LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Thời điểm Tiêu Dã bước vào văn phòng, sắc mặt y đen lại.

Dương Gia Lập nhìn y qua khe cửa, càng nhìn càng thấy giống con Husky hôm qua Diệp Đình tặng cậu.

Cái bộ dáng nhe răng nhếch mép, lại còn ồn ào sủa gâu gâu.

Tiêu Dã mang vẻ mặt khó chịu đi tới trước mặt Triệu Hướng Hải, xung quanh mắt có quầng thâm còn đáy mắt thì đang tụ lại một loại cảm xúc mãnh liệt.

Triệu Hướng Hải bình tĩnh không gợn sóng, ký xong phần văn bản cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn y, hờ hững: "Có việc?"

Tiêu Dã nắm chặt nắm tay: "Anh có biết tối qua tôi đợi anh cả đêm không?"

Triệu Hướng Hải "à" một tiếng, đặt chồng văn kiện vừa xử lý xong sang một bên, tháo mắt kính xuống.

Tiêu Dã nghiến răng nghiến lợi: "Tối qua anh đi đâu, đi với ai! Nói chuyện, anh câm à?"

Triệu Hướng Hải nâng mí mắt lên, trong mắt anh hiện giờ hoàn toàn không có một chút ôn nhu hay săn sóc nào, thay vào đó chỉ có lạnh lùng và trầm lặng: "Tôi đi đâu thì liên quan gì tới cậu. Cậu đừng quên chúng ta chia tay rồi"

"Tôi con mẹ nó không đồng ý!", Tiêu Dã nóng nảy, khoé mắt trừng lớn như muốn nứt, "Triệu Hướng Hải, anh đừng giày vò tôi nữa được không? Tôi đâu có lên giường với người ta, chỉ là đi xem phim với Phó Chu Minh, tôi cũng đã xin lỗi anh rồi, rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh mấy ngày rồi không về nhà? Nhất định cứ phải chuyện bé xé ra to như vậy à?"

Dương Gia Lập nép sau cánh cửa, lặng lẽ nhìn sắc mặt Triệu Hướng Hải.

Biểu cảm trên gương mặt của Triệu Hướng Hải thật quen thuộc, là hết hy vọng.

Triệu Hướng Hải bình tĩnh đứng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt hung dữ của Tiêu Dã, nói: "Tiêu Dã, cậu còn mặt mũi nói chuyện này với tôi cơ à?"

"Khi cậu ở ngoài chơi tới mấy đêm không về, cậu có bao giờ nghĩ tới cái nhà này không?"

"Cậu càng ngày càng ít trở về, cho dù có về cũng chỉ một lát liền đi. Khi cậu quăng cho tôi cái biểu cảm vừa chán ghét vừa kinh tởm, lại tươi cười hớn hở đối với người kia, cậu có nghĩ tới cái nhà này sao?"

Gân xanh trên trán Triệu Hướng Hải nảy lên: "Tôi chỉ là hai ngày không về nhà, cậu liền cảm thấy tủi thân có phải không? Cậu có bao giờ nghĩ tới, kỷ niệm bảy năm, sinh nhật tôi, sinh nhật Nhạc Nhạc, tôi làm một bàn đồ ăn nóng hổi rồi nhìn chúng dần dần lạnh ngắt, cậu ở đâu?"

"Cậu đi tìm hoan mua vui cùng người khác ở bên ngoài, cậu mang theo minh tinh trẻ đẹp đi lăn lộn trong quán rượu"

Biểu tình của Tiêu Dã căng thẳng, y muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không biết nên phản bác lại như thế nào.

Vẻ mặt Triệu Hướng Hải hiện lên một tia thất bại, sau một lúc lâu, anh cười lạnh hai tiếng: "Vậy mà cậu còn mặt mũi nói về cái nhà này với tôi, cái nhà này đã sớm bị cậu đập tan nát rồi, cậu không biết sao?"

Mặt Tiêu Dã hết trắng lại hồng.

Hơn nửa ngày mới cắn răng thở ra một câu: "Vậy chúng ta bắt đầu lại một lần nữa. Anh đồng ý với tôi, tối nay anh sẽ về nhà"

Triệu Hướng Hải không để ý đến y, ấn điện thoại nội tuyến, lạnh lùng nói: "Trợ lý Vương, gọi bảo vệ"

Tiêu Dã khiếp sợ: "Anh gọi bảo vệ đuổi tôi?"

Trước kia Triệu Hướng Hải thật sự đặt Tiêu Dã ở trong lòng.

Triệu Hướng Hải cũng là một giám đốc điều hành, cũng rất bận rộn, nhưng sau khi cùng Tiêu Dã ở bên nhau, anh luôn dành thời gian học làm không ít việc nhà, tranh thủ rửa tay nấu này nấu kia, cũng bởi vì Tiêu Dã là thuần 1 mà cắn răng chấp nhận nằm dưới thân y, vì yêu mà thành 0.

Tiêu Dã vẫn luôn cảm thấy Triệu Hướng Hải cực kỳ thích y, không phải y thì không được.

Khi ở bên ngoài qua đêm không về nhà, khi mang theo Phó Chu Minh bên cạnh, y cũng từng cảm thấy chột dạ.

Nhưng nghĩ lại, bất cứ khi nào y về nhà cũng có thể nhìn thấy Triệu Hướng Hải, những chuyện này y lại giấu không cho Triệu Hướng Hải biết, cho dù anh biết, cho dù có giận hờn thì xin lỗi một chút là xong chuyện rồi, anh còn có thể chạy đi đâu?

Nhưng y không nghĩ tới, vừa qua đầu lại, nhà tan rồi.

Tiêu Dã ngậm một cục tức trong cổ họng, gấp tới độ muốn vươn tay giữ lấy cái gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không giữ được.

Bảo vệ bước vào văn phòng, dưới ánh mắt ra hiệu của Triệu Hướng Hải, mạnh mẽ kéo Tiêu Dã ra khỏi phòng.

Tiêu Dã vẫn cố níu lấy khung cửa, hung hăng nói: "Triệu Hướng Hải, tối nay anh nhất định phải về nhà! Về sau tôi sẽ về nhà đúng giờ, chúng ta không giày vò nhau nữa, ở bên nhau thật vui vẻ"

Triệu Hướng Hải lắc đầu, đi đến bên người Tiêu Dã: "Tối nay, tôi sợ là vẫn không về được"

Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Công ty tôi gần đây có một minh tinh phát triển không tồi, cậu ấy tham gia một bộ phim điện ảnh, hẹn tôi đi xem buổi công chiếu cùng cậu ấy, tối nay không về được"

Thoáng chốc hai mắt Tiêu Dã trừng lớn, vừa giận vừa gấp nói: "Anh dám!"

Triệu Hướng Hải cười: "Chỉ là xem một bộ phim mà thôi, chuyện bé xé ra to làm gì. Nếu cậu để tâm chuyện này, vậy chờ khi tôi về, tôi sẽ nói xin lỗi cậu. Bảo vệ, tiễn khách đi, về sau tăng cường an ninh, không có hẹn trước thì không được để y vào"

Bảo vệ gật đầu, một đội xông vào kéo Tiêu Dã ra ngoài.

Tiêu Dã vẫn đang phẫn nộ gào thét, trong mắt như bùng lên hai ngọn lửa: "Triệu Hướng Hải, anh cố ý đúng không? Không được đi! Anh có nghe không, tôi nói không được đi!"

Thanh âm Triệu Hướng Hải bỗng trở nên nhẹ nhàng: "Tiêu Dã, cậu biết hết hy vọng là cảm giác gì không?"

Tiêu Dã sửng sốt một chút, động tác cũng cứng lại.

Khoé môi Triệu Hướng Hải cong cong, bước đến gần Tiêu Dã nói bên tai y: "Khi cậu có ý định nɠɵạı ŧìиɦ, cả đêm không về, tôi cảm nhận được rất rõ"

Bảo vệ mạnh mẽ lôi Tiêu Dã xuống lầu.

Dương Gia Lập nhìn Triệu Hướng Hải đang đứng đối diện với cánh cửa, hơn nửa ngày cũng chưa động đậy.

Dương Gia Lập đột nhiên nghĩ tới một hình ảnh không thể hiểu được, một đại thụ ở giữa sa mạc hoang vu khô cằn không hề có sự sống. Cái cây này nhìn qua thì thật mạnh mẽ, nhưng thật ra bên trong đã dần khô cạn suy kiệt, vì bảo vệ cho tôn nghiêm cuối cùng, nó vẫn cô độc tuyệt vọng cố gắng chống đỡ dưới bầu trời rộng lớn và trống rỗng, khiến người ta cảm nhận được một nỗi buồn khó hiểu.

Dương Gia Lập bước ra khỏi phòng nghỉ, đi tới bên cạnh Triệu Hướng Hải: "Anh Hải?"

Triệu Hướng Hải lấy lại tinh thần, cười hai tiếng với Dương Gia Lập: "Để em chê cười rồi"

Anh ngồi lại ghế giám đốc, giay giay thái dương, cười khổ nói: "Trước giờ vẫn luôn ở góc độ một người từng trải nói chuyện tình cảm của em, nhưng khi nhìn lại, hoá ra chính gia đình anh đã tồi tệ tới vậy, thật buồn cười"

Dương Gia Lập lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Triệu Hướng Hải an ủi: "Anh Hải, em hiểu cảm giác của anh. Lúc em khổ sở nhất, anh vẫn luôn giúp em, bây giờ nếu anh muốn em giúp việc gì, hoặc là muốn tìm một người đáng tin cậy để tâm sự......", Dương Gia Lập vỗ vỗ ngực mình, "Lúc nào em cũng có thể"

Triệu Hướng Hải bị hành động này của cậu chọc cho tâm tình nhẹ nhàng đi không ít.

Anh xoa xoa đầu Dương Gia Lập, nói giỡn: "Được, không uổng công anh thương em"

__________________________

Nói chuyện với anh Hải một lúc, nhẹ nhàng an ủi, lại dặn dò anh có chuyện gì nhất định phải tìm cậu, Dương Gia Lập mới trở về nhà.

Diệp Đình cũng về nhà rất sớm, khi Dương Gia Lập về tới, Diệp Đình đang ngồi trong thư phòng viết viết vẽ vẽ gì đó.

Dương Gia Lập ngó lại gần xem.

Diệp Đình chỉ vào hàng chữ đẹp đẽ cứng cáp trên trang giấy, cười nói: "Hôm nay khi anh đi làm, lại nhớ ra một số chuyện em nói với anh, mấy chuyện chưa hoàn thành đó.........Em nhìn xem, mấy cái này, còn hơi điên rồ"

Khi Dương Gia Lập cúi người xuống xem, Diệp Đình liền ôm cậu lại, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà không sao, anh vẫn sẽ làm cùng em, được không?"

____________________

Sau đó một thời gian, Diệp Đình quả thực làm được.

Bọn họ đi xem mấy ngày cuối cùng của lễ hội băng tuyết và cuộc triển lãm trên băng ở Cáp Nhĩ Tân. Hai người bao lại mình như hai cái bánh chưng lớn, mặt bị đông lạnh tới đỏ bừng, ánh mắt phát sáng, nắm tay nhau đi xuyên qua một thế giới toàn băng tuyết.

Bọn họ đi Disneyland Thượng Hải, chơi trò phiêu lưu cùng Peter Pan mà Dương Gia Lập đã mong nhớ từ lâu. Hai người ngồi trên chiếc phi thuyền tràn ngập cảm giác tuổi thơ, đi theo Peter Pan, xuyên qua bầu trời đêm đen như mực của Luân Đôn tới đảo Neverland, giống như cùng nhau bước vào câu chuyện cổ tích.

Bọn họ còn đi Bắc Kinh, đến ngõ Nam La Cổ nhộn nhịp người đến kẻ đi, Dương Gia Lập uy tới miệng Diệp Đình miếng bánh nhân hoa hồng đang toả hương thơm bốn phía, trên miệng cậu vẫn còn dính vụn bánh, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ hét lên: "Nhanh, cắn, cắn....ngon đúng không, tôi đã nói với anh là ăn rất ngon mà!"

Bọn họ đi thật nhiều nơi.

Bọn họ giống như đều chìm trong vai diễn của chính mình, say mê không muốn tỉnh.

___________________________

Khi vừa qua nửa tháng, Diệp Đình mang Dương Gia Lập về trường đại học cũ.

Diệp Đình đã trở thành một người thành công, lại còn là cựu sinh viên xuất sắc, hắn đầu tư cho trường đại học gần 200 tỷ.

Lãnh đạo trường học tự mình tới nghênh đón hắn, mời hắn làm khách quý tham gia một buổi toạ đàm.

Xe chở Diệp Đình và Dương Gia Lập vào trường học, mới vừa đi qua cửa đông, Dương Gia Lập liền phát hiện, con đường ở cổng phía đông được trùng tu lại, cây thạch nam trước cổng cũng không thấy nữa.

Cậu nhíu mày, véo véo eo Diệp Đình: "Cây đâu?"

Diệp Đình giả ngu: "Cây gì?"

"Cây thạch nam đó", Dương Gia Lập chỉ chỉ vào vị trí kia, "chính là cái cây mà năm đó chúng ta nói chia tay bên dưới nó"

Diệp Đình liếc mắt qua, nhún nhún vai: "Không biết"

Dương Gia Lập nheo mắt lại, tiến đến gần cổ Diệp Đình, dùng ngón tay chọc chọc yết hầu hắn: ".........Không phải anh làm đó chứ?"

Diệp Đình lập tức quay đầu đi, hừ hừ: "Mới không phải"

Xe tới dưới lầu học viện, tài xế đi xuống mở cửa xe, lãnh đạo trường học đã đứng bên ngoài chờ.

Diệp Đình nắm tay Dương Gia Lập xuống xe, cậu vừa đứng vững liền nhìn thấy lãnh đạo trường học từng hung dữ một thời đang bắt tay với Diệp Đình, một bên bắt tay một bên cười ha ha nói: "Phải gọi cậu một tiếng Diệp tổng. Cảm ơn Diệp tổng đã đóng góp xây dựng trường học và học viện, nhờ sự giúp đỡ của cậu, chúng tôi đã cải tạo lại con đường từ học viện kinh tế tới cổng đông rồi"

Trong lòng Diệp Đình nhảy dựng lên, vừa định đánh gãy đề tài này thì nghe được Dương Gia Lập hỏi: "Cái cây ở đó đâu rồi ạ?"

Lãnh đạo trường cười ha ha: "Học sinh phản ánh cây đó có hương vị kỳ quái, Diệp tổng cũng đặc biệt yêu cầu thay cây mới, nên nó đã được bán đi trồng nơi khác rồi"

Dương Gia Lập nhướn mày, "à" một tiếng rõ dài.

Cậu quay đầu lạnh lùng nhìn Diệp Đình.

Diệp Đình chớp chớp mắt, dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu, môi giật giật, không tiếng động kêu nhẹ một tiếng bé con.

Đám người bắt đầu đi sâu vào trong học viện, thừa dịp người khác không chú ý, Dương Gia Lập kéo Diệp Đình tới chỗ rẽ của cầu thang, ấn hắn lên tường, hơi lới lỏng cà vạt và cổ áo tây trang của Diệp Đình, không nặng không nhẹ cắn một ngụm lên cổ hắn rồi cười mắng: "Dám gạt tôi! Lại còn chấp nhặt với một cái cây, Diệp Đình, anh có ấu trĩ không hả?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi