tẩu
Két, sập, nghe tiếng cửa đóng lại Trần lão gia tử và Trần lão thái mới hoàn hồn, Trần lão gia tử mặt âm trầm, ánh mắt lại lóe tia hoảng hốt, lão nắm chặt nắm tay, đứng dậy vào phòng.

Cô cô nhìn sắc mặt Trần lão thái không được tốt, Thái Hồng Ngọc lo lắng gọi một tiếng.

Ngươi ăn rồi rửa bát, ta hơi mệt, ta vào phòng nằm lát Trần lão thái đứng dậy, bước chân hoảng hốt đuổi theo vào phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Trong phòng Trần thị vui mừng bảo Trần Tiêu ngồi cạnh nàng.

Lúc Trần Tiêu đến nàng đã biết, ban nãy nghe mẫu thân to tiếng nàng còn lo lắng cho hắn một hồi, giờ nhìn người hoản hảo trước mắt liền vui mừng không thôi.

Đệ mập lên không ít Trần thị cười rộ lên trêu chọc.

Trần Tiêu da mặt dày nào biết ngượng ngùng viết thế nào, thẳng thắn gật đầu thừa nhận.

Ừm, Tĩnh ca rất tốt với đệ, có thịt ăn luôn ưu tiên cho đệ
Ha ha ha, đệ đó

Trần thị cười, lòng nhẹ nhỏm không ít.

Ban đầu còn lo lắng Trần Tiêu bị bắt nạt giờ trong thấy đệ ấy hạnh phúc như vậy nàng thật sự rất vui, bỏ được phần nào sầu lo.

Nhẹ nhàng xoa đầu Trần Tiêu, Trần thị cười dịu dàng, dặn dò:
Vương Đại Tĩnh nếu tốt với đệ như vậy phải biết quý trọng biết không? Đừng tùy hứng như trước đây.

Đệ hạnh phúc tẩu phần nào nhẹ lòng
Ấm áp lan tràn, Trần Tiêu cười: Tẩu yên tâm, huynh ấy đau ta, ta đau huynh ấy, chúng ta sẽ càng ngày càng hạnh phúc, có cơ hội đệ sẽ đưa huynh ấy đến gặp tẩu
Trần thị bật cười.

Hai người trò chuyện chốc lát, Trần Tiêu liền khom người lấy canh gà và bánh bao trong sọt ra.

Tẩu ăn cơm chưa, đây là canh gà và bánh bao, độ nóng vừa phải tẩu mau ăn đi như vậy em bé sinh ra mới trắng trẻo, mập mạp nói rồi Trần Tiêu tinh nghịch cười hì hì.

Đệ biết rồi sao? Trần thị ngạc nhiên nhìn Trần Tiêu.

Trần Tiêu gật đầu: Ban sáng đệ có gặp đường ca, huynh ấy nói cho đệ biết, đừng nói nữa, tẩu mau ăn đi
Trần thị nhìn bình sứ đựng đầy canh gà và một dĩa bánh bao bên cạnh, đôi mắt liền đỏ hoe, ngày ấy tỉnh lại biết tin bản thân có thai, nàng vừa vui mừng vừa kinh hoảng, nếu lúc đó Trần đại phu đến trễ hay An Minh về trễ liệu hài tử của nàng sẽ ra sao? Nàng đã khóc một trận, oán trách bản thân vì không bảo vệ tốt cho hài tử.

Nếu hài tử nàng có mệnh hệ gì, nàng không sống nổi, nàng sẽ không tha thứ cho bản thân.

Do động thai nên nàng không dám rời giường, ngay cả động đậy cũng không dám, việc nhà đành nhờ hết mẫu thân.

Nàng cũng rất áy náy nhưng hài tử quan trọng nàng chỉ đành âm thầm xin lỗi mẫu thân.

Mẫu thân tuy khó chịu ra mặt nhiều lúc còn mắng to nhưng cũng không kéo nàng xuống giường làm việc nhà, nàng rất cảm kích cũng hiểu bà cũng rất quan tâm hài tử trong bụng nàng.

Trần gia quanh năm canh tác, cũng đủ chu cấp cho gia đình ăn uống, nhưng thức ăn mặn thì cách dăm ba bữa mới xuất hiện trên bàn một lần, cho nên đã lâu nàng không ăn thức ăn mặn.

Nhiều lần An Minh chừa thịt cho nàng, nàng đều ngậm nước mắt ăn, thấy nàng ăn hắn sẽ vui vẻ cười sờ sờ bụng nàng.

Sáng nay Trần đại phu đến bắt mạch nói mạch nàng đã ổn định có thể ngồi dậy một lát nhưng không thể quá lâu, khi ngồi phải có đệm dựa lưng.

Tiễn Trần đại phu, An Minh cũng liền xách cung tên ra sau núi săn bắn đến giờ vẫn chưa về.

Ban sáng nàng có uống ngụm cháo, hiện giờ bụng rỗng tếch, nhìn canh gà thơm ngào ngạc cùng mấy cái bánh bao, mắt nàng tự nhiên nhòe đi.

Tẩu, tẩu sao thế? Tẩu không thích canh gà và bánh bao ư?
Thấy Trần thị cúi đầu nhìn chăm chăm hai món trước mặt nhưng không động đũa, Trần Tiêu liền nghĩ rằng tẩu tẩu không thích ăn.


Lắc đầu, Trần thị xoa xoa mắt, cười nói:
Sao ta lại không thích, chỉ là quá trân quý, đệ giữ lại ăn đi
Tẩu đang xem đệ là người ngoài sao? Đây đều là thức ăn săn được sau núi, không tốn nhiều tiền, tẩu không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho hài tử, tẩu không ăn hài tử phải ăn
Nhưng mà...!
Đệ đã mang đến sẽ không mang về, nếu tẩu còn không ăn đệ sẽ giận, tẩu đây xem đệ là người ngoài sao?
Nào có
Vậy tẩu mau ăn đi Trần Tiêu cười hì hì nhìn bụng Trần thị nói: Bé ngoan, cửu cửu hầm canh gà cho bé, bé ngoan ngoãn ăn, không được chọc giận tẩu tẩu nghe không?
Bị hành động của hắn chọc cười, Trần thị dở khóc dở cười nói: Chỉ mới hai tháng làm sao nghe được lời đệ nói
Đệ mặc kệ nếu sao này bé không nghe lời tẩu, đệ sẽ giúp tẩu đánh mông nó
Được, đệ giúp ta
Được rồi tẩu mau uống canh gà đi, nguội sẽ mất ngon
Trần thị nâng bình sứ uống vài ngụm, canh gà tươi ngon làm bao tử nàng ấm áp hơn.

Uống thêm vài ngụm nàng liền ăn bánh bao.

Cứ thế cho đến khi ợ một hơi.

Nhìn trong dĩa còn hai cái bánh bao lớn và một nửa canh gà, nàng liền ngại ngùng nhìn Trần Tiêu:
Tẩu có thể để phần này cho An Minh được không?
Đệ vốn chuẩn bị phần cho tẩu và đường ca mà, bánh bao lớn này đệ cố ý lấy cho đường ca, bất quá canh gà đệ chỉ chuẩn bị cho tẩu, đường ca cũng sẽ không uống đâu Trần Tiêu mỉm cười đáp.

Lần nữa lòng Trần thị lại ấm áp.

Đa tạ đệ
Chúng ta nào phải xa lạ, tẩu đừng khách sáo, đúng rồi Trần Tiêu lấy hà bao bên người đặt vào tay Trần thị.

Đây là mười lượng bạc, tẩu giữ lấy dùng, đừng từ chối, tẩu nghe đệ nói, có hài tử liền không giống trước kia, trước kia tẩu có thể uống ngụm nước qua ngày, mặc áo rách ngày đông, hiện tại lại không thể, thuốc bổ, quần áo, mụ bà đều cần tiền, đệ ở Trần gia bao năm còn không hiểu tính thẩm thẩm sao, đường ca sẽ rất vất vả nếu không có số tiền này, dù muốn hay không tẩu cũng phải nhận, vì hài tử vì đường ca vì bản thân tẩu, đừng như trước, gia đình nhỏ của tẩu mới quan trọng, gần đây đệ và Tĩnh ca có mở tiệm mộc, buôn bán không tệ, số tiền này vẫn ra được
Tiểu Tiêu...!Trần thị rớt nước mắt, những lời Trần Tiêu nói đều đánh vào tâm nàng, quả thật nàng và An Minh rất cần tiền, mấy ngày nay xem mạch và lấy thuốc đều là tiền An Minh đi trấn trên làm công, trả xong lại không còn bao nhiêu, An Minh lại gầy đi thấy rõ, nàng rất đau lòng nhưng lại bất lực, thầm hận sao bản thân quá vô dụng.

Xem như đệ cho tẩu mượn đi, đợi lúc hài tử chào đời, tẩu và đường ca gửi lại cũng không muộn, còn hiện tại tẩu hãy nhận lấy, mua thuốc bổ cho hài tử để sau này bé trắng trẻo, mập mạp gọi đệ một tiếng cửu cửu
Đa tạ đệ, phần tâm ý này tẩu và An Minh nhận, tẩu nhất định sẽ trả đệ Trần thị nghẹn giọng nói.

Người mang thai nên giữ tính tình ôn hòa, vui vẻ như vậy mới tốt cho thai nhi
Ừm, tẩu biết, đa tạ đệ
Đừng đa tạ đệ hoài như thế, không còn sớm nữa, đệ về, tẩu tranh thủ nghỉ ngơi, bình sứ và dĩa khi nào đường ca đi ngang bảo huynh ấy tiện đường mang theo đưa đệ là được, không cần gấp, thôi đệ về đây, lần sau lại đến thăm tẩu
Đệ về cẩn thận, lần sau đến nói chuyện với tẩu là được, đừng mang đồ đến
Đã biết nhe răng với Trần thị, Trần Tiêu liền nhẹ nhàng đóng cửa, rời Trần gia về nhà..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi