LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Kết thúc chuyến đi tới trường học, hai người lên đường tới địa điểm tiếp theo.

Bọn họ đi tới tỉnh Shizuoka Nhật Bản, đây là tỉnh tổ chức lễ hội pháo hoa sớm nhất, vừa hay có thể đến xem.

Khi pháo hoa lộng lẫy rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm, Diệp Đình và Dương Gia Lập đứng trong đám đông, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, không ai lên tiếng, tâm linh tương thông lặng lẽ đan hai tay vào nhau, nắm thật chặt, như là sợ lạc mất nhau.

Từ Bắc Kinh tới Shizuoka, tới Tokyo, tới Quảng Châu, tới Hàng Châu..........

Hai người đi đến những địa điểm mà năm đó muốn đi, ngắm những cảnh sắc mà năm đó muốn ngắm, làm những chuyện mà năm đó muốn làm.

Hai người tay nắm tay đi qua đoàn người đông đúc trên những con phố nhộn nhịp dịp lễ hội ở Tokyo; hai người đi ăn món bánh cuốn chính hiệu ở Quảng Châu, Dương Gia Lập thoả mãn tới hai mắt đều phát sáng, Diệp Đình lặng lẽ kẹp lấy chân cậu ở dưới bàn; hai người lắc lư đạp xe quanh Tây Hồ ở Hàng Châu, tuỳ ý để làn gió lướt qua quần áo.....

Dọc theo chuyến đi, Diệp Đình đều mang theo cuốn sổ đen kia, mỗi một lần tới một nơi, hoàn thành một chuyện, hắn đều lấy bút gạch đi một dòng, lật qua một trang.

Ai cũng đều biết rằng cuốn sổ này rất nhanh sẽ bị lật tới trang cuối, nhưng không một ai đề cập đến chuyện đó.

Nhập vai càng ngày càng sâu.

Chờ khi hai người trở lại thành phố, ba mươi ngày, chỉ còn lại một tuần cuối cùng.

_______________________

Diệp Đình nhìn lên quyển lịch đánh đấu chỉ còn lại bảy ngày, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm phức tạp.

Bảy ngày cuối cùng, hắn nói với Dương Gia Lập: "Chúng ta qua Mỹ đi, tới Las Vegas, ngày xưa không phải em vẫn luôn muốn đến đó chơi sao, coi như đó là......điểm đến cuối cùng của ba mươi ngày này"

Dư quang Dương Gia Lập lướt qua quyển lịch, nụ cười trên khoé miệng hơi ngưng lại, hơn nửa ngày mới khàn khàn nói: "Được"

Vội vàng thu dọn hành lý, trước khi đi, Diệp Đình mang Dương Gia Lập tới phòng họp của công ty.

Dương Gia Lập vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Diệp Đình đã đặt một xấp văn kiện thật dày trước mặt cậu.

Dương Gia Lập bụng đầy hồ nghi, nhận lấy xấp văn kiện mở ra, đầu trang ghi một dòng chữ, đơn chấp dứt hợp đồng lao động.

Dương Gia Lập nhướn mày nhìn hắn, ánh mắt dò hỏi.

Diệp Đình cười một tiếng, bình tĩnh giải thích: "Em từng ký hợp đồng với một công ty quản lý trực thuộc tập đoàn anh, thời gian hết hạn hợp đồng còn chưa tới. Nhưng, ba mươi ngày giao ước của chúng ta tới rồi, anh phải thật sự buông tay rồi. Cho nên anh lấy bản hợp đồng này ra, bảo người làm đơn huỷ hợp đồng, chỉ cần em ký, về sau, em hoàn toàn tự do"

Ánh mắt Dương Gia Lập chấn động, cánh tay cứng lại.

Cổ họng Diệp Đình trở nên khô khốc, giọng nói có chút khàn. Hắn cố tình quay đầu qua nhìn cửa sổ, giả bộ thờ ơ nói: "Anh biết em sợ rằng đến lúc đó anh sẽ dùng thủ đoạn bức ép em, cho nên chỉ cần em ký đơn huỷ hợp đồng, hiệp nghị cuối cùng của anh và em đều không còn nữa, anh sẽ không thể sử dụng sự nghiệp của em để uy hiếp em nữa"

Hắn quay đầu lại, ngón tay gõ gõ lên văn kiên trên tay Dương Gia Lập.

Hắn nhìn biểu cảm khiếp sợ của Dương Gia Lập, cười hai tiếng: "Phát ngốc cái gì vậy, tự do tới bất ngờ quá, sợ tới ngốc luôn rồi à? Mau ký đi, ký xong rồi chúng ta xuất phát, đi tới địa điểm cuối cùng, hoàn thành chuyện cuối cùng, sau đó, anh cam tâm tình nguyện để em đi"

Hơn nửa ngày Dương Gia Lập mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn một xấp văn kiện thật dày.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, lòng bàn tay không hiểu sao lại đổ mồ hôi.

Theo lý thuyết, đặt loại đơn huỷ hợp đồng mà không cần bồi thường này trước mặt cậu, cậu hẳn là ký tên không chút do dự sau đó hoan hô tự do.

Nhưng chuyện phát triển tới bây giờ, cậu không biết vì sao, do dự.

Diệp Đình không thúc dục cậu, yên lặng bình tĩnh ngồi chờ.

Luật sư bên cạnh Diệp Đình so ra còn gấp hơn hắn, thúc giục khuyên vài tiếng.

Dương Gia Lập suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc khẽ cắn môi, đặt bút ký tên mình ở dưới.

Chờ cậu ký xong, luật sư lật qua vài tờ, chỉ vào chỗ trống: "Chỗ này, đây là hiệp nghị không cần bồi thường, cũng phải ký"

Dương Gia Lập theo chỉ dẫn của luật sư, một đường ký tên xuống.

Không biết đã phải ký bao nhiêu lần, cho tới khi lật tới một trang nội dung toàn tiếng Anh, Dương Gia Lập đột nhiên ngừng lại.

Cậu cau mày, chỉ vào một tờ giấy toàn tiếng Anh: "Đây là cái gì, bên trên còn có thông tin cá nhân của tôi? Hình như tôi chưa bao giờ ký hiệp định gì bằng tiếp Anh".

Diệp ĐÌnh vắt chéo hai chân, giày da hướng lên trên, vẻ mặt điềm tĩnh ngồi trên ghế sofa, nghe thấy câu hỏi của Dương Gia Lập, hắn cũng không mở miệng, ánh mắt nhìn về phía luật sư, ý bảo anh ta đến trả lời.

Luật sư cười nói: "Cậu đừng lo lắng, công ty quản lý của cậu có dự định sẽ mở rộng địa bàn kinh doanh ra nước ngoài, vậy nên từ tháng ba năm 2017, tất cả hợp đồng đều được chuyển qua song ngữ, cả tiếng Trung và tiếng Anh. Hợp đồng cậu vừa ký là văn bản cũ, sau này có thêm quy định song ngữ nên đây là bản huỷ bỏ hợp đồng mới làm thêm"

Dương Gia Lập bán tín bán nghi: "Thật sao?"

Luật sư đưa tay lau mồ hôi trên trán có chút bất đắc dĩ cười cười: "Đương nhiên"

Dương Gia Lập cầm lấy bản hợp đồng, dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo cố gắng quét một trang toàn chữ là chữ, đọc phần tiêu đề: "License and cer...."

Cậu chưa đọc xong dòng tiêu đề đã bị Diệp Đình cầm lấy văn bản. Hắn đưa văn kiện cho luật sư, trầm ổn nhả ra hai chữ: "Dịch đi"

Luật sư nhận lấy văn kiện, mắt nhìn Dương Gia Lập, lại nhìn Diệp Đình, hắng giọng bắt đầu dịch một cách ngập ngừng.

Dương Gia Lập nghe xong cảm thấy cũng không có vấn đề gì lớn, nên dưới sự hướng dẫn của luật sư, ký tên mình xuống.

Sau khi cậu ký xong, luật sư thu lại tất cả tài liệu, gật gật đầu với Dương Gia Lập: "Chúc mừng, thủ tục huỷ hợp đồng đã hoàn thành"

Diệp Đình ngồi một bên, nhìn sườn mặt đang phát ngốc của Dương Gia Lập, đôi mắt đen lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Dương Gia Lập ngây ngốc đứng lên nói cảm ơn với luật sư.

Hắn nhìn luật sư đang xấp văn kiện đi, không biết vì sao, bên cạnh cảm giác suиɠ sướиɠ nhàn nhạt, cậu càng cảm thấy trong lòng trống rỗng một cách khó hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi