Tạ Du cầm giày và đồ múa đã thay ra, ngón tay móc cái túi lắc lư qua lại cạ vào trước ngực Phó Đình Sâm, toàn thân mồ hôi của cô đã ở trong phòng tắm của phòng nhảy tắm qua một chút, trên người cô còn toát ra mùi hương thơm dịu.
Đêm cuối hè ở Yến thành mát mẻ, hoà lẫn mùi hương thoang thoảng dịu dàng của cô gái nhỏ, lưu lại ở chóp mũi,nhẹ nhàng cào vào trái tim anh.
Cánh tay đặt dưới khuỷu chân cô khẽ gồng lên, giữ chặt người trên lưng, đi được hai bước thì có một cơn gió mát thổi ngang mặt.
Tạ Du lắc lắc chân, đột nhiên rùng mình một cái.
Bước chân Phó Đình Sâm dừng lại, đặt cô ngồi lên tường rào, cởi áo khoác ra phủ lên người cô, ngón tay kéo cái mũ đang che khuất mặt cô ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đang nhìn anh.
Tạ Du bị đặt lên tường rào không có chỗ để dựa vào, chỉ có thể cầm chặt quần áo của Phó Đình Sâm, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên nhìn anh.
Phó Đình Sâm lại kéo cái mũ áo xuống che khuất đôi mắt đang mơ hồ của cô, Phó Đình Sâm nhìn đôi môi đang khép hờ của cô, yết hầu lên xuống, anh sờ đầu cô qua lớp vải mỏng.
Tạ Du nhỏ giọng lầm bầm, nhưng bởi vì quá mệt, cô căn bản không có sức né khỏi tay anh, chỉ đành nhỏ giọng làm nũng, “Anh đừng có ăn hiếp em”.
“Nhóc con, em đang làm nũng với anh trai hả?”, Phó Đình Sâm nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô, nhìn ngón tay đang túm chặt quần áo của mình, nở nụ cười.
Tạ Du mím môi, dùng sức cầm chặt quần áo của anh, khuôn mặt nhỏ biến mất khỏi tầm mắt, chỉ để lại cho anh một cái nút trên đỉnh mũ, “Em buồn ngủ”.
Phó Đình Sâm không chọc cô nữa, nới tay đem cô cõng lên lại, “Nếu thấy anh tốt vậy thì không bằng lấy thân báo đáp?”.
Tạ Du đang buồn ngủ nghe lời anh nói lập tức tỉnh lại, mặc nhỏ đỏ rực, cô khẽ nâng người lên, ngón tay đặt trên bờ vai anh, nắm chặt lớp vải mỏng, cô có thể cảm thấy nhiệt độ truyền đến dưới lớp vải, giọng nói mang theo tia bối rối, “Em…em chưa nghĩ xong nữa”.
“Không biết đùa gì cả”, Phó Đình Sâm tấm tắc một tiếng, thật sự không nhịn được ép cô quá chặt.
Tạ Du không còn động tĩnh gì, nằm trên vai anh chớp chớp đôi mắt ngập nước, việc này cô đã nghĩ mấy ngày nay, mặc dù trước khi nhập học anh trai đã căn dặn cô kĩ càng là không được yêu đương.
Nhưng khi cô biết Phó Đình Sâm thích cô thì trong lòng không nhịn được vui sướng, không hề có chút bài xích nào.
Nhưng lại cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì, cô cảm thấy không nên như vậy, quá nhanh rồi, bọn họ từ lúc quen nhau đến nay mới được 1 tháng.
Do dự mất mấy ngày vẫn chưa có được quyết định, mỗi ngày gặp Phó Đình Sâm cô đều hận không thể trốn đi, không biết làm sao để đối diện với anh.
Suy nghĩ của cô hỗn loạn, đợi xe về đến Đế Cảnh Lam thì cô đã ngủ sâu rồi.
Cánh tay Phó Đình Sâm đặt trên vô lăng nhìn cô, cô gái nhỏ nghiêng đầu dựa vào cửa sổ ngủ ngon, đôi môi cong lên, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp, đôi lông mi như cánh quạt nhỏ rủ xuống che đi đôi mắt phẳng lặng như suối trong, cô giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh, dung mạo mỹ miều khiến người ta không thể rời mắt.
Anh ngắm cô một hồi lâu mới mở cửa xuống xe, gập người bế cô ra đi vào thang máy.
Có lẽ vì cả buổi chiều quá mệt mỏi, nên Phó Đình Sâm ôm cô cả đường đi mà cô cũng không tỉnh lại.
Cánh tay Tạ Du rũ xuống, lắc qua lắc lại theo bước chân của anh.
Trong thang máy chỉ có tiếng hô hấp của hai người, Phó Đình Sâm nhìn cô gái đang ngủ say trong ngực, cánh tay hơi mỏi của anh ôm chặt cô, đôi mắt đen láy hiện lên ý cười.
Cô gái nhỏ này không có chút phòng bị nào với anh, thật sự coi anh là quân tử sao?.
Phó Đình Sâm dùng ngón tay của Tạ Du ấn mật mã vào nhà, bế cô nhẹ nhàng đặt lên giường.
Trong phòng ngủ thoang thoảng mùi thơm thuộc về con gái, càng thêm hấp dẫn lòng người, không ngừng thách thức sự chịu đựng của anh.
Nhìn cô gái nhỏ vẫn ngủ say trong ngực, Phó Đình Sâm lại ôm cô thêm lúc, máu nóng trong người anh dịu lại theo hô hấp của cô, cánh tay từ từ rút khỏi cổ cô, giúp cô cởi giày và đắp chăn lại.
Vừa định đứng dậy, thì nghe tiếng cô đang lầm bầm gì đó không rõ ràng, động tác tạm dừng lại, chống tay bên tai cô cúi đầu nghe thử.
Trong phòng ngủ không mở máy lạnh, Tạ Du đang ngủ mơ hồ cảm thấy hơi nóng, nhắm mắt nhẹ liếm khóe môi hơi khô, cô mở cổ áo đang chỉnh tề ra, mở hai nút áo rồi tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ say.
Nếu như cô mở mắt thì cô có thể trông thấy lúc cô mở cúc áo, đôi mắt đen láy của Phó Đình Sâm như một hồ băng đang tan chảy, chứa đựng sự chịu đựng không thể kiềm chế được.
Anh thở nhè nhẹ rồi hạ eo xuống, đôi chân không nhịn được nửa quỳ trên giường, tấm chăn mềm mại trũng xuống, ánh mắt anh lướt từ đôi mắt nhắm nghiền của rồi cô đi xuống đôi môi hồng nhuận, từ từ cúi xuống.
“Anh tiểu Phó”, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng cất bên tai, giọng nói này đã thành công kéo người bên bờ vực phạm tội quay lại.
Nhìn khuôn mặt ngủ say không chút phòng bị nào của cô gái, Phó Đình Sâm giơ tay nắm chặt thành giường, gân xanh trên cánh tay mờ mờ lộ lên, anh nghiến nghiến răng rồi quay người xuống giường.
Chết tiệt!
Phó Đình Sâm ngồi trên ghế Sofa của cô yên lặng một hồi, bật máy điều hoà lên một nhiệt độ thích hợp, sau đó đóng cửa phòng ngủ của cô, về nhà.
Khi về nhà cho Đại Hắc ăn tối, anh mới nhớ ra là ngày mai đội xe có việc, anh cũng đã mấy ngày không luyện xe rồi, tay cũng có chút ngứa, chuẩn bị đem quần áo đua xe ra.
Không ngờ rằng khi mở tủ quần áo ra lại nhìn thấy một túi quà vốn không để ở trong tủ này, anh theo thói quen nhíu mày.
Phó Đình Sâm ngồi xuống kéo túi quà từ trong tủ đồ và mở túi quà tinh xảo, hoá ra là một mô hình Logo của 11 cung hoàng đạo.
Anh đi tới chỗ đầu giường đặt con thỏ, xếp 12 bảo bối nhỏ này thành một hàng, khóe môi anh cong lên.
Bé con này, cho anh bất ngờ còn lén lén lút lút.
Phó Đình Sâm lấy quần áo đua xe trong tủ ra gấp gọn gàng, nhét tất cả vào vào một cái túi rồi mới lên giường nằm.
Nửa đêm trằn trọc, trong đầu anh chỉ hiện lên thân hình mảnh mai cùng làn da trắng bóc mềm mịn của cô gái nhỏ, cả đêm không ngủ được.
***
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Tạ Du dậy từ sáng sớm, có lẽ vì hôm qua quá mệt mỏi nên buổi tối cô ngủ rất sâu.
Cô đem bộ đồ múa hôm qua thay ra ném vào máy giặt, đi mua bữa sáng rồi trở về Đế Cảnh Lam.
Tạ Du ấn chuông cửa rất lâu, thì Phó Đình Sâm mới cáu kỉnh ra mở cửa, nhìn thấy cô, sự bực tức trên người anh lập tức biến mất, kéo thẳng nơi góc áo đang xộc xệch, anh che giấu đi sự cắn rứt trong đôi mắt,: “Sao không ngủ tiếp? Hôm qua bị thím hai huấn luyện như vậy không mệt sao?”.
Tạ Du lắc đầu, đem gói đồ ăn sáng lắc lắc trước mặt anh, cười híp mắt nói, “Không mệt! Em mua đồ ăn sáng rồi, cảm ơn anh hôm qua đã đưa em về nhà”.
Cô lâu lắm rồi không trải nghiệm cảm giác múa đến mức toàn thân toát mồ hôi như vậy, cô cảm thấy hai chân của mình bỗng nhẹ đi, giống như kinh mạch đột nhiên được đả thông.
Mấy ngày nay đều là Phó Đình Sâm dậy sớm xuống lầu mua đồ ăn sáng, còn cô thì mỗi ngày ăn sáng xong sẽ đến trường học.
Cô coi việc này là đương nhiên nên tiếp nhận lòng tốt của anh, nhưng lại quên đi rằng anh không phải mấy người anh ruột của cô, không có trách nhiệm phải chăm sóc cô.
Sáng nay cô đột nhiên thông suốt, nếu cô đã không bài xích Phó Đình Sâm, vậy thì có thể thử cùng anh một khoảng thời gian.
Những lời này, cô ngại ngùng không dám nói ra, chỉ có thể dùng hành động thể hiện bản thân đang dần dần tiếp nhận anh.
Phó Đình Sâm ho nhẹ một cái, nghĩ đến tối qua mình suýt nhân lúc cô ngủ say mà làm chuyện xấu, ánh mắt chuyển đến bữa sáng trong tay cô.
Sau đó trái tim anh rung lên, Nhuyễn Nhuyễn nhà anh đã động lòng rồi sao?.
Ánh mắt của anh rất sắc bén, những suy nghĩ của Tạ Du đều được viết hết trên mặt, anh làm sao có thể không nhìn ra được cô gái nhỏ đã thông suốt rồi?
Anh cũng không vội vàng vạch trần, cô gái nhỏ quá nhút nhát, đối với họ mà nói thì để mọi chuyện diễn biến tự nhiên mới là cách tốt nhất.
Cô đem thức ăn trong túi giấy bày hết lên bàn ăn, ngước đầu nhìn anh đang lười biếng dựa cửa nhìn cô một cách thích thú, cô hoảng sợ cúi đầu xuống, hai má hơi nóng,: “Ăn sáng thôi”.
Phó Đình Sâm ngáp mấy cái rồi đi vào nhà bếp cầm đũa với thìa đưa cho Tạ Du.
Hai người ngồi đối diện không nói gì, nhưng trong bầu không khí dường như ngập tràn bong bóng cầu vồng trong nắng hè.
Phó Đình Sâm nhìn cô ngại ngùng đến mức suýt chui cả mặt vào trong chén, trong mắt anh hiện lên ý cười, “Hôm nay có dự định làm gì không?”.
Tạ Du nuốt xuống cháo ấm, “Hôm nay em cùng Phương Xán đi mua…đi dạo phố”.
“Muốn anh cho tiền không?”.
“Không cần”, Tạ Du đỏ mặt, cô nghĩ vẫn không nên để anh biết mình đi mua đồ bơi, xấu hổ lắm, đột nhiên cô cảm thấy chút hối hận vì đã nghe lời Phương Xán chọn môn bơi.
Phó Đình Sâm biết lúc trước Tạ Du ở Lệ thành có rất ít cơ hội đi dạo phố với chị em bạn bè, nên cũng không có ý định ngăn cản, cánh tay anh chống lên lưng ghế, “Đội xe có chút việc, khi nào xong thì gọi anh đến đón em”.
“Em còn phải đi nhận xe”, Phương Chiêu Diễm đã đem xe cô gửi qua đây, tầm chiều nay là tới nơi.
Lông mày Phó Đình Sâm hơi nhướng lên, “Là chiếc mà Phương Chiêu Diễm tặng em?”.
Tạ Du gật gật đầu,: “Ừm”.
Đèn pha của chiếc xe đó là do anh tự tay sửa lại.
Phó Đình Sâm cười, “Đi đi, lái xe về nhà cẩn thận chút, người khác bị đụng xe không có tốt tính giống anh đâu”.
Tạ Du xấu hổ cúi đầu không nói chuyện nữa, trong lòng cô thầm phản bác, lúc cô thi bằng lái xe chỉ cần một lần là qua, hơn nữa anh họ cũng đã dạy cô rất lâu, khi đến sân tập huấn luyện viên cũng khen cô không khép được miệng, lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi.
Ăn sáng xong hai người cho Đại Hắc ăn rồi chơi với nó một lát, Phó Đình Sâm đột nhiên nhớ tới mô hình 12 con Giáp trong phòng ngủ, nhìn Tạ Du đang ngồi trên thảm vuốt ve bộ lông mượt mà của Đại Hắc, vẫy vẫy tay, “Nhuyễn Nhuyễn, qua đây”.
Tạ Du ngoan ngoãn đi qua, đứng trước mặt anh.
Phó Đình Sâm vỗ lên chỗ bên cạnh, “Ngồi ở đây”.
Chân Tạ Du bước qua chỗ khác, bước qua hai chân đang mở rộng của anh rồi đến cái ghế khác.
Không đợi cô ngồi xuống, Phó Đình Sâm đã lách người đi qua, đem cô vây trên Sofa.
Tạ Du rụt cổ, kinh ngạc ngước nhìn anh, “Anh tiểu Phó”.
Phó Đình Sâm giơ tay véo dái tai của cô, cúi xuống cười với cô, “Anh rất thích món quà kia, cảm ơn em nhé bé con”.
Nói xong liền tách ra, để lại Tạ Du vẫn đang đứng hình nửa nằm trên Sofa.
Nhìn hai mắt anh cong lên, cô mới biết mình đã bị anh trêu chọc!
Đồ xấu xa!
Tạ Du ngồi lại đàng hoàng, nhỏ tiếng chửi thầm.
Phó Đình Sâm liếc nhìn cô một cái rồi mím môi, dáng vẻ chửi thầm của cô gái nhỏ này thật đáng yêu, khiến người ta nhịn không được mà bắt nạt.
Phó Đình Sâm không trêu cô nữa, 9h hai người cùng rời khỏi Đế Cảnh Lam, ở cửa tiểu khu đúng lúc gặp được Phương Xán đang đi đến, cô ấy vẫy tay với Tạ Du,: “Du Du, ở đây!”.
Khi nhìn thấy Phó Đình Sâm sau lưng Tạ Du, mắt cô ấy liếc qua liếc lại giữa hai người, giống như đã ăn được một quả dưa khổng lồ, nuốt nước miếng, cô lôi Tạ Du qua một bên, “Cậu…hai người sống cùng nhau sao?”.