Bởi vì xe lái tốc độ chậm, túi khí an toàn không bung ra, nhưng Tạ Du sợ đến choáng váng, sắc mặt cô trắng bệch, ngón tay run run không vâng lời, trong lòng bối rối loạn xì ngầu.
Cô… Cô gây tai nạn xe mất rồi.
Cô đang định xuống xe xem tình hình thì thấy Phó Đình Sâm nổi giận đùng đùng xuống xe, anh đóng sầm cửa xe, hai mắt bùng cháy tức giận đi về phía này.
Tạ Du vô thức nắm chặt vô lăng, khóa cửa xe lại, nhất thời quên mất lời dặn dò của Phương Chiêu Diễm. Cô ngồi đờ đẫn trên ghế lái, sợ hãi nhìn Phó Đình Sâm đang đứng trước cửa kính dưới ánh nắng mặt trời, cô xoa xoa chiếc mũi đỏ bừng vì va chạm, lén lau nước mắt trào ra.
Cô đã tra Baidu trước đó rồi, Phó Đình Sâm yêu xe như mạng, nghe nói có người từng vô ý làm trầy một đường trên thân xe của anh, rồi bị anh tẩn gần chết.
Cô đâm xe anh thành như này, liệu có bị đánh chết không?
Phó Đình Sâm vốn đang giận đùng đùng xuống xe, tới lúc nhìn thấy mẫu xe thì hai mắt sáng ngời, nhưng sau khi thấy đuôi chiếc xe yêu quý của mình bị đâm móp vào, mắt anh chuyển lạnh, nhìn về phía ghế lái xuyên qua lớp kính chắn gió.
Cô gái nhỏ đang bàng hoàng nhìn anh, nước mắt lưng tròng.
Dung nham sôi sục ở đáy lòng lập tức bị dòng suối trong mát dập tắt.
Xem kìa, còn chưa đi tìm người đã được đưa tới tận cửa.
Anh bỗng nhiên nở một nụ cười tự cho là max dịu dàng với Tạ Du đang tái mặt.
Không ngờ lại dọa cô gái nhỏ sợ rơi nước mắt ào ào.
Giang Dụ xuống xe liền thấy Phó Đình Sâm đang cười ngây ngô với xe phía sau, anh ta thầm nghĩ, người này không phải bị ngốc rồi đấy chứ?
Đi được hai bước, anh ta nhận ra người ngồi trên ghế lái chính là cô gái nhỏ bọn họ vừa mới nhắc tới thì nhún vai tự giác quay trở lại ngồi ghế phụ.
Phó Đình Sâm hơi nhíu mày, anh nhanh chóng đi tới, gõ cửa sổ xe, ý bảo cô mở cửa.
Tạ Du vươn tay lau nước mắt, lấy hết can đảm lắc đầu.
Ánh mắt chột dạ láo liên khắp nơi, cô sợ bị đánh, không thể xuống xe được…
Tạ Du hạ cửa sổ xe xuống một khe hở chỉ đủ đưa hai bàn tay vào, khuôn mặt nhỏ nhắn ghé lại gần, giọng lí nhí nói, “Thật xin lỗi.”
Phó Đình Sâm cười bất đắc dĩ, cô bé rùa đen!
Anh thò bàn tay vào, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng cụng giữa trán Tạ Du một cái, “Xuống xe rồi nói, anh không đánh em đâu!”
Tạ Du che trán lại né tay anh, rụt rè nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Phó Đình Sâm.
Chị dâu nói, miệng lưỡi đàn ông là quỷ lừa dối.
Còn lâu cô mới tin!
Tạ Du lục túi, lấy mô hình bé thỏ cô đã cất công làm cả tuần ra, lưu luyến sờ đầu nó, rồi đặt vào lòng bàn tay Phó Đình Sâm, “Cho anh, tôi sẽ trả tiền sửa xe cho anh.”
Phó Đình Sâm rút tay về, nghịch chú thỏ con được nhân hóa thật thà ngây thơ, dài tầm mười xăng ti mét, đang cười lè lưỡi về trước.
Phó Đình Sâm móc điện thoại ra huơ huơ, “Cho anh số điện thoại.”
Tạ Du chậm chạp lấy di động ra, gõ số điện thoại vào ghi chú xong, cô cầm điện thoại trong lòng bàn tay rồi dí vào cửa sổ cho anh xem.
Phó Đình Sâm cong cong khóe môi, tay cầm điện thoại gọi cho cô.
Tiếng chuông điện thoại êm tai với Tạ Du hiện như búa đòi mạng, nhưng lại không dám không nhận, cô liếc nhìn Phó Đình Sâm vẫn đang đợi ngoài xe, yếu ớt tiếp điện thoại, “Dạ ——”
“Du Du, nhớ add WeChat của anh, nhớ thêm bạn tốt.” Âm thanh theo dòng điện truyền tới tai, Tạ Du giơ điện thoại ra xa một chút, cô cụp mi, gật đầu, lầm bầm trả lời, “Vâng.”
Phó Đình Sâm bị giọng nói mềm mại của cô làm rung động, anh cong môi cười, “Gọi anh lần nữa đi.”
Nghe được lời này, Tạ Du nhăn khuôn mặt nhỏ, cúp điện thoại bụp một tiếng, thở hổn hển trừng mắt nhìn anh, bắt gặp ánh mắt lười biếng của anh đang nhìn xuống.
Cô giống như con mèo giơ nanh vuốt muốn cào người, nhưng chạm đến người chỉ là đệm thịt mềm hồng hào, móng vuốt còn chưa mọc ra, chỉ có thể thút thít hai tiếng không cam lòng.
Ánh mắt Phó Đình Sâm trầm xuống, giọng nói nghẹn lại, “Đừng để anh bắt được em lần nữa!”
Tạ Du nghiêm mặt nhìn anh, đau lòng nhìn thỏ con bị anh chà đạp trong tay, cô đánh bạo khẽ nói qua khe cửa sổ, “Anh có thể…”
Phó Đình Sâm nắm bàn tay lại, “Dâng đến miệng anh rồi còn muốn đòi về sao?”
Dưới ánh mắt nguy hiểm của anh, Tạ Du thức thời nhanh chóng lắc đầu, ngậm miệng.
Phó Đình Sâm bỏ thỏ con vào trong túi áo, “Còn có chuyện phải hỏi em.”
Tạ Du ngước mắt nhìn anh.
“Phương Chiêu Diễm tặng em chiếc xe này à?”
Tạ Du cảm giác ánh mắt đánh giá xe mình của anh giống như con dã thú tia con cừu non không thể trốn thoát trước mặt, ánh mắt thèm muốn khiến cô không khỏi lo lắng về chiếc xe mới nhận được, ngón tay cô bấu chặt đệm ghế, do dự một lúc mới thành thật gật đầu.
Ánh mắt Phó Đình Sâm lộ vẻ tiếc nuối, anh thầm thở dài, nhẹ nhàng cười, “Không có gì, em đi đi, gặp lại sau.”
Với vẻ mặt đầy quyết tâm chiến thắng, anh búng tay một cái phía sau, cả vợ và xe đều sẽ là của anh!
Tạ Du bối rối nhìn nụ cười với hàm răng đều tăm tắp của anh, bả vai khẽ run lên, mặc niệm cho thỏ con đáng thương, cô mơ hồ gật đầu, khởi động xe rời đi.
Lái xe đi chưa được mấy mét cô mới chợt nhận ra anh vừa nói cái gì, thế là cô cố lùi trở lại, mở cửa sổ xe xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt nhỏ sạch sẽ, trừng mắt, nhưng vừa thấy anh một cái khí thế vất vả tích góp được liền suy yếu, khẽ nói một câu, “Không bao giờ gặp lại.”
Nói xong, không đợi Phó Đình Sâm có hành động gì cô đã lập tức nâng cửa sổ kính lên nhấn ga bỏ anh ở lại hít khói xe.
Phó Đình Sâm đứng tại chỗ bỗng nhiên cười.
Đệt!
Dễ thương quá!
Phó Đình Sâm nhìn Tạ Du rời đi, anh nhéo eo nhỏ của thỏ con, ngón tay từ từ cảm nhận được chi tiết mấp mô bên trên, khóe môi cười đắc ý.
Anh lên xe, nổ máy, đạp ga bắt kịp Tạ Du đang chậm chạp bò trên đường lớn, anh chạy song song với cô, bấm còi, hạ cửa kính xuống.
Ngồi bên ghế phụ, Giang Dụ mặt cáo mỉm cười vẫy tay chào Tạ Du.
Phó Đình Sâm ẩn bay đầu anh ta, nhìn về phía Tạ Du, “Anh đưa em đi sửa xe.”
Tạ Du vừa định từ chối thì nghe thấy anh nói tiếp, “Không muốn bị anh em phát hiện thì đi theo sau anh.”
Cô suy tư nhìn mặt đường nửa phút, đành gật đầu theo sau xe Phó Đình Sâm, lần này cô tập trung hơn, cố gắng duy trì khoảng cách an toàn sợ lại đâm vào xe anh.
Hai chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn chạy tốc độ thấp nhất, bò trên đường không biết bao lâu, Phó Đình Sâm đưa Tạ Du tới một trung tâm sửa chữa ô tô.
Tạ Du không chịu xuống xe, Phó Đình Sâm bấm số cô, ngón tay xách lỗ tay thỏ con, cười lười nhác, “Còn không xuống anh sẽ diệt con tin.”
Tạ Du trừng to mắt, hạ cửa sổ xe xuống, “Nó khó ghép lắm đó.”
Phó Đình Sâm bị vẻ đáng thương của cô làm nghẹn lại, anh thu thỏ con về, “Em quay về như vậy chắc chắn sẽ bị anh em biết chuyện em gây tai nạn, em nghĩ sau này liệu em còn được sờ đến xe không?”
Tạ Du gục đầu xuống, mở cửa xe, thận trọng thò chân ra huơ huơ, định chạy cách xa anh một chút.
Nhưng chân vừa chạm đất, cả người đã bị nhấc lên ấn xuống sô pha trong nhà.
Khóe môi Phó Đình Sâm nở nụ cười, ánh mắt không tự chủ quét toàn khuôn mặt cô, sợ dọa cô sợ, anh cẩn thận thu ánh mắt lại, giọng hơi nghẹn, “Bé rùa, lạc vào tay anh rồi không phải sao?!”
Tạ Du lo sắp khóc, giọng nói mềm nhũn, “Anh… Anh buông tôi ra! Tôi không cố ý, tôi… Tôi có tiền.”
Phó Đình Sâm nhướng mày lùi lại nửa bước, cố ý trêu cô, ung dung nhìn cô bé co ro trên sô pha, thận trọng đặt chân xuống.
Tạ Du ngồi thẳng người, cúi đầu lấy ra một tấm thẻ đen trong túi bên người.
Phó Đình Sâm cười không nói gì.
Tạ Du bĩu môi, tiếp tục cúi đầu, chậm chạp lấy ra một cái ví có con thỏ trắng đang gặm cà rốt đặt lên mặt bàn.
Phó Đình Sâm kéo ghế ngồi đối diện cô, chân dài chặn giam cô trong góc, muốn chạy cũng không có chỗ mà chạy.
Tạ Du hừ mũi, đặt chìa khóa xe cùng điện thoại lên mặt bàn rồi liếc anh một cái, thấy anh vẫn mỉm cười khoanh tay nhìn cô, cô lấy thẻ căn cước để lên mặt bàn.
Ánh mắt Phó Đình Sâm lúc này mới chuyển động, dừng lại trên tấm thẻ căn cước, khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay không chút tì vết kể cả góc chết.
Anh vươn tay cầm thẻ căn cước tới, ngón tay vuốt ve chỗ ảnh chụp, “Cái này là của anh, gán nợ.”
Tạ Du thấy ánh mắt anh lại nhìn về phía túi sách của mình, cô đau khổ, ngón tay căng thẳng nhéo nhéo thứ mềm mại trong túi kia, tầm mắt lạc trôi nhìn đất, “Hết rồi.”
Phó Đình Sâm nhìn ra được sự lo lắng của cô, cười, “Nói dối không phải thói quen tốt.”
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Du lập tức đỏ bừng, ngoài xấu hổ còn có tức giận, nhưng… Cô tức mà không dám nói gì, uất ức cúi đầu nghẹn đỏ mắt, tay rút bọc băng vệ sinh bé bên cạnh ra.
Phó Đình Sâm nhìn băng vệ sinh màu hồng trên bàn với vẻ mặt xấu hổ, bên tai lặng lẽ ửng đỏ, hoảng loạn nhét trở lại hộ cô.
Thấy khuôn mặt nhỏ cùng vành tai đỏ bừng của cô bé, đầu cúi chỉ kém mức chui đầu xuống đất, bả vai run lên, “Đừng, đừng khóc! Xin lỗi, anh không nên trêu em, đợi xe sửa xong sẽ để em đi.”
Vừa dứt lời.
“Tách —” nước mắt rơi lên mu bàn tay cô, lăn theo ngón tay chảy xuống quần jeans, làm ướt một vết nhỏ.
Phó Đình Sâm hốt hoảng lấy khăn giấy, ” Xin lỗi, xin lỗi, tiểu tổ tông ơi, đừng khóc mà! Xin lỗi, Anh khốn nạn quá…”
Tạ Du nắm chặt túi, xấu hổ tức giận cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt, không thèm để ý Phó Đình Sâm đang nói gì.
Anh rót nước bưng trà dỗ dành mãi vẫn không được, đành lấy thỏ con trong túi áo ra, “Trả cái này cho em, muốn không?”
“Có ~”
Nước mắt ngừng ngay lập tức.