LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Tiêu Dã đưa Diệp Đình về nhà.

Diệp Đình uống đến say khướt, quần áo cũng chưa cởi đã đạp rớt giày nằm bất động trên giường.

Tiêu Dã chậc một tiếng, chật vật cởϊ áσ khoác ngoài của Diệp Đình rồi đẩy hắn vào trong chăn, thở dài: "Không biết lại phát điên cái gì..........Nằm đi, tôi đi xem xem có nấu được cho cậu canh tỉnh rượu hay gì gì đó không"

Tiếu Dã vào phòng bếp nhà Diệp Đình. Y thấy nào là bếp nào là nồi, muốn duỗi tay thử nhưng lại sợ vô tình thiêu rụi nguyên cái nhà. Nếu làm Diệp Đình không thể nhìn thấy Dương Gia Lập và ánh mặt trời ngày mai thì thật là tội lỗi, thảm quá là thảm luôn.

Y bất lực trừng mắt nhìn phòng bếp nửa ngày, cuối cùng lựa chọn từ bỏ, xoay người ra ngoài. Tiêu Dã rót cho Diệp Đình ly nước ấm, đưa tới miệng hắn thở dài: "Người anh em, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây"

Diệp Đình mơ màng uống hết ly nước ấm rồi nghiêng đầu ngủ.

Tiêu Dã đứng bên mép giường nhìn hắn một hồi, thấy hắn thật sự yên ổn nhắm mắt mới thở ra một hơi, đi ra ngoài.

Không lâu sau khi Tiêu Dã về, Diệp Đình tưởng đã chìm vào cảnh trong mơ đột nhiên ho khan tỉnh lại.

Trong phòng ngủ tối đen như mực không có lấy một tia ánh sáng, cửa sổ đóng kín mít, xung quanh một mảnh im lặng.

Diệp Đình chống tay ngồi dậy.

Mí mắt chùng xuống, men say vẫn chưa tan đi, cả đầu như một xe trộn bê tông đang xoay nhuyễn thành một khối, ý thức mê mang.

Diệp Đình quay đầu, đôi mắt say khướt phóng tới con cừu bông lớn nằm trong góc phòng.

Hắn nheo nheo mắt, khàn giọng kêu ra tiếng: "Dương...."

Như đột nhiên nghĩ tới cái gì, hô hấp Diệp Đình loạn lên, bật dậy thật mạnh rồi dịch tới góc phòng, đem cừu bông kéo tới, cố gắng mở to đôi mắt, trong sự mơ mơ hồ hồ, hắn giường như xuyên qua cừu bông mà nhìn thấy mặt Dương Gia Lập.

Hắn ôm chặt cừu bông không chịu buông, khàn giọng kêu: "Dương Dương, sao em đã trở về rồi?"

"Em cuối cùng cũng nguyện ý trở lại", Diệp Đình hung hăng ôm cứng cừu bông trong ngực, nhắm hai mắt cười, "Em đã trở lại, hiện tại không đi được nữa, anh sẽ không cho em trốn thoát nữa, bé con..."

Nói đến hai chữ "trốn thoát", ý thức đã bị rượu làm cho say khướt của Diệp Đình theo bản năng mà siết chặt lại. Hắn ôm lại càng chặt, cắn răng: "Không được đi nữa, không được chạy trốn, không được sợ anh!"

Ngón tay Diệp Đình run rẩy rút dây lưng của mình ra, đôi mắt đã ửng hồng: "Em đừng mơ chạy trốn!"

Hắn tháo dây lưng, lực đạo trên tay trở nên tàn nhẫn, dùng dây lưng trói quanh cừu bông một vòng, khi ngón tay tiếp xúc với khoá dây lưng lạnh lẽo muốn đem dây lưng khoá chặt lại, ngón tay hắn bỗng tạm dừng, sau một lúc lâu, cả người hắn chấn động, vội vã đem dây lưng tháo ra ném qua một bên.

"Không, không được trói", Diệp Đình có chút hoảng loạn, "Anh sẽ không trói em, sẽ không giam cầm em"

Hắn thở phì phò, ngực phập phồng mạnh mẽ, "Bé con, anh sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy nữa. Chúng ta làm lại từ đầu được không, em quên hết những chuyện đó đi, chúng ta bắt đầu lại từ lần gặp đầu tiên, anh sẽ làm em tin tưởng anh, sẽ đối xử với em thật tốt thật tốt, chúng ta giống như khi còn ở đại học, em đừng sợ anh, ngàn vạn lần đừng sợ anh mà...."

Diệp Đình uống say, ôm cừu bông thật lâu, mãi đến nửa đêm, tinh lực gần như bị hao hết, hắn mới khép hai mắt lại rốt cuộc nặng nề ngủ.

Cho dù đang ngủ, cánh tay hắn vẫn ôm cứng cừu bông lực đạo không hề giảm.

______________________________

Thời điểm tỉnh lại ngày hôm sau, Diệp Đình ấn huyệt Thái Dương đang đau tới phát ra âm thanh thịch thịch, liếc mắt nhìn phòng ngủ hỗn loạn.

Từ khi hắn thành niên tới nay, hắn rất ít khi uống say, chứ đừng nói đến uống say tới trình độ phát điên như này.

Diệp Đình cười lạnh một tiếng, an tĩnh ngồi trên giường một hồi lâu, mãi cho tới khi thu hồi hết những kí ức ngày hôm qua hắn mới xuống giường đánh răng rửa mặt.

______________________________

Tới công ty, trợ lý mang tới cho hắn một ly cà phê, Diệp Đình xua tay, bảo nàng đi làm một ly trà giải rượu.

Trợ lý mang tới một ly trà mật ong, Diệp Đình nhấp một ngụm, phân phó: "Mấy người trong sơn trang vẫn ở đó?"

Trợ lý gật đầu: "Đều ở đó. Ngày phê chuẩn cho bọn họ về còn chưa tới, nhưng cũng sắp rồi, ngày mốt bọn họ sẽ thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay lại"

Ngón tay Diệp Đình gõ lên mặt chiếc đồng hồ kim cương đen một hồi, nói: "Phê duyệt cho bọn họ nghỉ thêm vài ngày"

Trợ lý có chút kinh ngạc: "Anh muốn bọn họ tiếp tục nghỉ phép sao?"

Diệp Đình nhàn nhạt ừ một tiếng: "Để bọn họ tiếp tục đợi, ảnh chụp, tin tức phải kịp thời báo về"

Tuy rằng trợ lý có hơi hoang mang về hành vi gần như là điên cuồng giám thị của Diệp Đình, nhưng mệnh lệnh của cấp trên, nàng vẫn phải nghe theo mà làm.

Trợ lí đi rồi, Diệp Đình uống cạn ly trà mật ong, nhưng vẫn chưa bắt đầu làm việc.

Hắn chống khuỷy tay trên bàn, ánh mắt nhìn vào khoảng không như là đang cất giấu nhiều tâm tư.

____________________

Dương Gia Lập ở khu nghỉ dưỡng được một khoảng thời gian thì nhận được điện thoại của Lam Thiên.

Dương Gia Lập còn đang cảm thấy kỳ lạ sao Lam Thiên lại biết số điện thoại hiện tại của cậu, đầu dây bên kia Lam Thiên đã ồn ào khai: "Tôi sắp phải ra nước ngoài, trước khi đi muốn gặp anh một lần mà ngay cả mặt anh cũng không thấy, tôi tốt xấu gì cũng là hộ sĩ của anh nha, Triệu tổng kia giấu cũng thật kỹ, tôi hỏi anh ta bao nhiêu lần anh ta cũng không chịu nói"

Dương Gia Lập nghe âm thanh gào thét của Lam Thiên, khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên: "Vậy hiện tại sao cậu lại biết được?"

Lam Thiên hắc hắc cười hai tiếng: "Vẫn là Đình Đình nhà tôi có cách, cạy được tin tức của anh từ miệng Triệu tổng"

Dương Gia Lập sửng sốt vài giây, một lúc sau mới phản ứng lại, "Đình Đình" này chính là đang nói Nguyễn Ngạn Đình.

Chuyện này Lam Thiên từng nói cho Dương Gia Lập.

Rằng khi Lam Thiên còn nhỏ, ba mẹ cậu luôn rất bận, sợ cậu đi học bị bắt nạt liền dặn dò học sinh gương mẫu Nguyễn Ngạn Đình chăm sóc đứa con trai bảo bối này. Khi đó Lam Thiên còn nhỏ chưa biết nhiều mặt chữ, ba chữ "Nguyễn Ngạn Đình" này với cậu thực sự rất khó, giống như là học sinh tiểu học nhìn thấy vi phân và tích phân vậy.

Vì thế, mãi cho tới khi lên năm 4 tiểu học, Lam Thiên đều cho rằng Nguyễn Ngạn Đình gọi là "Mềm Én Đình"

Lam Thiên còn rất thân mật mà đặt cho Nguyễn Ngạn Đình một cái biệt danh, Đình Đình.

(Nguyễn Ngạn Đình tiếng trung là 阮 彥 廷 Ruan Yan Ting, 彥 ở đây là người tài đức, 廷 trong cung đình, triều đình

Lam Thiên lại tưởng là 软 婷 Ruan Yan Ting, 软 là mềm mại, 燕 là chim én; 婷 là xinh đẹp)

Nghe nói sau khi Nguyễn Ngạn Đình biết chuyện này, giận tới mức tóc gáy cũng dựng lên, hai tháng liền không nói với Lam Thiên một câu.

Sau này mỗi khi Lam Thiên trêu chọc hắn đều lấy cái biệt danh này ra gọi, Nguyễn Ngạn Đình lần nào cũng như là bị ấn chốt lập tức đen mặt, lạnh đến doạ người, chỉ khi Lam Thiên chui vào bên người hắn cọ cọ một lúc hắn mới dịu đi.

"Nghe ngữ khí của cậu, có vẻ là đã hết giận, muốn đi cùng hắn rồi?"

"Giận thì vẫn giận á, rốt cuộc thì trinh tiết nam nhân bị huỷ trong một sớm, nhưng mà....." Lam Thiên ngại ngùng, "Anh nghe nè"

Dương Gia Lập kề sát vào điện thoại, cẩn thận nghe.

Đầu dây bên kia vang lên từng tiếng từng tiếng mèo kêu.

Dương Gia Lập nhịn không được liền cười ra tiếng.

Xương cứng như thép, thà chết không chịu khuất phục, vì mèo mà cúi đầu, lợi hại lợi hại.

Hai người đã lâu không gặp, hiện giờ cuối cùng cũng liên lạc được, ôm di động tán gẫu thật lâu, tới nỗi điện thoại cũng nóng tới mức muốn bỏng tay.

Tới cuối cùng, Lam Thiên mới vội hét to: "Không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đi thu dọn đồ đây, 11 giờ máy bay cất cánh rồi. À đúng rồi, quên không nói, khi nào anh rảnh thì tới Mỹ đi, tôi mang anh đi chơi, vé máy bay tôi trả, ăn ở tôi bao, mèo cũng có thể cho anh mượn ôm"

"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy"

"Không sao", Lam Thiên cười nhẹ rồi nói, "Tuy rằng tôi cũng không có nhiều tiền, chỉ cần anh không chê là được"

Dương Gia Lập chớp chớp mắt: "Nghèo tới mức chỉ có thể mang đồng hồ 1 tỷ rưỡi, thật đáng thương nha"

Cúp điện thoại.

Dương Gia Lập còn đang đắm chìm trong niềm vui cùng Lam Thiên nói chuyện, bỗng có người đẩy cửa bước vào, cười nói: "Cậu Dương, ông chủ Lưu bảo tôi tới nhắc cậu một tiếng, hôm nay anh ấy tự tay chiên bò bít tết, nói cậu mau xuống nếm thử tay nghề của anh ấy"

Dương Gia Lập trả lời: "Biết rồi ạ"

Cậu đặt di động xuống, định theo người kia xuống lầu, bước được vài bước chân lại quay lại. Cậu mở ngăn kéo bên hông, lấy một phong thư từ bên trong ra, bên trong phong thư là một xấp tiền mặt.

Dương Gia Lập nắm chặt bì thư, hít một hơi thật sâu xoay người xuống lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi