LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Dương Gia Lập tỉnh dậy.

Khi cậu tỉnh thì bên ngoài đã là chạng vạng 6 giờ rưỡi tối, sắc trời ảm đạm, đèn đường cũng dần dần sáng lên.

Dương Gia Lập vừa mới mở mắt, còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng thì đã chợt nghe thấy có động tĩnh bên giường.

Diệp Đình vội vàng nhích đến gần, giọng nói trầm thấp run rẩy khẽ gọi: “Bé cưng, em tỉnh rồi.”

Dương Gia Lập nghiêng đầu qua, vừa nhắc mi mắt lên đã nhìn thấy gương mặt của Diệp Đình.

Hai mắt Diệp Đinh đầy vẻ mệt mỏi, trong tròng mắt trắng chi chít những tơ máu đỏ bừng đến dọa người.

Dương Gia Lập nhìn vẻ mệt mỏi trong mắt của Diệp Đình và ánh sáng, vừa định nói chuyện, còn chưa kịp mở miệng thì cái mũi đã chua xót, giống như chú cừu nhỏ bôn ba ở khắp nơi cuối cùng cũng tìm được về nhà, nước mắt liền cứ như vậy chảy ào ào, cái miệng không khống chế được móm lại, khóc huhu.

Diệp Đình thấy Dương Gia Lập rơi nước mắt, trái tim liền đau đớn.

Hắn vội vàng ôm người vào trong lòng, dùng tay áo lau mắt cho cậu, khó khăn cười một tiếng: “Thế này là sao hả, vừa tỉnh là khóc ngay rồi, không sao không sao, anh ở đây này, không sợ nữa.”

Dương Gia Lập là người phải chống cự trong hoàn cảnh tối tăm rất lâu, cuối cùng đã gặp được người mình có thể dựa dẫm, tinh thần căng chặt liền thả lỏng, cảm xúc một khi tăng mạnh lên thì có chút khó có thể khống chế, vừa khóc một cái là không ngừng lại được.

Cậu níu lấy áo sơ mi của Diệp Đình, quẹt nước mắt như một đứa nhóc: “Tại sao giờ anh mới đến.”

Diệp Đình cẩn thận hôn lên mắt cậu, kề trán mình lên trán cậu, dỗ dành: “Xin lỗi em, là do anh đến chậm, để em chịu oan ức lâu như vậy là lỗi của anh…..Ngoan, lau nước mắt trước đã, sáng nay còn mạnh mẽ như vậy cơ mà, cõng Vương Dương đi không biết bao nhiêu km đường núi, tại sao bây giờ em lại khóc như một đứa trẻ vậy chứ?”

Dương Gia Lập trút hết những nỗi buồn mãnh liệt trong lòng đi, cơ thể cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cậu dụi nhẹ đôi mắt đỏ lên của mình, ngước nhìn xung quanh rồi đột nhiên kéo lấy cánh tay của Diệp Đình, hỏi: “Vương Dương đâu?”

Diệp Đình cầm tay cậu, trấn an: “Yên tâm, cậu ta ở cách vách.”

“Tình hình của cậu ta nghiêm trọng hơn em một chút, có thể có chấn động não nhỏ, đã băng bó lại rồi, bây giờ vẫn chưa tỉnh nhưng bác sĩ nói không có gì đáng ngại hết, em yên tâm đi,”

Trái tim của Dương Gia Lập lúc này mới nặng nề hạ xuồng.

Diệp Đình nhìn sắc mặt đói đến trắng bệch của Dương Gia Lập, vội vàng lấy bát cháo thịt nạc đang bốc khói nóng từ trong túi to bên cạnh ra, cầm thìa múc một muỗng cháo cẩn thận thổi nguội.

Dương Gia Lập nhìn thấy động tác của Diệp Đình, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt trở nên khẩn trương: “Cái dự án đấu thầu kia em đã cố hết sức gợi ý cho anh rồi, chỉ thiếu chút nữa là vạch quần cho anh xem luôn đó, đừng nói với em là anh ngốc tới mức nghe không hiểu nha.”

Diệp Đình mỉm cười: “Yên tâm, anh nghe hiểu.”

“Sau khi biết em đã nói cho anh giá thầu thấp nhất của Diệp Phàm, anh lập tức liên hệ cho tư bản Hồng Nghiệp. Giám đốc của Hồng Nghiệp tên Thiệu Cẩm Hoằng, là bạn thân lâu năm của Triệu Hướng Hải, anh đã hợp tác riêng với anh ta, anh ta dùng giá cả áp đảo giá thầu thấp nhất của Diệp Phàm, chỗ thiếu hụt anh sẽ thêm vào, dự án này anh và anh ta sẽ chia nhau làm, coi như là thắng trở lại, không để Diệp Phàm đắc thủ.

Dương Gia Lập nghe thế mới xem như là hoàn toàn yên tâm.

Diệp Đình kéo Dương Gia Lập, trong mắt sáng rực lên: “Bé cưng, là em đã giúp anh, cảm ơn sự bảo vệ của em.”

Dương Gia Lập sụt sịt mũi, cái mũi lại bắt đầu cay cay. Cậu không thèm quan tâm cái gì, chỉ nhào thẳng vào lòng ngực Diệp Đình, ánh mắt đỏ bừng đảo vòng quanh, ồn ào nói: “Diệp Đình, tên ngốc như anh, nếu không có em thì anh phải làm sao đây — —”

Ánh mắt Diệp Đình cũng đỏ, khẽ nói: “Đúng vậy, không có em thì anh phải làm sao bây giờ.”

Chờ Dương Gia Lập phát tiết xong rồi, Diệp Đình cẩn thận đê cậu tựa vào đâu giường, múc một muỗng cháo đưa đến bên môi cho Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập ăn một ngụm như động vật nhỏ liém nước.

Còn chưa kịp nước vào đã đột nhiên nôn toàn bộ cháo vừa nãy ra ngoài.

Diệp Đình hoảng sợ, vội vàng vỗ vỗ lưng cậu: “Sao vậy, sao ăn rồi lại nôn ra thế.”

Dương Gia Lập nôn đến đỏ mặt tía tai, trông qua rất doạ người.

Diệp Đình lật đật đứng lên vội vàng muốn đi gọi bác sĩ, Dương Gia Lập kéo tay hắn lại, lắc lắc đầu, có chen vào những trận ho dồn dập nói một câu: “Đừng nghiêm trọng đâu, chỉ là nửa tháng nay chỉ ăn toàn bánh mì, dạ dày có chút nóng khó chịu.

Diệp Đình trừng mắt: “Hơn nửa tháng em chỉ ăn bánh mì?”

Dương Gia Lập giống như muốn nói đến nơi đến chốn, ào ào trút hết những tủi thân của mình ra: “Diệp Phàm căn bản không phải người. Hắn ta không cho em ăn cơm, chỉ cho em uống nước máy với ăn bánh mì thôi, còn bắt em tuyệt thực nữa! Hắn còn cho người đánh em, anh xem nè.”

Dương Gia Lập kéo áo mình lên, nửa kéo quần xuống, để cho Diệp Đình xem vết thương vẫn chưa tan đi trên người mình.

Diệp Đình vừa thấy mấy dấu vết xanh tím này, sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt thoáng chốc toát ra sát khí lạnh lẽo.

Hắn vuốt ve chỗ bị thương của Dương Gia Lập, đau lòng đến mức giọng nói cũng thay đổi: “…..Sao lại không nói anh biết, tình hình của em xấu như vậy, mỗi ngày gọi điện thoại sao lại không nói cho anh.”

“Nói với anh có tác dụng cái rắm gì đâu, ngoại trừ làm anh đau lòng, không thể yên tâm ứng phó cục diện thì có lợi gì chứ. Nếu lúc đó tinh thần anh sụp đổ, mưu tính loạn cào cào lên thì em càng không thể cứu được.”

“Vậy sao bây giờ em lại không tiếc nói cho anh biết để khiến anh đau lòng?”

Dương Gia Lập khịt khịt mũi: “Bây giờ, bây giờ em ước gì anh đau lòng chết luôn.”

Diệp Đình ôm chặt Dương Gia Lập vào lòng mình.

Nhiều ngày như vậy, thật ra Diệp Đình cũng chưa có ngủ ngon được giấc nào. Hắn vuốt ve mái tóc của Dương Gia Lập, hít lấy hơi thở có thể làm hắn yên tâm trên người Dương Gia Lập, vành mắt đỏ hoe, trịnh trọng nói: “Anh sẽ không bao giờ để em chịu khổ như vậy nữa, cũng sẽ không để em rời xa anh nữa, anh thề.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi