LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Thời điểm thư ký bước vào phòng làm việc, Diệp Đình đang đi tới đi lui trong phòng.

Sắc mặt u ám nhìn qua có vẻ đang rất nôn nóng.

Thư ký cũng không dám đi chọc hắn, nhẹ giọng gọi vài tiếng Diệp tổng, phát hiện Diệp Đình căn bản không thèm để ý mình liền ôm một chồng tài liệu cần Diệp Đình tự mình ký duyệt đứng một bên, chớp chớp đôi mắt đề phòng, cả người toát lên vẻ tủi thân.

Hiện tại Diệp Đình căn bản không bình tĩnh lại được.

Cả đầu hắn đều là giọng người đàn ông trong điện thoại khi nãy. Bên cạnh Dương Gia Lập bây giờ nhất định đang có thằng nào đó quan hệ không rõ ở cùng. Thái độ của người kia đối với Dương Gia Lập rất thân mật, cũng không biết là có tâm tư không nên có hay không.

Diệp Đình liên tục nhai đi nhai lại lời nói của người đàn ông kia, đột nhiên nghĩ đến người kia còn mời Dương Gia Lập ngâm suối nước nóng. Tức giận trong mắt Diệp Đình càng thêm lan rộng, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Dương Gia Lập có khả năng sẽ đi theo một người đàn ông khác ngâm suối nước nóng, đem thân mình tuỳ tiện lộ ra trước mắt người khác, Diệp Đình liền cảm thấy như là bảo bối của mình bị người khác dơ tay chạm vào, vừa nghẹn khuất vừa ghen ghét.

Thư ký đứng đợi sắp được mười phút mà vẫn không thấy Diệp Đình có vẻ sẽ chú ý tới mình, chỉ đành yếu giọng kêu thêm một tiếng: "........Diệp tổng"

Diệp Đình lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua: "Chuyện gì?"

"Văn kiện cần anh ký duyệt, mời anh xem qua", thư ký đem chồng tài liệu đặt trên bàn làm việc của Diệp Đình.

Diệp Đình gật đầu, tuỳ ý lật vài cái vẫy tay cho thư ký ra ngoài.

Thư ký nhẹ nhàng thở ra, vừa mới đi tới cửa, lại nghe tiếng Diệp Đình trầm thấp kêu cô quay lại, trong lòng cả kinh, dưới chân trượt một cái khiến giày cao gót trật đi, vất vả níu lấy khung cửa để đứng vững, xoay người cười cười nói: "Sếp còn có việc gì cần phân phó?"

Hai tay Diệp Đình nắm thành quyền, ánh mắt lạnh lùng quét tới chỗ thư ký: "Hạng mục Thiên Hải kia, bên Triệu Hướng Hải có động tĩnh gì?"

"Chúng ta chặn mấy phần văn kiện mấu chốt của Vinh Hải, làm cho bọn họ không thể đẩy nhanh tiến độ. Đồng thời động chút tay chân vào cơ chế vận hành hạng mục, giữ tiền vốn của họ kẹt trong đó không thoát ra được, Triệu tổng bên kia đang suy nghĩ biện pháp giải quyết, nghe nói đã tìm tới cửa Vương cục trưởng cục Công Thương"

Diệp Đình gật đầu, không nói chuyện.

Thư ký cẩn thận hỏi: "Có phải nên tăng cường lực độ, tiếp tục chặn đường bọn họ?"

Diệp Đình nhắm mắt trầm tư một lát, nhéo nhéo sống mũi*, hơi có chút không cam lòng nói: "Bỏ hết đi"

(*nguyên văn đoạn này tác giả dùng từ "xoa huyệt tình minh", là huyệt ở đuôi mắt á các ông)

Thư ký khó hiểu: ".....Bỏ đi?"

Diệp Đình cắn răng cười lạnh: "Cho anh ta một món hời"

Sự việc đã tới nước này, cắn Triệu Hướng Hải không tha cũng không có ý nghĩa gì lớn, chỉ là để trút giận.

Nhưng nếu bây giờ từ bỏ không xuống tay với Triệu Hướng Hải có thể làm Dương Gia Lập cam tâm tình nguyện gọi cho hắn mỗi tuần, khiến hắn có cơ hội nói chuyện với cậu, vậy từ bỏ trả thù cũng không phải không thể.

Diệp Đình dựa vào ghế, sắc mặt nặng nề nói: "Cứ làm vậy đi, bỏ hết hạn chế đối với Triệu Hướng Hải, tài liệu cần phê duyệt kia, đừng nhúng tay vào"

Thư ký không biết Diệp Đình lại mắc cái bệnh gì, chỉ có thể đáp ứng rồi bước ra khỏi phòng.

Diệp Đình vẫn dựa vào ghế, nhăn mày hơn nửa ngày.

Chờ khi hoà hoãn lại, hắn lấy di động ra mở app lịch, nặng nề đánh một dấu vào thứ sáu tuần sau.

Vừa mới trò chuyện cùng Dương Gia Lập xong, hắn đã bắt đầu muốn nghe giọng nói của cậu.

Gần tới thời điểm tan tầm, Diệp Đình tới công ty Triệu Hướng Hải.

Hắn bước vào phòng làm việc thấy Triệu Hướng Hải đang ngồi sau bàn dùng máy tính xử lý công việc.

Nhìn thấy Diệp Đình đi vào, Triệu Hướng Hải cong cong khoé môi: "Diệp tổng lại tới"

Diệp Đình lạnh mặt nhìn hắn, cái gì cũng chưa nói liền đi thẳng tới trước mặt Triệu Hướng Hải, duỗi tay nắm lấy cổ áo anh ép anh đứng dậy.

Diệp Đình nheo mắt, lạnh nhạt nói: "Tôi không muốn theo anh giả ngây giả ngô, hôm nay tôi tới cảnh cáo anh"

"Cảnh cáo tôi cái gì?"

Diệp Đình hít sâu một hơi: "Dương Gia Lập hiện tại trốn đi xa, cũng không muốn trở về. Được, tôi có thể tạm thời cho phép em ấy ở bên ngoài chơi một thời gian. Nhưng Triệu Hướng Hải, anh nhớ kỹ cho tôi, thứ nhất, nếu Dương Gia Lập phải chịu bất cứ thương tổn hay uỷ khuất gì, tôi nhất định tìm anh tính sổ"

Triệu Hướng Hải cười lạnh: "Uỷ khuất lớn nhất mà Dương Gia Lập phải gánh chịu là từ cậu. Yên tâm, không có cậu, cậu ấy sẽ rất vui vẻ"

Ngực Diệp Đình nghẹ một cục tức, lực đạo trên tay tăng thêm ba phần, rốt cuộc vẫn ép xuống.

"Còn có", ánh mắt Diệp Đình u ám, nói tiếp, "Hạng mục Thiện Hải lần này, tôi tha cho anh. Nhưng nếu trong lúc này, anh dám để đàn ông loạn thất bát tao tiếp cận Dương Gia Lập, thậm chí có ý đồ với em ấy, Triệu Hướng Hải, tôi nhất định không bỏ qua cho anh"

"Anh nhớ kỹ cho tôi", Diệp Đình buông lỏng tay, thanh âm trở nên ngưng trọng, từng từ từng chữ đều mang tính uy hiếp, "Cho dù hiện tại không ở bên tôi, em ấy vẫn là của tôi"

Ném xuống mấy câu như vậy, Diệp Đình cảnh cáo Triệu Hướng Hải xong liền xoay người rời đi.

Triệu Hướng Hải nhìn bóng lưng Diệp Đình, ánh mắt thay đổi, chỉnh lại cà vạt, khinh thường mắng: "Chó điên"

Diệp Đình vừa ra khỏi công ty của Triệu Hướng Hải liền nhận được cuộc gọi từ Tiêu Dã.

Tiêu Dã hẹn hắn đi đánh quyền anh.

Diệp Đình tích tụ một bụng hoả khí không biết trút vào đâu, liền đáp ứng.

Hắn yêu cần tài xế lái xe về nhà lấy bộ dụng cụ quyền anh, rồi đưa hắn tới phòng tập quyền anh tư nhân mà họ thường lui tới.

Phòng tập quyền anh này dành cho hội viên cao cấp, thường ít khách, bầu không khí tốt, môi trường cũng không tồi.

Diệp Đình thay quần áo trong phòng thay đồ, lấy găng tay trong túi ra rồi bước vào khu thi đấu. Vừa bước vào khu luyện tập đã thấy cả người Tiêu Dã đầm đìa mồ hôi hung hăn đấm bao cát. Bên người y còn có một cậu bé thân hình gầy gò trắng trẻo, nhìn cũng không tồi.

Diệp Đình nhíu mày, cảm thấy cậu bé này có chút quen mắt, hình như là diễn viên hay minh tinh gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi