LẠC VÀO CỔ ĐẠI HẠNH PHÚC SINH HOẠT


Trần Hàn bất thình lình bị chặn đường, y giật mình, nhìn mấy tên chặn đường không có ý tốt.

Các ngươi là ai? Sao lại chặn đường ta
Tên ăn mày cầm đầu cười hê hê, nhe tám cái răng vàng nói: Huynh đệ bọn tao thiếu tiền xài, mày có nhiều như thế, cho bọn tao một ít ăn cơm
Thì ra là ăn cướp, ta không có nhiều tiền như thế, nếu không tránh ra ta la lên đấy Trần Hàn lớn tiếng nói.

La, la đi, ta xem ai giúp ngươi bọn chúng cười ha ha.

Trần Hàn tức giận, y nhìn người đi đường lưa thưa, rõ ràng biết y gặp bọn xấu nhưng lại cúi đầu đi qua xem như không thấy.

Trần Hàn xiết chặt túi tiền, la lên: Ăn cướp, có ăn cướp, giúp ta với
Trần Hàn vừa la xong xung quanh y liền không còn bóng người, họ nghe y cầu cứu liền trực tiếp đi đường vòng.

Ha ha ha, ngu xuẩn, mau đưa tiền đây tên cầm đầu cười đắc chí.

Trần Hàn thấy tình hình không xong, cầu người không bằng cầu mình, y cầm cái chân giò dùng hết sức ném vào mặt tên cầm đầu, hắn ui da một tiếng té lăn ra đất, Trần Hàn xô người đứng kế y, nhân cơ hội bỏ chạy.

Láo xược, dám đánh ông đây, xem ông có đánh chết ngươi không? Còn không mau bắt hắn lại, đám vô dụng Tên cầm đầu tức điên lên, hắn đạp tên đàn em một cước mắng.

Cả đám ăn mày liền đuổi theo Trần Hàn, Trần Hàn đang hoảng cộng thêm căng thẳng vì thế y không nhìn đường cứ cấm đầu mà chạy.

Bịch.

Ui da Trần Hàn đụng vào một thứ cứng rắn, mũi đập vào nó, y ứa nước mắt ôm mũi lảo đảo té xuống đất.

Đúng lúc này một giọng nói trầm thấp xen lẫn lo lắng cùng quan tâm hỏi: Không sao chớ?
Không sao mũi chắc gãy rồi, Trần Hàn thật sự muốn khóc, sao y xui xẻo vậy.


Phụ thân, người xấu Đô Đô chỉ đám ăn mày đang đuổi tới, bé hùng hổ hét lên.

Vu Hoài Minh buồn cười, vỗ đầu bé: Đô Đô ở đây xem đại ca ca, phụ thân đánh người xấu
Dạ, phụ thân cố lên Đô Đô uy vũ cổ vũ.

Ngoan Vu Hoài Minh nói xong liền xông vào đám ăn mày tẩn cho chúng một trận.

Đô Đô thấy phụ thân bắt đầu đánh nhau liền chạy lại cạnh Trần Hàn, chân ngắn ngồi xổm trước mặt y lo lắng hỏi.

Đại ca ca, không sao chớ?
Mũi vẫn còn đau, Trần Hàn lấy tay bụm mũi, lắc đầu.

Không sao
Đô Đô nhìn mặt đại ca ca có nhiều vết xanh tím liền tò mò.

Đại ca ca, mặt ca làm sao thế? Dính rất nhiều màu
Nghe Đô Đô hỏi Trần Hàn liền sờ trên đầu, đấu lạp rớt mất rồi, chắc ban nãy lúc va trúng đồ bị đụng rớt xuống.

Mũi cũng đỡ đau hơn, Trần Hàn liền nhìn chung quanh tìm đấu lạp, đúng lúc này một chiếc đấu lạp trắng liền xuất hiện trước mặt.

Đại ca ca đang tìm nó sao?
Trần Hàn nhận lấy đấu lạp ngẩng đầu cảm tạ.

Đa tạ....!
Đô Đô ngồi xổm ôm cằm nhìn Trần Hàn, Trần Hàn ngạc nhiên chớp mắt nhìn bé.

Đại ca ca

Sao đệ lại ở đây? Trần Hàn hỏi theo bản năng: Không phải đã cùng phụ thân rời đi rồi sao?
Sau khi hỏi xong không đợi Đô Đô trả lời Trần Hàn liền sực nhớ hoàn cảnh của mình lúc này liền gấp gáp giục Đô Đô: Mau rời khỏi đây, ở đây rất nguy hiểm, mau đi đến chỗ phụ thân đệ đi
Đô Đô không hiểu sao đại ca ca lại bảo bé rời đi nhưng mà bé rất nghe lời, không phải đại ca ca bảo đến chỗ phụ thân sao, bé sẽ đi ngay.

Đại ca ca, Đô Đô đến chỗ phụ thân đây, đại ca ca đợi Đô Đô một lát nhé
Nói xong không đợi Trần Hàn phản ứng liền chạy lại chỗ Vu Hoài Minh miệng bi bô gọi to: Phụ thân, phụ thân, đại ca ca bảo Đô Đô kiếm phụ thân, phụ thân mau đến đây đi
Trần Hàn: ....!
Trần Hàn không dám tin quay đầu lại đến khi gặp được người y muốn gặp y liền triệt để đơ ra.

Sao huynh ấy lại ở đây? Chẳng phải đã rời đi rồi sao?
Thứ mình va phải ban nãy là huynh ấy?
Trần Hàn bất chấp mũi còn đau, lúng túng đứng dậy, mặc kệ đấu lạp dính bùn đất, y đội lên đầu, đợi khi Vu Hoài Minh đi tới Trần Hàn liền cúi đầu nói: Đa tạ huynh đã giúp đỡ ta đánh mấy tên lưu manh đấy, ta...ta không có gì báo đáp, ta mời...!
Không cần cảm tạ, ta chỉ thuận tay thôi, không cần để trong lòng Vu Hoài Minh ngắt ngang lời cảm tạ của y.

Nghe Vu Hoài Minh nói vậy, Trần Hàn liền ngậm miệng, lời mời dùng cơm cứ thế bị y nuốt vào lòng, không hiểu sao khi nghe Vu Hoài Minh từ chối y cảm tạ mặc dù đó chỉ là bình thường nhưng y lại cảm thấy rất khổ sở.

Xin lỗi đã làm phiền huynh rồi, đa tạ huynh đã giúp đỡ ta cùng gia gia lần trước, lần này,...đa tạ huynh, ta không làm phiền huynh nữa.

Trần Hàn lại cúi đầu cảm tạ, giọng y hơi khàn khàn, nói xong y liền chạy đi.

Đại ca ca, đại ca ca Đô Đô lớn tiếng gọi nhưng Trần Hàn đã đi xa.

Phụ thân, sao người không giữ đại ca ca lại Đô Đô chu môi.

Vu Hoài Minh: ...!
Nhìn hướng Trần Hàn chạy đi, Vu Hoài Minh thở dài, câu nói của hắn khiến y hiểu lầm thì phải, xem ra phải tìm y giải thích rồi.


Đi thôi, phụ thân đưa Đô Đô đi gặp đại ca ca
Hoan hô, phụ thân là nhất Đô Đô vui vẻ reo lên.

Nhóc lừa đảo Vu Hoài Minh nhéo mũi Đô Đô, hắn bật cười bế Đô Đô lên tay, lượm tay nãi lên bước qua bọn ăn mày rời đi.

Bọn ăn mày nằm la liệt dưới đất, đầu năm nay làm ăn mày thật khó, ăn cướp càng khó hơn.

TT _ TT
Lúc đi bình thường lúc về xảy ra chuyện, Trần Tiêu đang dọn hàng muốn ngửa đầu chửi thề.

Ai làm ngươi ra bộ dạng này Trần Tiêu hơi hung dữ hỏi.

Vương Đại Tĩnh buông đồ trên tay, cũng đồng dạng chờ Trần Hàn trả lời.

Trần Hàn không giấu diếm kể lại chuyện bị bọn lưu manh chặn đường cướp tiền nhưng lại giấu đi chuyện được Vu Hoài Minh cứu, y không muốn họ lo lắng, buồn phiền vì chuyện của y nữa.

Thật đáng đánh, không làm mà đòi có ăn, có mà ăn đập ấy, đi dắt ta đi tìm bọn chúng Trần Tiêu tức giận nói.

Không cần đâu, tiền vẫn còn đây, có người đã giúp ta giải vây Trần Hàn nhanh chóng giữ người lại.

Trần Tiêu thở dài: Ngươi nhìn ngươi đi, dăm ba ngày là bị ức hiếp, thật khiến người lo lắng
Trần Hàn cười hì hì: Được rồi chúng ta về thôi, trễ rồi
Cả ba đem đồ để lên xe trâu, chậm rãi quay về thôn.

Tĩnh ca, còn vài ngày nữa là đến hạn giao đồ cho Trần Lưu thẩm, sau khi về ta sẽ phụ huynh mài nhám cùng đánh bóng Trần Tiêu nói.

Được, cũng đã hoàn tất hơn phân nữa, mấy ngày kế tiếp huynh sẽ không lên trấn, tranh thủ làm xong đồ cho Trần Lưu thẩm Vương Đại Tĩnh nói.

Ta cũng không lên trấn, ta phụ huynh, chúng ta còn mười mấy đơn hàng chưa đọng đến nghĩ đến đã thấy da tay mỏng đi rồi
Trần Hàn cười nói: Ta rất rãnh, ta sẽ phụ giúp
Ây không cần đâu Trần Tiêu xua tay.


Tại sao vậy? Ta rất chăm chỉ
Chăm chỉ cũng vô dụng quan trọng là ngươi biết dát cây, điêu khắc không?
Trần Hàn lắc đầu.

Ngươi rãnh rỗi qua kiếm ta chơi là được, Trần thúc còn cần ngươi chăm sóc
Trần Hàn chống cằm nhìn trời, sao y lại vô dụng như vậy.

Xe trâu đang đi bỗng nhiên dừng lại.

Sao thế? Trần Tiêu hỏi Vương Đại Tĩnh.

Là người giúp Trần thúc cùng tiểu Hàn lần trước Vương Đại Tĩnh đáp.

Trần Tiêu ngó sang liền thấy Vu Hoài Minh cùng một đứa bé đi về hướng này.

Đô Đô bỏ tay phụ thân ra chạy lại chỗ xe trâu, đôi chân ngắn ngủn nhón lên gọi Trần Hàn.

Đại ca ca, phụ thân nói có chuyện muốn nói với đại ca ca
Chuyện gì? Trần Hàn ngạc nhiên hỏi.

Đô Đô lắc đầu: Đô Đô không biết
Nhìn Đô Đô mủm mỉm dễ thương, hai mắt Trần Tiêu phát sáng liền hướng bé nói.

Nơi đây không tiện nói chuyện, bảo với phụ thân cháu đến bìa rừng bên cạnh được không?
Dạ Đô Đô chạy lại nói với Vu Hoài Minh, Vu Hoài Minh hướng họ gật đầu, bế Đô Đô lên rời trấn.

Tim Trần Hàn muốn nhảy ra ngoài, y căng thẳng không biết Vu Hoài Minh sẽ nói gì với mình.

Can đảm lên Trần Tiêu vỗ lưng y.

Trần Hàn gật đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi