Tạ Du tự nhốt mình khiến mọi người cảnh giác, ngoại trừ Phó Đình Sâm có thể ở bên chăm sóc một tấc không rời thì những người khác lại chẳng thể đến gần cô nửa bước.
Nếu như có người khác cố chấp lại gần cô sẽ không quấy không phá, mà chỉ trợn mắt nhìn chằm chằm người đó, im lặng không nói một lời, ngoại trừ Phó Đình Sâm ra thì ai cho cô ăn cơm uống thuốc cô đều hờ hững.
Rồi không ai đủ nhẫn tâm bóp miệng cô rót thuốc vào, chỉ có thể cam chịu để Phó Đình Sâm chăm sóc cô ngày đêm.
Mấy ngày nay Tạ Diệc đã không ngừng nhận áp lực từ trong nhà, bên phía Tạ Du, và cả trong công ty.
Anh ta không dám ra khỏi nhà, sợ Tạ Du gặp phải bất trắc, năm đó cô cũng không ăn không uống như vậy, rồi tự thu mình lại.
Ít nhất bây giờ còn có một người có thể thân thiết với cô.
Bên phía công ty chỉ dựa vào một mình Lạc Sanh chống đỡ, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, anh ta đành phải dặn dò trong nhà vài câu rồi đi.
Nhà họ Phương cũng gọi Phương Duyên n và Phương Chiêu Diễm về, chỉ có Tạ Trình xin nghỉ ở quân đội ở lại cùng hai người.
Bức rèm trong phòng luôn đóng lại kín mít, ban ngày mở đèn khiến người khác cảm thấy khó chịu, cô trùm chăn ngồi trên giường, trước mặt kê một chiếc bàn con, nằm nhoài trên bàn giải đề, khuôn mặt vốn nhỏ lại càng hóp lại, Phó Đình Sâm đành phải biến đổi đa dạng món ăn để cô chịu ăn.
Mấy ngày qua, trừ ngủ thì cô ăn cơm và giải đề, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với Phó Đình Sâm, vẻ mặt sẽ không có gì khác thường, nhưng tất cả mọi người đều biết tâm bệnh của Tạ Du càng ngày càng nặng.
Qua đôi câu thăm dò, Phó Đình Sâm đã biết được vài chuyện sau khi anh hôn mê vào năm đó từ miệng cô, thì ra một nửa vấn đề đều nằm trên người Tạ Diệc.
Nhà họ Phó có ông cụ chống đỡ, đoàn xe lại có Hoắc Nhất Phàm dẫn dắt, anh xin ông cụ hơn một nửa người của nhà họ Lâm, nhà họ Giang, và nước ngoài bay về Nghiêm Thành, vừa âm thầm để ý hoạt động của Phó Thanh Sơ và Phó Quân, vừa lặng lẽ lùng bắt Z.
Z xuất quỷ nhập thần, từ lần trước anh ta động tay động chân vào chân phanh của anh thì như biến mất khỏi thế gian, mà người biết rõ anh ta ở đâu chỉ có Phó Quân và Phó Thanh Sơ, sau hai ngày nhìn chằm chằm đúng là đã tìm được dấu vết mà họ để lại.
Phó Quân có thể tìm được Sở Dặc cũng là vì lúc trước Phó Quân lén đến nhà tù tìm Đơn Lương, không biết hai người đó đã hình thành một giao dịch nào mà giúp anh ta quen biết được Z, rồi vì thế mà biết được người tên Sở Dặc, sau đó mới có chuyện Phó Quân cổ vũ Phó Thanh Sơ tìm Sở Dặc đang ở nước ngoài về.
Những chuyện này Phó Quân không nói với Phó Thanh Sơ, anh ta có ý đồ riêng của mình, là vì bản thân anh ta không muốn nửa đời sau của mình bị người như Phó Thanh Sơ khống chế, vẻ thức thời của anh ta chỉ là giả vờ.
Không muốn bị Phó Thanh Sơ khống chế, mặt này thì Phó Đình Sâm và Phó Quân cực kỳ giống nhau.
Có điều Phó Đình Sâm có ông cụ làm chỗ dựa, mà Phó Quân chỉ có thể bán mạng tìm một người không vững chắc như Z.
Cho dù Phó Quân có nỗi lòng khó nói gì thì Phó Đình Sâm đều không để bụng, anh ta vốn không nên xuất hiện trước mặt anh, bây giờ còn có ý đồ với Tạ Du, lần này còn làm ảnh hưởng đến ước mơ và tương lai của anh và Tạ Du, anh không định tha cho anh ta.
Phó Quân và Phó Thanh Sơ ngờ lúc này Phó Đình Sâm còn rãnh rỗi mà đối phó với họ, càng không ngờ được Phó Đình Sâm có thể điều động nhà họ Lâm, nhà họ Giang, nhà họ Hoắc, nhà họ Nghiêm và mấy dòng họ lớn chèn ép bọn họ.
Bình thường Phó Thanh Sơ chưa từng quan tâm Phó Đình Sâm kết giao với ai, không phải không quan tâm mà là ông ta tự cao cho rằng tính cách như Phó Đình Sâm có quen thì cũng quen đám hồ bằng cẩu hữu, nhưng rồi sau đó ông ta phát hiện bạn của anh đều là người thừa kế của dòng họ số một số hai Yến Thành.
Ông ta cũng từng thử muốn phá tan tổ chức nhỏ này của họ, nhưng lại không có bất kỳ hiệu quả nào, ngược lại còn bị Phó Đình Sâm hung hăng dạy cho một bài học.
Lúc đầu ông ta cho rằng Phó Đình Sâm chỉ quen biết những người thừa kế mà thôi, người cầm quyền sẽ không mất lý trí mà xen vào chuyện của đám trẻ.
Nghĩ đến đây ông ta lại nghĩ đến một mấu chốt nếu không có ông cụ lo chu toàn, vậy thì sao những người kia lại chịu giúp Phó Đình Sâm?
Nói đến cùng, ván cờ này vẫn là ông ta và ông cụ chiến đấu như trước.
Lúc này Phó Thanh Sơ vội vàng tạo giao hảo với mấy nhà, gìn giữ thế lực đang ngập tràn nguy cơ của mình, đâu rảnh để quan tâm đến Phó Quân.
Rồi ông ta không ngờ rằng Phó Quân đã đi trước một bước khống chế được Thẩm Viện.
Tuy rằng Phó Đình Sâm không thích Thẩm viện, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ anh, mặc dù giữa anh và bà còn rào cản, nhưng anh không phải người thấy chết mà không cứu.
Phó Quân không ngờ rằng, thứ anh ta chờ được không phải Phó Đình Sâm mà là sự trả thù của nhà họ Thẩm.
Nhà họ Thẩm biết rõ Phó Thanh Sơ đã phụ lòng Thẩm Viện, nhưng thật sự đúng là bà đã làm Phó Đình Sâm tổn thương, những năm gần đây chỉ âm thầm chăm sóc bà mà không đón bà về nhà họ Thẩm là vì muốn xem thái độ của Phó Đình Sâm, dù sao họ tin tưởng Phó Đình Sâm không phải con sói con để mặc Phó Thanh Sơ sắp đặt.
Khi biết Phó Đình Sâm muốn mạo hiểm đi cứu Thẩm Viện, nhà họ Thẩm cũng không có ý định ngồi yên mà nhìn, họ trấn an Phó Đình Sâm rồi phái người đến chỗ Vân Phó cứu người.
Đây cũng coi như là hành động phá băng đầu tiên của Phó Đình Sâm với ông ngoại và cậu.
Ban đầu Phó Đình Sâm đã tốn công tốn sức muốn giăng lưới khống chế Phó Quân và Sở Dặc, rồi lại không ngờ Z quá thần thông quảng đại, có thể mang người đi ngay dưới tay bọn họ, rồi biến mất tăm mất tích.
Lệ Thành và Yến Thành lại phủ một lớp bọc bình tĩnh.
***
Bức rèm nhẹ nhàng kéo ra, chỉ còn lớp màn mỏng mang dịu dàng như ánh mặt trời bên ngoài, Tạ Du nằm trên giường mềm vùi đầu trong chăn ngủ ngon lành, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ xinh xắn.
Ánh mặt trời ở hướng đông khiến mọi người vừa nhìn đã cảm thấy vui vẻ.
Tạ Du ngủ không sâu, lúc Phó Đình Sâm kéo rèm cô đã thức giấc, mở mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài, đôi mắt to tròn trên khuôn mặt cô không khỏi nhuốm ý cười, giống như một con búp bê sứ mở to đôi mắt ngập nước nhìn ra bên ngoài.
Phó Đình Sâm hôn lên trán cô một cái: “Hôm nay dẫn em ra ngoài chơi.
”
Nhiệt độ không khí mấy ngày nay ấm lên, buổi trưa mà mặc áo lông mỏng còn toát mồ hôi, anh đã nhiều lần xác nhận với bác sĩ rồi mới quyết định dắt cô ra ngoài chơi, chỉ có hai người bọn họ.
Khoảng thời gian điều dưỡng này, cơ thể Tạ Du đã không còn ốm yếu giống như lúc trước, ở trong nhà đã dần khôi phục lại thể lực, trong tiết học khiêu vũ với Kiều Chỉ cô cũng có thể kiên trì hơn, vì để rèn luyện cơ thể cô mà Phó Đình Sâm đã cố ý sắp xếp cho cô không ít bài tập thể hình, và môn đấu vật, ngoại trừ thời gian gần đây thân thiết với anh hơn thì không gì khác biệt.
Trừ việc cô vẫn không để ý đến Tạ Diệc như trước, thì đã không còn chống đối với việc tiếp xúc với những người khác.
Thấy Tạ Du đã khỏe hơn từng ngày, các anh trai cũng đã an tâm mà chăm lo cho công ty đang bị dao động, Tạ Trình lại nhận được một nhiệm vụ cực kỳ bí ẩn.
Tạ Du cũng chỉ biết anh ta phải ra nước ngoài chấp hành một nhiệm vụ cá nhân, còn lại thì Tạ Trình lại im lặng không nói vì kỷ luật.
“Chờ em một chút!” Cô đi từ tòa nhà nhỏ đến vườn hoa, nơi đó có một phòng đầy hoa cỏ quý giá, Tạ Du không nỡ hái hướng dương trong phòng hoa, vì thế hái một giống hoa được trồng rất nhiều trong vườn, xé một tờ báo đã qua ngày gói lại, tung tăng nhảy nhót chạy đến trước mặt anh, cười tủm tỉm nhìn anh: “Tặng cho anh!”
Phó Đình Sâm nhận lấy cúi đầu ngửi, trong mùa đông mà còn có thể trồng đầy một vườn hoa xanh um tươi tốt đúng là làm khó thợ trồng hoa.
Một tay anh ôm hoa, một tay mở áo lông vũ: “Lạnh không? Mặc vào.
”
Tạ Du nhào vào trong lòng ngực anh, bàn tay nhỏ lạnh lẽo đặt trên eo anh cách một lớp áo lông mềm mại.
Hai người đi cùng nhau ra khỏi nhà họ Tạ, tài xế đã đứng chờ bên ngoài từ sớm, chờ hai người đến công viên bạt lò xo lớn nhất Lệ Thành.
Trong đó có rất đông người, khi Phó Đình Sâm dẫn theo Tạ Du đi vào đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người, nhưng khi thấy hai người cứ dính chặt vào nhau thì thức thời không đến làm phiền.
Có không ít cô gái nhỏ đứng bên cạnh âm thầm đánh giá.
Bởi vì Tạ Du quá ngoan, mái tóc dài mượt búi trên đỉnh đầu thành nụ hoa, cô tinh xảo như một cô công chúa nhỏ bước ra từ trong tranh.
Còn dáng vẻ lưu manh vô lại trên người Phó Đình Sâm lại hoàn toàn không che được, nhưng lúc đứng trước Tạ Du thì anh có thể hoàn toàn che giấu sạch vẻ lưu manh kia.
Ai mà không muốn có một người bạn trai chỉ dịu dàng với mình chứ.
Những người qua đường đều bị hai người thôi thúc ý định yêu đương.
Phó Đình Sâm đi mua vé vào cửa, Tạ Du nhìn cửa hàng đồ uống lạnh trước mặt không đông lắm vì thế đi vào mua một ly trà sữa nóng.
Viên khoai mềm dẻo, trà sữa ngọt mà không ngán, cô thỏa mãn ngồi một bên chờ Phó Đình Sâm, đè nén sự khó chịu vì thỉnh thoảng sẽ có vài ánh mắt nhìn sang cô, chỉ cần có thể được ra ngoài chơi, cô có thể chịu đựng hết những điều này,
Không chờ quá lâu, Phó Đình Sâm đã xách hai bộ quần áo thú bông đi đến.
Có thể loáng thoáng nhận ra là một chú ong, và một con Pikachu, lúc này nó bị nhăn nhúm dúm dó, còn bị anh xách trên tay, trông hơi ủ rũ.
Phó Đình Sâm cúi đầu ngậm ống hút Tạ Du từng uống hút hai ngụm trà, giơ hai bộ quần áo thú bông lên trước mặt Tạ Du: “Chọn cái nào?”
“Thích cái này.
” Tạ Du nhận lấy bộ quần áo Pikachu, giơ trà sữa cho anh uống, cô cố ý gọi một ly to, sức ăn cô có hạn nên chỉ uống hai ngụm đã không muốn uống nữa, còn Phó Đình Sâm thích ngọt, anh có thể uống hết sạch hai ly lớn.
Phó Đình Sâm uống cạn trà sữa ly rồi ném nó vào thùng rác, sau đó còn chép miệng như chưa đã thèm, móc hai viên kẹo mềm từ túi áo ra lột một viên cho vào miệng Tạ Du, còn anh lại ăn một viên, xong hết mới thỏa mãn dẫn Tạ Du vào trong.
Đây là một công viên bạt lò xo khá nổi tiếng trên mạng, nên có rất nhiều người đến đây, còn được chia làm hai khu người lớn và trẻ em.
Tạ Du thay xong bộ quần áo thú bông Pikachu, nhìn những con ngựa gỗ có màu sắc bắt mắt trong khu trẻ con thì nôn nóng chạy qua, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị Phó Đình Sâm nắm cái đuôi.
Mặc bộ đồ Pikachu cồng kềnh làm Tạ Du hành động không tiện, nhiều lúc còn không thấy Phó Đình Sâm ở đâu rồi bị anh nắm đuôi không biết chạy hướng nào.
Cuối cùng Tạ Du nổi giận, móng “vuốt” mềm mại của cô nắm cánh tay Phó Đình Sâm, mở phần khóa kéo ở cổ để lộ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng ra, thở phì phò lên án: “Anh đừng kéo đuôi của em!”
Bởi vì tức giận mà hốc mắt cô đỏ hồng, móng vuốt nhỏ nắm cánh tay anh, cái đuôi ở phía sau bị ai đó chạm vào hơi lắc lư, hung dữ uy hiếp: “Anh còn kéo đuôi của em, em sẽ nắm cánh anh!”
Lúc cô nhìn thấy Phó Đình Sâm cầm hai bộ quần áo, đương nhiên cho rằng bộ còn lại là của anh, tuy rằng bây giờ không thay, nhưng đến khi chơi bạt lò xo nhất định sẽ thay.
Có điều cô không biết Phó Đình Sâm đến đây là để làm huấn luyện viên cho cô, hai bộ quần áo đều là của cô, đuôi và cánh đều để anh nắm hết.
“Được, không nắm đuôi em nữa.
” Phó Đình Sâm nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, rồi sau đó buồn cười nói: “Sao lại đáng yêu như vậy!”
Khuôn mặt Tạ Du tràn đầy đắc ý: “Hừ!”
Phó Đình Sâm hôn lên má cô một cái: “Mau chui vào đi, kéo khóa kỹ lại.
”
Tạ Du làm theo.
“Pikachu chuẩn bị xong chưa?” Thấy cô ngoan như vậy, Phó Đình Sâm lại không nhịn được mà giật cái đuôi một cái.
Tạ Du lập tức nổi giận.
Nhưng còn chưa kịp nổi giận thì đã bị Phó Đình Sâm ôm ném lên phông bạt lò xo.
Con Pikachu tròn vo nằm trên phông bạt lò xo gần như biến thành một quả bóng lăn qua lăn lại vài vòng mới dừng lại.
Tạ Du đang đi bò dậy nhưng không giữ được thăng bằng, bên cạnh bất ngờ có người nên lún xuống, làm cô ngã ngửa ra, giãy giụa một lúc lâu cũng không ngồi dậy được.
Đôi chân ngắn ngủn lộ bên ngoài đang cố gắng muốn xoay người, nhưng vì trang phục thú bông cồng quá kềnh làm cô không thể quay người được, đành phải nhờ Phó Đình Sâm.
Pikachu cũng không giãy giụa nữa, nhụt chí nằm yên trên phông bạt lò xo, sau một lúc lâu từ bên trong vang lên tiếng xin tha yếu ớt: “Anh Tiểu Phó, anh kéo em lên.
”
Phó Đình Sâm bế cô lên rồi ổn định trọng tâm: “Như thế này đáng yêu hơn!”
Tạ Du vừa tức vừa buồn cười, bởi vì vừa mới giãy giụa dã tiêu hao không ít thể lực, cánh tay yếu ớt đấm nhẹ lên vai anh: “Xấu lắm!”
“Còn có xấu hơn!”